Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 704: Chung quy cô vẫn là thua rồi



“Tổng giám đốc Phó, không xong rồi, trên đường thư ký Dương và người làm chứng đang đến thì xảy ra tai nạn xe hơi, chết ngay tại chỗ.”

Một người thư ký khác của tổ thư ký vội vàng đẩy cửa ra hướng đến anh báo cáo.

Trên tay của Phó Vân Tiêu đang cầm cốc nước chuẩn bị đưa lên uống, anh đã chuẩn bị xong nói chuyện làm hòa người làm chứng.

Nghe đến thông tin này, mắt của anh lộ ra ánh mắt hung dữ như dã thú.

“Răng rắc.”

Cốc nước trực tiếp bị Phó Vân Tiêu bóp chặt vỡ ra, mảnh thủy tinh cứa vào tay anh máu tươi chảy ra ròng ròng.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Phó Vân Tiêu lãnh đạm nói rằng, từ trên bàn cầm lấy một tờ giấy xoa xoa tay.

Bởi vì trận tai nạn xe này rất khốc liệt, rất nhanh thành phố A đều lần lượt ban bố thông tin tin tức liên quan đến tai nạn xe cộ này, tất cả tin tức truyền thông đều đưa tin thành trận tai nạn xe cộ này là ngoài ý muốn.

Phía cảnh sát đưa ra kết quả giám định cũng là xe ô tô đột nhiên thay đổi hướng, dẫn đến chiếc xe tải lớn phía sau bất ngờ phanh xe không kịp thời.

Phó Vân Tiêu chân mày hơi nhíu lại, anh vừa phái thư ký đi đón người đương sự, tiếp sau đó liền xảy ra tại nạn, chuyện này khẳng định là không có chuyện trùng hợp đến như vậy được.

Sự giải thích hợp lý duy nhất lúc này chính là kẻ rat ay bắt cóc Bạch Tô rất sợ hãi người làm chứng đến đây, cho nên mới ở nửa đường mà giết người diệt khẩu.

“Lập tức điều tra video hiện trường vụ tai nạn xe cộ này, chuyện này nhất định phải điều trả ra được cho tôi.”

Phó Vân Tiêu bấm điện thoại của thám tử tư nhanh chóng đem vụ này sắp xếp xuống.

Tiếp sau đó anh lại sắp xếp mấy người ở bệnh viện tư của Bạch Tô, âm thầm bảo vệ sự an toàn của Bạch Tô.

Từ khi bắt đầu bắt cóc, chuyện này cũng đã rất rõ ràng rồi, chính là hướng về Bạch Tô.

Hơn nữa Bạch Tô hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, hung thủ lại đang ẩn núp trong bóng tối, Phó Vân Tiêu càng thêm gấp gáp hơn chỉ sợ Bạch Tô lại xảy ra chuyện một lần nữa.

Đem toàn bộ công việc sắp xếp xong xuôi, anh cũng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm trực tiếp lái xe đến bệnh viện mà Bạch Tô đang nằm.

Phòng bệnh cao cấp VIP, Bạch Tô nằm trên giường mắt vẫn nhắm lại vẫn không thấy dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.

Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh đưa tay sờ trán của Bạch Tô thấy cô không có bị sốt.

“Bạch Tô vẫn luôn chưa tỉnh lại sao?”

Phó Vân Tiêu quay người hướng về người bảo vệ Bạch Tô hỏi:

“Vẫn chưa tỉnh lại ạ”

Mặt của Phó Vân Tiêu không có chút biểu cảm gì mà chỉ gật đầu, ra hiệu để bọn họ đi ra ngoài.

Sắc mặt của cô đã tốt lên rất nhiều rồi, kiểm tra sức khỏe toàn diện đều không không có vấn đề gì nhưng chính là mãi vẫn không tỉnh.

Phó Vân Tiêu ngồi cạnh Bạch Tô, yên tĩnh lặng lẽ cùng với cô, một câu cũng không nói ra.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lúc này Thời Hoan đang cầm ít hoa quả bước vào phòng.

"Em làm sao lại tới đây?"

Phó Vân Tiêu khẽ cau mày nhìn Thời Hoan một cái.

"Em đến... để thăm chị dâu."

Cô đang chuẩn bị là nói tìm Phó Vân Tiêu, nhưng suy nghĩ lại trong nháy mắt liền sửa lại lời nói.

Liền để hoa quả để ở một bên, Thời Hoan cũng không thèm nhìn Bạch Tô, trực tiếp bước đến bên cạnh Phó Vân Tiêu.

"Xin lỗi anh."

Thời Hoan lông mi hơi rủ xuống, bỗng nhiên nói lời xin lỗi.

"Tại sao lại xin lỗi?"

Phó Vân Tiêu đầu cũng không quay lại nhìn cô, bình thản hỏi lại một câu.

"Em trước đây tính quá tùy hứng rồi, làm ra rất chuyện sai lầm, còn mang đến cho Bạch Tô rất nhiều phiền phức nữa."

Thời Hoan giọng nói thành khẩn, hình như thật sự đã biết mình làm sai rồi.

"Trước đây giữa em và Bạch Tô có chút hiểu lầm, em vì chút chuyện nhỏ nhưng lại tính toán chi li thế nhưng sau đó em đã hiểu ra rồi, cho nên lời xin lỗi vừa rồi chính là nói với anh cũng là nói với cô ấy nữa."

Giọng nói của Thời Hoan càng ngày càng nhỏ lại, vừa nói vừa chậm rãi đưa tay ôm lấy cánh tay của Phó Vân Tiêu.

"Anh trai, anh có thể tha thứ cho em được không?"

Cô ôm lấy cánh tay của Phó Vân Tiêu lung lay, Phó Vân Tiêu không nói gì.

"Nếu anh không nói gì thì em cho rằng anh đã tha thứ cho em rồi nhé!"

Cô nhìn Phó Vân Tiêu liền lè lưỡi ra, bắt đầu làm nũng anh "Hy vọng em lần này có thể thực sự hiểu được Bạch Tô."

Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Thời Hoan, một câu nói ý vị sâu xa.

"Em đảm bảo! Sau này sẽ không còn tiếp tục tức giận chị dâu nữa!"

Thời Hoan dưa thẳng hai ngón tay vội vã xin thề.

"Anh trai, anh mấy ngày hôm nay không được nghỉ ngơi tử tế, anh bây giờ đi nghỉ ngơi một chút đi, để em chăm sóc cho chị dâu."

Thời Hoan nói lời khẩn thiết, vừa nói cô bắt đầu kéo Phó Vân Tiêu đứng lên.

Từ sau khi Bạch Tô xảy ra chuyện, Phó Vân Tiêu dường như không thể nào chợp mắt được, anh quả thực có chút mệt mỏi.

Thời Hoan nói như vậy, sau đó anh liền đứng dậy lại quay đầu nhìn Bạch Tô một cái, lúc này mới gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh. Truyện Bách Hợp

Thời Hoan luôn mỉm cười đưa mắt nhìn Phó Vân Tiêu rời đi, sau khi Phó Vân Tiêu rời đi, trên mặt của cô lập tức thay đổi bộ mặt khác.

"Haiz, giả bộ thực sự rất mệt mà."

Cô một bên xoa xoa nắn nắn cánh tay của mình, một bên thì nghiêm mắt nhìn Bạch Tô đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Bạch Tô vẫn đang nằm trên giường bệnh, tiếp sau đó kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh Bạch Tô.

"Tôi thực sự thấy rất kỳ lạ, đóng giả Bạch liên hoa một lúc như vậy tôi mệt chết đi được sắp không chịu được nữa rồi, bạch liên hoa bao nhiêu năm như vậy cô là làm sao có thể kiên trì như vậy chứ?"

Nói xong khóe miệng cô lộ ra nụ cười đem một tia chế giễu.

"Cô không phải luôn thích đấu với tôi sao? cuối cùng vẫn là cô thua rồi, tôi thực sự hy vọng cô mãi mãi đừng có tỉnh lại nữa, cứ mãi hôn mê như vậy đi."

Khóe miệng cô lại càng lộ ra rõ nụ cười chế giễu càng sâu xa, nhìn Bạch Tô bình thản mà nói.

"Tốt nhất là cô đừng có tỉnh lại, nằm ở trên giường bệnh cả đời đi người phụ nữ như cô, nên là sớm có kết quả như thế này rồi."

"Cô không phải luôn muốn tôi chết hay sao? Mà cô sẽ lại chết trước mặt của tôi thôi."

Vừa nói vừa tùy ý, cô thuận tay lấy quả táo trên bàn cắn một cái.

Lại tự lầm bầm lầu bầu một lúc, cô thực sự cảm thấy vô vị, cũng không nói gì nữa, liền lấy điện thoại ra bắt đầu nghịch điện thoại.

Âm thanh điện thoại của cô ta mở rất to, cũng không hề đeo tai nghe.

Người bệnh cần phải yên lặng tĩnh dưỡng là nhận biết cơ bản thế nhưng cô ta không hề coi Bạch Tô là bệnh nhân, coi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn Bạch Tô một cái, mang theo một trận chế giễu, sau đó mới làm chuyện của bản thân.

Sau ba giờ đồng hồ, Thời Hoan cũng cảm thấy buồn chán rồi, cất điện thoại đi.

Lúc này, cửa của phòng bệnh lại mở ra rồi, Phó Vân Tiêu ngủ ba tiếng đồng hồ cũng trở lại phòng bệnh.

"Chị dâu vẫn chưa có tỉnh lại, em vừa nói chuyện với chị ấy, thế nhưng chị ấy một chút phản ứng cũng không có."

Trên mặt Thời Hoan tỏ vẻ mặt lo lắng hướng về Phó Vân Tiêu nói.

Phó Vân Tiêu lịch sự gật đầu nhưng không nói gì.

"Thật sự hy vọng chị dâu có thể tỉnh lại mà, bác sĩ nói như thế nào vậy ạ, tình hình của chị ấy nghiêm trọng không ạ?"

Thời Hoan quan tâm dò hỏi, nếu như có người không biết tình hình nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy tình cảm của hai người bọn họ vô cùng tốt."

"Không quá lạc quan."

Phó Vân Tiêu lắc đầu, "Theo lý thuyết mà nói, cô ấy bây giờ phải tỉnh lại rồi, bác sĩ kiểm tra không thấy có vấn đề gì nhưng chính là hôn mê chưa tỉnh lại, có khả năng não bộ của cô ấy bị tổn thương rất lớn."

Phó Vân Tiêu lúc đang nói chuyện này cả mặt rất nghiêm túc, có thể cảm giác được anh vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Bạch Tô.

"Có cần đem chị dâu đi bệnh viện ở nước ngoài không ạ, em biết một bệnh viện ở nước ngoài về phương diện này rất có tiến bộ, em vói giám đốc của bọn họ rất thân, có thể đưa chị ấy đi thử xem."

Thời Hoan nhiệt tình đề nghị.

"Không cần đâu, anh đã mời chuyên gia nước ngoài rồi, hai ngày này sẽ đến đây."

Phó Vân Tiêu trực tiếp từ chối.

Bị từ chối Thời hoan cũng không có chút tức giận nào cô ta cũng không nói chuyện tiếp với Phó Vân Tiêu, ngược lại đi tới bên cạnh Bạch Tô, giả bộ quan tâm kéo tay của Bạch Tô bắt đầu nhẹ nhàng trò chuyện cùng Bạch Tô.

Trời cũng dần dần tối lại, Thời Hoan vẫn cầm tay của Bạch Tô lặng lẽ nói.

Cô đang nói, cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

Một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy đi vào phòng.

"Sao anh lại đến đây vậy?"