Blue - Neleta

Chương 41-2



“Em muốn ăn cái này?”

“Ừ.”

“Còn có cái này.”

“Cay, em đâu ăn được.”

“Không phải anh thích ăn cay sao?

“Không cần để ý đến anh, em muốn ăn gì thì kêu món đó.”

“Vậy, kêu thêm món này đi.”

“Ừ.”

Cả bàn năm món đều là khoái khẩu của cậu, không có một món nào cay nóng mà Blue thích cả. Khổng Thu hạnh phúc nở nụ cười ngọt ngào đến nỗi ngay cả những vị khách ngồi cùng trong phòng đều có thể cảm nhận được.

Anh chính là Blue… không giống như ngày xưa mà cậu từng biết…. đây là… công dụng của tu luyện sao? Liếc mắt nhìn một cái đã bị đối phương siết chặt tay, Khổng Thu không cầm lòng nổi, ở trước mặt mọi người hôn lên đôi môi của anh. Làm sao bây giờ, yêu quá, yêu quá, mặc kệ trước đây anh là mèo, hay hiện tại đã biến thành người, cậu đều yêu hết.

Không để ý đến những tiếng hít khí cùng kinh hô xung quanh, Blue nháy mắt đã nắm thế chủ động, ôm chặt lấy đầu của Khổng Thu mà hôn cậu thắm thiết. Sau khi thỏa mãn, anh liền tặng cho đám người đang chăm chú ngắm nhìn một cái liếc lạnh gáy, có mấy người đang mải nhìn đến bất động, bỗng giật mình nói nói gì đó, không khí chung quanh bỗng trở nên lộn xộn, ồn ào hẳn lên.

Khổng Thu hãy còn choáng váng tựa vào lòng Blue lo lắng nhìn đám hỗn loạn kia, hình như có người bị lên cơn đau tim thì phải? Không biết cả mấy người bị dọa đến bất tỉnh nhân sự kia, có phải vì ghê tởm cực độ với nụ hôn nồng cháy của cậu không nhỉ?

“Thu Thu.”

“Hả?”

Khổng Thu lập tức thu hồi ánh mắt, cậu suýt quên mất bạn trai của mình là một hũ giấm chua khổng lồ.

Một bữa cơm, có người ăn được, có kẻ nuốt không trôi, cao trào thay nhau nổi lên, Khổng Thu lại chỉ thấy ngọt đến tận tim, Ăn cơm xong, hai người phải đi đặt vé máy bay. Có không ít người trân trối nhìn bọn họ tay trong tay cùng một kết giới băng lãnh vô hình, khiến cho mấy người trong phòng ăn không dám đến gần. Khổng Thu cúi đầu nhìn đất, tránh hết mọi ánh nhìn xung quanh. Chẳng lẽ mấy người này muốn cậu buông tay Blue ra sao? Mà chuyện đó cũng không đến phiên cậu định đoạt. Từ khi Khổng Thu ở cạnh người nào đó hay con mèo nào đó, cậu đã tự giác hiểu được điều này.

Máy bay đúng giờ cất cánh, vị trí mà hai người đặt là ở khoang hạng nhất. Khổng Thu không khỏi liếc nhìn Blue một cái. Người này rất biết cách hưởng thụ nha, nhưng Blue làm cái gì cũng không bao giờ chịu giải thích. Để Khổng Thu ngồi gần cửa sổ, Blue đắp thêm cho cậu một cái chăn nữa rồi mới ngồi xuống. Khách trong khoang hạng nhất lục tục tiến đến. Từ chỗ ngồi này, Khổng Thu chỉ mải ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hứng thú quan tâm đến những người không phú cũng quý kia.

Một vị khách đem hành lý của mình giao cho tiếp viên hàng không đang nhìn chằm chằm Blue. Chỉ cách một lối đi nhỏ, Blue liếc trả một cái, vị khách kia vội lễ phép cười cười nhìn cậu, rồi lập tức coi như cái gì cũng chưa xảy ra mà cầm báo lên xem.

Hai mươi phút sau, máy bay cất cánh, Khổng Thu ngáp một cái, có người lập tức ôm cậu vào lòng.

“Ngủ đi.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh không buồn ngủ.”

Lại ngáp một cái nữa, Khổng Thu tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng Blue, nhắm hai mắt lại. Vị khách nhân đang xem báo kia vội khép báo, nhìn nhìn về phía Khổng Thu. Blue lập tức quay đầu lại, đối phương cũng mỉm cười lễ phép, rồi mới lên tiếng: “Xin hỏi đây có phải là Khổng Thu, Khổng tiên sinh không ạ?”

Hả? Khổng Thu mở mắt, chỉ thấy một nam nhân ngoại quốc tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào mình. Trên lưng bỗng bị ôm chặt lại, Khổng Thu vỗ nhẹ lên ngực của đối phương, ý muốn ai đó hạ hỏa.

“À, đúng vậy, chính là tôi, xin lỗi…”

Đối phương tựa hồ chỉ chờ điều này, hắn lấy từ túi áo vest ra một tấm danh thiếp, lướt qua Blue, đưa đến trước mặt Khổng Thu, nói:

“Tôi đã gặp qua ngài trong đêm event hôm đó, bất quá, có thể ngài không mấy ấn tượng mà thôi.”

“A… ha..” Khổng Thu cười lấy lệ. Cẩn cẩn dực dực nhìn qua tấm danh thiếp, mặt trên in cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp, hình như đây là ông chủ của một công ty nhà đất. Tên của người này là: “Ngài là Berilmonto?”

Ngẩng đầu lên, Khổng Thu lễ phép nói: “Thật có lỗi, tôi không mang sẵn danh thiếp bên người.”

“Vị này chính là…” Đối phương nhìn về phía Blue.

Khổng Thu lập tức đáp: “Đây là bạn trai của tôi, Đề Cổ Cát Kha.”

“Hân hạnh làm quen.” Đối phương vươn tay về phía Blue, Blue cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Khẽ nhíu mày, Berilmonto thu tay lại, trên mặt cũng không chút xấu hổ.

Cánh tay trên lưng mang theo ý cảnh cáo, Khổng Thu hướng đối phương cười xin lỗi, đang định nói thế nào để có thể chấm dứt cuộc trò chuyện xa lạ này, đối phương đã lên tiếng trước: “Lúc trước tôi có nghe nói ngài bị bắt cóc, không bị tổn thương gì nghiêm trọng chứ?”

“Thu Thu.” Nghe giọng điệu rõ ràng không vui chút nào.

Blue liếc tặng hắn một cái nhìn còn sắc lạnh hơn lúc nãy vài phần, lại bồi thêm một nụ cười miễn cưỡng từ Khổng Thu, đối phương liền thức thời cười cười: “Thật có lỗi, hình như tôi đã quấy rầy hai người rồi.”

Khổng Thu không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể cười đáp lễ.

Đối phương tựa hồ còn có hàm ý khác, thoáng nhìn qua Khổng Thu thêm lần nữa rồi mới cầm báo lên xem tiếp, cuộc trò chuyện đến đây có thể xem như kết thúc.

Kéo chăn lên che khuất nửa mặt, Khổng Thu ôm lấy thắt lưng Blue, giúp đối phương hạ hỏa. Xoay người nằm nghiêng lại, ôm Khổng Thu vào lòng, không để người bên cạnh có thể nhìn thấy. Blue trực tiếp hôn lên miệng Khổng Thu, mang theo ý tuyên thệ khẳng định chủ quyền. Nam nhân đang đọc báo quay đầu nhìn bọn họ một lát rồi chợt liếm liếm miệng.