Blue - Neleta

Chương 92-4: Phiên ngoại 4: Cuộc sống của những người đàn ông mang bầu!



Cánh cửa phòng đóng lại, Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y đang giả bộ sắp ngủ lập tức cúi đầu hoan hô một tiếng, rồi cả ba lại ôm chầm lấy nhau. Ba người đã hơn nửa năm chưa gặp, rất nhớ, rất rất nhớ đó nha. Lúc ba người ở cùng chờ đợi chủ nhân trở về, bọn họ đều luôn quan tâm, khích lệ lẫn nhau cùng cố gắng vượt qua, nhưng từ sau khi chủ nhân trở về, ba người không còn được ngày ngày gặp nhau như trước nữa, đó là điều khiến bọn họ buồn nhất.

“Mục Mục, anh bị làm sao vậy? Tại sao phải đeo khẩu trang?”

Áp chế kích động trong lòng, Khổng Thu buông Mục Dã ra lo lắng hỏi, Cam Y vẫn ở hình thú, lo lắng không kém: “Mục Mục, không phải em bị cảm chứ. Không được, em đừng để bị cảm đấy.”

Mục Dã cười cười, tháo khẩu trang xuống, hít sâu một hơi rồi nói: “Em không bị cảm gì đâu, chỉ là một chút phản ứng khi mang thai thôi, đeo khẩu trang em sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

“Em mang thai?! Mấy tháng rồi!” Cam Y ngồi phắt dậy hỏi

Mục Dã đè ngực áp chế cơn buồn nôn trỗi dậy, Khổng Thu thấy thế vội vàng trả lời thay: “Mục Mục mang thai đã được hơn ba tháng rồi, cũng chính là đêm tân hôn của em với Blue đó. Hôm qua em với Mục Dã mới nói chuyện với nhau qua điện thoại xong.”

“A a!!” Cam Y bổ nhào lên thân hai người, liếm liếm mặt các cậu, “Anh cũng đang mang thai, cũng chính là đêm hôm Thu Thu cưới đó, ha ha ha, xem ra bảo bảo của chúng ta sẽ sinh cùng nhau rồi. Thật tốt quá, thật tốt quá, anh còn đang lo sẽ sinh bảo bảo sớm hơn hai người nữa chứ.”

“Anh Cam Y (Cam Y) cũng mang thai sao?! Thật tốt quá rồi!”

Khổng Thu và Mục Dã cao hứng ôm lấy Cam Y, đúng lúc đó Mục Dã đột nhiên lại buồn nôn. Khổng Thu và Cam Y bị dọa sợ, Khổng Thu nhanh chóng cầm lấy chai nước chanh trên bàn mở nắp ra đưa qua cho Mục Dã. Mục Dã uống hai ngụm nước chanh chua chua, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng sắc mặt anh vẫn tái nhợt không khá hơn được chút nào, anh khổng thể so sánh được với Khổng Thu và Cam Y.

Khổng Thu lo lắng hỏi: “Mục Mục, phản ứng của anh mạnh vậy sao?”

“Ừ.” Đối mặt với người nhà của mình, Mục Dã không hề có lấy nửa điểm giấu diếm, thành thực nói: “Tháng đầu tiên đã bắt đầu có phản ứng rồi, càng về gần đây càng nghiêm trọng hơn, cứ có mùi gì lạ là anh lại không thể chịu nổi, cho nên anh mới phải mang khẩu trang. Bố Nhĩ Thác rất lo lắng, anh không biết có phải phản ứng này có liên quan tới bệnh ung thư trước đây của anh hay không.”

“Không phải.” Cam Y khẳng định nói: “Bây giờ anh không còn hoàn toàn là nhân loại nữa, ung thư dạ dày trước kia chắc chắn không thể gây ảnh hưởng tới thân thể của anh được.”Cam Y nói xong lại lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ: “Em còn chưa thấy người nào có phản ứng lớn như anh cả, không chừng là do đại ca là Cung nên bảo bảo của đại ca sẽ mang trong mình năng lượng lớn, có lẽ bảo bảo này tương lai hẳn sẽ rất giỏi, cho nên anh mới bị ảnh hưởng lớn đến vậy.”

Khổng Thu nghe Cam Y nói vậy tò mò hỏi: “Không phải thời gian Nữu Nhân mang thai Blue cũng không hề có phản ứng gì hết sao?”

Cam Y gật đầu: “Đúng vậy, nhưng anh nhớ là mẹ dù mang thai ai cũng đều không có phản ứng gì hết, cái đó chắc có liên quan tới thể chất của mỗi người, huống chi Mục Mục là nam nhân, tự nhiên sẽ có điểm khác so với nữ nhân. Lúc nhị tỷ mang thai, tỷ ấy cũng không hề nộn ọe lần nào, nhưng lại rất hay khóc, có lúc mới cười được một khắc trước, một khắc sau đã quay ra khóc được ngay. Ngay như em đây, lúc nào cũng cảm thấy uể oải, cả ngày đều không muốn động, chỉ muốn tìm một chỗ nào đó nằm ườn ra, tuy rằng không tống tháo đồ ăn ra như anh, nhưng em cũng không ăn được mấy.”

Khổng Thu xoa xoa bụng mình, cảm thấy vô cùng toải mái: “May mắn là em không hề có bất cứ phản ứng nào, ăn được ngủ được.”

“Thật ghen tỵ với em đó.” Mục Dã lại muốn nôn tiếp, nhìn thấy trên bàn có bày sẵn một hộp ô mai, cậu mở hộp lấy một quả ô mai cho vào miệng ngậm.

Thấy Mục Dã khó chịu như vậy, Khổng Thu nhẹ vỗ trấn an, nói: “Như vậy thật không hay chút nào, vẫn còn tới bốn tháng nữa đấy.”

“Nhất định phải chịu khó ăn uống vào, tuy lúc sinh bảo bảo sẽ không đau nhưng lại tốn khá nhiều khí lực.” Cam Y lo lắng không thôi.

Không đành lòng để hai người phải lo lắng cho mình, Mục Dã vui vẻ cười nói làm hai người yên lòng: “Nhìn thấy mọi người, anh không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa. Đã lâu ba chúng ta chưa được gặp nhau, hãy tâm sự một chút đi, đừng chú ý lên mỗi mình anh thế chứ.”

“Được!” Khổng Thu và Cam Y đồng loạt nói.

Trong phòng nghỉ chốc chốc lại truyền ra tiếng cười nói vui vẻ của ba người, ăn uống nhiều nhất chính là Khổng Thu, cậu có thể vừa ăn vừa nói cũng không hề có vấn đề gì, thấy cậu ăn uống ngon lành vậy, Mục Dã và Cam Y cũng ăn được không ít đồ, Cam Y nằm ngửa gối đầu lên đùi Khổng Thu, Khổng Thu một bên vừa ăn thịt bò khô, một bên vừa xoa xoa bụng cho Cam Y, Cam Y thoải mái grừ grừ kêu trong cổ họng, thỉnh thoảng còn há miệng nhận đồ ăn từ Khổng Thu đưa tới, cực kỳ vừa lòng.

Mục Dã cởi giày ngồi xếp bằng trên sofa, nước chanh trên bàn cơ hồ đều đã vào bụng anh hết. Khổng Thu đã rất nhiều lần đưa đồ ăn qua cho Mục Dã, mà Mục Dã cũng bị nôn ra mấy lần, bất quá đồ ăn được vào bụng nhiều hơn đồ bị nôn ra ngoài, sắc mặt anh cũng không trắng nhợt như lúc mới gặp nữa. Càng nói càng cao hứng, Khổng Thu lấy chiếc máy ảnh lúc nào cũng mang theo bên mình ghi lại khoảnh khắc này. Cậu còn ghé vào cái bụng hơi nhô cao lên của Mục Dã để nói chuyện với em bé, làm cho cả Mục Dã lẫn Cam y đều phải bật cười.

Lần họp này của các vị chủ nhân kéo dài lâu thật lâu, tiếng cười nói của ba người trong phòng nghỉ dần dần thấp xuống. Khoảng đến giữ trưa, cuộc họp mới tạm dừng, Blue, Bố Nhĩ Thác và Y Đông vội vàng đi đến phòng nghỉ, bọn họ đều lo lắng người hầu của mình chờ lâu như vậy nhất định đã rất đói bụng. Nhanh chóng đẩy mở cánh cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong khiến cả ba người đều ngây ngẩn. Trên sofa rộng lớn, KHổng Thu đang ôm chặt lấy đầu Cam Y, còn Cam Y thì cuộn tròn bên chân Mục Dã, mà Mục Dã thì nửa nằm trên sofa, cả ba người đều đắp chăn ngủ say. Đồ ăn, hoa quả trên bàn đã gần hết sạch, đồ uống thì không còn chừa lại chút nào, thậm chí trong tay Mục Dã còn đang cầm một chai nước chanh trống rỗng.

Ba người nhẹ bước tới trước sofa, Bố Nhĩ Thác là người đầu tiên bế Mục Dã lên. Blue nhẹ nhàng kéo tay Khổng Thu ra khỏi Cam Y, rồi cũng ôm lấy cậu. Hai vị chủ nhân ôm người hầu của mình rời đi trước, chỉ còn Y Đông cúi người hôn Cam Y một cái, một tay chạm nhẹ lên trán Cam Y, nháy mắt Cam Y đã trở về hình người. Bế Cam Y lên, Y Đông cũng xoay người rời đi, cậu phải mang người hầu của mình đặt lên giường ngủ hẳn hoi mới được.

Khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở nhà, Khổng Thu có chút mất mát, không biết đến lúc nào mới được gặp lại Mục Dã và Cam Y đây. Uể oải xoay xoay cái lưng, Khổng Thu vén chăn đi xuống giường, cậu đói bụng rồi, cậu muốn ăn thịt, ăn trái cây. Bước ra khỏi phòng ngủ, Khổng Thu vừa đi vừa ngáp bước xuống lầu dưới, dưới chân cầu thang, đã có một người đứng sẵn chờ cậu.

Khổng Thu đi qua ôm lấy ngang hông anh: “Chúng ta trở về lúc nào vậy? Mục Mục và anh Cam Y cũng đã về hết rồi sao?”

“Có đói bụng không?”

“Ừm, có, Em muốn ăn thịt bò bít-tết và salad hoa quả.”

Xem ra Blue sẽ không trả lời câu hỏi của cậu, thôi đành tìm cơ hội gọi điện cho Mục Dã và anh Cam Y thôi. Để mặc cho đối phương ôm lấy mình, Khổng Thu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa còn rất đói. Nghe thấy mấy tiếng ục ục phát ra từ trong bụng Khổng Thu, Blue gia tăng tốc độ bước đi nhanh hơn.

Tiến vào phòng ăn, Khổng Thu còn đang ngáp dở liền bị đóng băng tại trận, cậu trố mắt ra nhìn người phía trước, hoài nghi có phải mắt mình có vấn đề hay không. Mà người đang ngồi trong phòng ăn cơm từ ai đó đút tới cũng hướng về phía cậu mà giơ giơ móng vuốt, vui vẻ hô lên: “Thu Thu.”

“Anh Cam Y?” Khổng Thu chính thức đơ người, như thế nào mà cậu lại nhìn thấy anh Cam Y ở trong nhà cậu chứ?

Cam Y ở hình thú hảo tâm giải thích: “Anh và Mục Mục phát hiện thời gian ở bên em đặc biệt thèm ăn, chính vì thế bọn anh đã khẩn cầu Blue cho bọn anh tạm thời dọn đến đây, thẳng tới khi sinh mới thôi, Blue cũng đã đồng ý rồi.” Sự thật là Bố Nhĩ Thác và Y Đông đã trực tiếp gọi điện thoại cho Blue, Blue không đồng ý cũng phải nhượng bộ thôi. Vì muốn cho Khổng Thu được vui vẻ vượt qua giai đoạn mang thai này, nên Blue chấp thuận, bằng không anh tuyệt đối không đồng ý cho bất kể kẻ nào tới quấy rối thế giới của anh và Thu Thu.

“Thật chứ?! Là thật vậy ư! Blue, có thật không?”

Khổng Thu kích động ôm cổ Blue liên tục hỏi, Blue đặt Khổng Thu lên ghế, lạnh lùng nói: “Không được làm ảnh hưởng tới Khổng Thu.”

“Không có, tuyệt đối không ảnh hưởng gì cả.” Lo sợ Blue thay đổi ý kiến, Khổng Thu vội vàng nói: “Em, Mục Dã và anh Cam Y khi ở cùng nhau ăn được nhiều đồ lắm, anh xem xem, buổi trưa em đã ăn nhiều đồ như vậy, thế mà giờ đã đói không chịu nổi rồi đó.”

“Thịt bò bit-tết, salad hoa quả.” Dặn dò đầu bếp, Blue ngồi xuống bên cạnh cùng cậu dùng cơm. Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Khổng Thu và Cam Y đồng loạt nhìn qua, hai người lập tức cao hứng chào hỏi: “Mục Mục.”

“Mọi người đã dậy hết rồi sao.” Mục Dã không mang theo khẩu trang, nên vừa ngửi thấy mùi thức ăn của Cam Y đã cảm thấy buồn nôn, cậu cố đè nén mà trực tiếp ngồi xuống ghế. Thấy cậu không được thoải mái, Bố Nhĩ Thác lập tức nói: “Trở về.”

“Không có việc gì đâu.” Mục Dã nhìn Bố Nhĩ Thác lắc lắc đầu, cậu cầm lấy cốc nước ô mai người giúp việc đưa tới, uống một ngụm rồi nói: “Trở về còn không ăn uống được gì luôn. Bố Nhĩ, ngồi xuống cùng em đi.”

Bố Nhĩ Thác xoa xoa cái trán đã thấm đẫm mồ hôi của Mục dã. Ba vị chủ nhân âm trầm không ai nói chuyện với ai, lực chú ý của bản thân đều đặt hết lên người hầu. Khổng Thu và Mục Dã mới nói chuyện được mấy câu thì thịt bò bít-tết cùng salad hoa qua đã đưa lên. Cậu cắt một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, thỏa mãn ngâm lên một tiếng, ăn thật ngon a.

Đã ăn hết đồ ăn của mình, Cam Y liếm liếm ngón tay của Y Đông, hai mắt nhìn chuyên chú về phía Khổng Thu đang ăn hết sức ngon lành, rồi lại liếm ngón tay Y Đông lần nữa. Y Đông lập tức hỏi: “Còn muốn ăn?”

“Ừm, có chút, nếu là trứng ốp la thì càng tốt, không cần chín kỹ.” Y Đông ngẩng đầu lên, không cần phân phó câu nào, người giúp việc đứng bên cạnh lập tức hiểu ý đi thông báo cho đầu bếp, một đĩa bò bit-tết, thêm một quả trứng ốp la không quá chín.

Mục Dã thì uống vài ngụm nước ô mai, ánh mắt lại chăm chăm nhìn vào đĩa salad hoa quả của Khổng Thu, cậu khẽ giật tay Bố Nhĩ Thác: “Tự nhiên em rất muốn ăn salad hoa quả, thêm một chút cá cùng nước chanh nữa.”

Lại thêm một người giúp việc nữa rời đi, trong ánh mắt lạnh lùng màu xanh kia thoáng hiện lên một tia sáng: “Còn gì nữa không?”

“Blue, em cũng muốn ăn cá, ba con nha, không cần cho phomai, chỉ cần một chút ketchup là được.” Miếng thịt bò trong đĩa còn chưa hết, Khổng Thu đã muốn ăn thêm cá.

“Em muốn ăn kem ly.” Cam Y đột nhiên cảm thấy vô cùng đói.

“Em cũng muốn một phần như vậy.” Mục Dã bỗng không còn cảm thấy chán ghét đồ ăn nữa.

“Nhanh một chút!” Ba nam nhân đồng thời hô lên, nhất là Bố Nhĩ Thác và Y Đông, người hầu của bọn hắn cuối cùng cũng muốn ăn rồi.

Không thèm quan tâm mình có trở nên ú tròn hay không, Khổng Thu cố gắng lấp đầy cái bụng của mình, trong phòng ăn nhất thời biến thành một cuộc thi ăn, Mục Dã suốt ba tháng nay không ăn uống được bữa nào tử tế nay cuối cùng cũng đã thoải mái ăn được một bữa lớn.

Có lẽ trải qua việc này, Bố Nhĩ Thác sẽ không ngăn cản cậu gặp mặt Khổng Thu và Cam Y nữa. Mục Dã vừa ăn kem Bố Nhĩ Thác đút cho, vừa nghĩ như vậy.

Đứa nhỏ trong bụng tựa hồ có bạn bên cạnh nên rất vui vẻ, không còn nghịch ngợm như trước nữa, cả bữa ăn Mục Dã không hề nôn ra lần nào, sắc mặt Bố Nhĩ Thác quanh năm đóng băng như ở Bắc cực cuối cùng cũng tốt hơn một chút.