Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 190: Vung tiền như rác, vì nụ cười của người đẹp



Lâm Lập nghe những lời này nụ cười càng thêm sâu hơn, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cùng Bạch Tô nói một câu, "Vậy thì mời, chúng ta đi uống cà phê."

Bạch Tô không nói gì, đi theo Lâm Lập đi từ từ vào quán cà phê gần đó.

Nhưng, cô không nghĩ tới, cô vừa ngồi xuống, xa xa có một người phụ nữ giơ điện thoại lên, chụp ảnh Bạch Tô và Lâm Lập.

Bởi vì đối phương quá trắng trợn, Bạch Tô Lâm Lập đương nhiên phát hiện.

Đầu tiên Lâm Lập nhìn Bạch Tô một cái, ý thức được Bạch Tô không vui, liền đi về phía người kia, giơ tay chỉ vào người đó, "Lấy ra!"

Những lời này, tràn đầy khí thế.

Người phụ nữ cầm điện thoại đó vội vàng đem điện thoại giấu đi, nhìn người đàn ông đối diện một cái.

Người đàn ông đối diện đứng lên liền hướng về phía Lâm Lập nói, "Đừng xen vào chuyện của người khác, chuyện này không liên quan gì đến anh, loại phụ nữ này chúng tôi chụp một tấm hình thì làm sao?"

Người đàn ông đó vừa dứt lời, Lâm Lập liền trực liếc mắt về phía vệ sĩ ở ngoài cửa.

Vệ sĩ liền lập tức vọt vào trong quán cà phê, không đợi hai người kia phản ứng, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của người kia, ném ra ngoài.

Trong nháy mắt, chiếc điện thoại vỡ thành nhiều mảnh.

"Anh!"

Người phụ nữ bị dọa đến hoảng sợ, nhưng người đàn ông đối diện vẫn mặt đầy phách lối đứng dậy, chỉ Lâm Lập nói, "Nhặt điện thoại lại tôi ngay!"

Lâm Lập nhẹ nhàng cười một tiếng, ra hiệu cho vệ sĩ, sau đó lấy ra một tấm thẻ đưa cho vệ sĩ, "Đi rút 1 vạn, đổi thành tiền xu, trả cho hai người này!"

Vốn dĩ, Bạch Tô cũng rất chán ghét những chuyện như thế này, nhưng vừa nghe Lâm Lập nói, cô bỗng nhiên có chút buồn cười.

Lâm Lập rút 1 vạn đổi thành tiền xu trả cho đối phương, đây là... Muốn đập chết đối phương sao?

Nhưng, lúc này cô cũng không thích hợp đứng lên ngăn Lâm Lập làm những chuyện này.

Vốn dĩ những người đó cũng đã biết cô là ai rồi, mà Lâm Lập đã vì cô đứng ra giải quyết như vậy, bây giờ cô lại đi khuyên Lâm Lập, cũng sẽ chỉ bị những người đó coi cô là Bạch Liên Hoa.

Cứ như vậy đi, muốn làm thế nào thì làm.

Đôi trai gái chụp ảnh đó đương nhiên cũng nghe được việc Lâm Lập cho người đi đổi tiền xu, lúc này biểu cảm trên mặt càng thêm khó coi!

Nhưng, rõ ràng đã bị mấy người vệ sĩ đằng sau Lâm Lập dọa sợ có chút phản ứng không kịp.

Ấp úng không dám nói lời nào.

Hai người vệ sĩ đi ra cửa, đem tiền đổi thành hai túi nhỏ.

Ném xuống đất kêu leng keng.

"Đây là tiền bồi thường cho điện thoại di động của các cô."

Nhìn chiếc điện thoại vỡ nát kia, chỉ là một chiếc điện thoại trị giá chưa tới 1 nghìn tệ, kết quả Lâm Lập lại cho bọn họ 1 vạn tệ, hai người này trong nháy mắt thậm chí còn có chút mừng rỡ khôn xiết!

Nhưng, thời điểm vệ sĩ đem hai túi tiền đưa cho đối phương, đột nhiên buông tay ra, toàn bộ tiền rơi xuống đất.

Tiếng leng keng vang lên, làm cho quán cà phê vốn đã ồn ào huyên náo trong nháy mắt cũng chỉ quanh quẩn tiếng tiền xu rơi xuống sàn.

Hai người kia đứng ở đó, nhặt cũng không phải, không nhặt cũng không phải.

Nhặt lên, giống như một con chó vậy, một chút tôn nghiêm cũng không có.

Không nhặt, lại cảm thấy tiếc.

Ngay sau đó Lâm Lập liền đi tới cửa quán cà phê, cùng những người trong quán cà phê nói, "Bây giờ có thể mời hai vị khách này ra ngoài rồi, tôi bỏ ra 100 vạn, yêu cầu quán các anh sau này không được chiêu đãi hai vị khách này nữa."

Mặt hai người kia cũng đã tức giận đỏ hết lên.

"Có tiền thì giỏi lắm à?"

Một người đàn ông chế giễu, nhưng lại không dám nói quá to.

Dĩ nhiên là Lâm Lập đã nghe được, hắn quay đầu nhìn đối phương một cái, nói, "Anh có tiền thì có thể bỏ ra nhiều tiền hơn để đuổi tôi đi."

Hắn nói xong câu này, thật ra đã sớm không còn lòng dạ nào ở chỗ này nữa rồi, hắn nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Tô, nhưng khi đối mặt với Bạch Tô biểu cảm trên mặt của hắn liền trở nên rất dịu dàng, nói, "Rõ ràng, nơi này không thích hợp cho chúng ta nói chuyện, tôi đưa em đi nơi khác."

Bạch Tô nhìn xung quanh, quả thật xảy ra những chuyện này cũng hơi bất tiện, không thích hợp để ở lại.

Cho nên, cô cầm túi lên, đi theo Lâm Lập ra khỏi quán.

Bạch Tô không có tâm trạng nào đi đối phó với những chuyện như vậy nữa, chỉ có thể cùng Lâm Lập nói một tiếng, "Xin lỗi, anh Lâm Lập, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ cùng nhau đi uống nước, tôi gần đây xảy ra một số chuyện, lại còn dính vào scandal, sợ rằng qua chỗ khác vẫn sẽ xuất hiện những chuyện như vừa này, sẽ càng làm cho mình thêm bực bội."

Lâm Lập chỉ cười hiểu ý, "Không sao, vậy tôi cho người đưa em về nhà nhé."

"Không cần đâu, tôi ở gần đây."

Sau khi cô nói xong, Lâm Lập cũng không có miễn cưỡng nữa, xoay người đi lên xe.

Sau khi Bạch Tô vẫy tay tạm biệt Lâm Lập xong, chậm rãi đi về phía tiểu khu.

Lâm Lập sau khi lên xe, không trực tiếp để tài xế lái xe đi, thay vào đó, là xác định phương hướng của Bạch Tô, mới cùng tài xế nói một câu, "Lái từ từ thôi, giữ một khoảng cách nhất định với cô gái trước mặt, không được để bị phát hiện, cũng không cần bám quá sát."

Tài xế mỉm cười, ý đồ này quá rõ ràng, rõ ràng là Lâm Lập đang chậm rãi hộ tống cô gái trước mặt về nhà.

Tài xế này đã đi theo Lâm Lập rất nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ, thái độ của Lâm Lập đối với người phụ nữ này và những cô gái khác không giống nhau, nhưng tài xế vẫn liều chết trêu đùa một câu, "Đây là đối tượng mới của anh Lâm sao?"

Lâm Lập nghe xong, nhếch miệng lên nở một nụ cười nhẹ, "Không phải."

"Vậy là..."

"Để ý như vậy làm gì?"

Nhà Bạch Tô cách nơi này rất gần, cho nên vừa nói chuyện vài câu, Bạch Tô đã về đến nhà, cuộc hộ tống của Lâm Lập cũng kết thúc.

Lâm Lập cũng không trả lời tài xế, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Đi về công ty đi."

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Lâm Lập đang ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt nhạy bén, cơ thể thẳng tắp, trên người tỏa ra một tia uy nghiêm.

Vẫn là Lâm Lậm giết người trong nháy mắt, không bao giờ đem bất kỳ người phụ nữ nào để ở trong lòng.

Nhưng... anh cảm thấy, người phụ nữ này đối với Lâm Lập mà nói, rất khác biệt.

Tài xế đang đi đến ngã tư, Lâm Lập bỗng nhiên đổi ý, lạnh lùng nói, "Đổi hướng đi, đến bệnh viện tìm Mộ Vãn Vãn."

Tài xế sửng sốt một chút, nhưng không hỏi lại, trực tiếp quay xe.

Mộ Vãn Vãn đang ở trong bệnh viện nằm đọc tin tức.

Gần đây, cô mua một nhà báo toàn thời gian đi theo Bạch Tô, một khi có tin tức gì có thể phóng đại phải phóng đại hết lên.

Lúc này, trên mạng tự nhiên xuất hiện tin xế chiều hôm nay một người đàn ông giàu có bí ẩn không ngại chi ra 100 vạn tệ để đuổi hết những người ghét Bạch Tô ra khỏi nhà hàng.

Vung tiền như rác, vì nụ cười của người đẹp

Mộ Vãn Vãn mở tin tức này ra, nhưng bức ảnh trên đó không khỏi làm cô nhíu mày.

Tại sao người đàn ông giúp Bạch Tô giải vây lại là Lâm Lập?

Cô đang thắc mắc thì Lâm Lập vừa vặn từ bên ngoài bước vào.

Mộ Vãn Vãn thấy vậy, vội vàng buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lập, nở ra một nụ cười, "Thật là vinh hạnh khi anh Lâm tới đây gặp tôi."