Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 173



Chương 174

Lục Vân lắc đầu: “Không nhớ, nhưng tôi lại nhớ một cái tên là Ngưu Nhật Bỉ.

Ngưu Nhật Bỉ?

*Chữ Côn 昆 được tạo từ hai từ日:Nhật và比:Bỉ

Ngưu Côn sắc mặt nhất thời trầm xuống, mắng to nói: “Mẹ nó, tên chó má này, dám bất kính với tao, xem ra xương mày ngứa rồi!”

Nói xong liền ném một ống sắt vào đầu Lục Vân.

Đừng thấy Ngưu Côn không cao, nhưng dáng người hắn vô cùng cường tráng, sức lực vô cùng mạnh, một ống sắt này đánh xuống, tuyệt đối có thể đem đầu Lục Vân đập vỡ.

Nhưng ngay khi hắn giơ ống sắt lên, còn chưa đập trúng đầu Lục Vân, đã thấy Lục Vân một cước đá ra, trong nháy mắt liền thấy Ngưu Côn bay ngược ra ngoài hơn năm mét, quỳ rạp trên mặt đất nôn mửa.

Lục Vân xách băng ghế đứng dậy, đi từng bước về phía Chu Lượng: “Xem ra bị ăn một ghế còn chưa đủ, lại muốn ăn thêm cái nữa.”

Lúc này ba người bọn họ còn đang mơ mơ màng màng, nằm mơ cũng không ngờ, Côn ca bọn họ lại yếu như vậy, bị đạp cho một cước đã bay xa năm met.

Thấy Lục Vân hướng về phía mình, trên mặt Chu Lượng lộ ra chút hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền rống to một tiếng nói: “Tiểu tử này lại dám đạp Côn ca, không đem ba huynh đệ chúng ta để vào trong mắt, nhanh lên giết chết hắn!”

Dù sao người đông thế mạnh, theo một tiếng rống to này của Chu Lượng, ba người cùng nhau giơ ống sắt nhằm về phía Lục Vân lao lên.

Lục Vân cúi người tránh thoát hai người phía trước, trực tiếp xuyên tới trước mặt Chu Lượng, giơ băng ghế trong tay lên đập vào đầu ông ta.

Bùm!

Băng ghế vỡ nát, đầu Chu Lượng cũng vỡ ra một lỗ hổng, máu chảy như trút.

Đậu má!

Một trong hai người còn lại nhanh chóng phản ứng lại, xoay người lại tiến sát về phía Lục Vân, sau đó ném ống sắt đập vào sau ót của Lục Vân, Lục Vân không quay đầu lại, nâng khuỷu tay lên về phía sau, chuẩn xác ngăn cản ống sắt lại.

Tiếp tục đi.

Bùm!

Sau đó Lục Vân dùng sức đạp một cước về phía tên côn đồ, tên côn đồ này rốt cục cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của lão đại Côn ca của bọn hắn.

Trong nháy mắt chỉ còn lại một người cuối cùng, Lục Vân chưa kịp làm gì, đã bị dọa tè ra quần, chạy trối chết.

Lục Vân nhặt một ống sắt trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Ngưu Côn nói: “Nhật Bỉ ca, thủ hạ của ông cũng tệ quá, nhưng mà ông là người đầu tiên ngã xuống cho nên ông là tên phế vật nhất.”

Chết tiệt!

Quá sỉ nhục!

Ngưu Côn đau đến nhe răng trợn mắt, nghĩ thầm tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao lại mạnh đến như vậy?

Đánh thì đánh thôi hắn còn chế giễu ông ta làm gì.

Nói xem có tức giận hay không?

Nhưng mà Ngưu Côn cũng chỉ buồn bực trong chốc lát, một lát sau trong lòng của ông ta chỉ có sự hoảng sợ.