Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 155



Chương 156

Lục Vân đi theo ba người Tôn Cẩm Vinh vào phòng khách.

Vẻ mặt Lục Vân khẽ động.

Hắn cảm giác được một cỗ năng lượng dao động, trong nháy mắt liền đem ánh mắt tập Trung lên khối đá trong suốt đang đặt ở trên bàn.

Huyền Dương Thạch!

Thứ tốt nha!

Tôn Cẩm Vinh vừa cười vừa nói: “Đây chính là tảng đá đặc biệt mà tôi nói, Lục tiên sinh, cậu xem có phù hợp với yêu cầu của cậu không?”

“Phù hợp, rất phù hợp, ha ha, lão gia tử ông nói một con số đi, khối đá này tôi mua.”

“Nói chuyện tiền nong sẽ làm tổn thương tình cảm, tảng đá này chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, không bằng tặng cho Lục tiên sinh làm quà đi!”

“Điều này sao có thể được.”

“Sao lại không được, mạng của tôi đều là do Lục tiên sinh cứu, nếu Lục tiên sinh ngay cả chút quà này cũng không muốn nhận, ông già tôi sẽ tức giận đó.”

Tôn Cẩm Vinh nói xong thì sắc mặt trầm xuống giả bộ không vui.

Lục Vân không lay chuyển được mấy con người này chỉ đành phải nhận lấy Huyền Dương Thạch nói: “Nếu lão gia tử đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách khí nữa.”

Một đám người lại cười hì hì với nhau.

Lúc này, trong phòng ngủ đột nhiên truyền ra một thanh âm dễ nghe, nhưng mang theo vài phần oán giận nói: “Rốt cuộc khi nào mới ăn cơm a, bụng nhỏ của tôi sắp đói đến bẹp dí rồi.”

Chỉ thấy một cô gái dáng dấp học sinh trung học đi ra.

Cô bé tóc dài buộc đuôi ngựa, tóc mái ngang, một đôi mắt to như bảo thạch, lóe ra sắc thái linh động của một cô bé tuổi dậy thì.

Trên người cô bé mặc một chiếc áo T – shirt nền trắng in hình gấu, phía dưới là một chiếc váy xếp nếp màu đen đến đầu gối, hai đoạn chân trắng mượt mà, bóng loáng nhẵn nhụi.

Có thể nói là Tiểu Hà vừa mới ngây ngô đi ra.

Tôn Cẩm Vinh răn dạy: “Không có quy tắc, không thấy có khách sao, còn không mau gọi Lục tiên sinh!”

Lục tiên sinh?

Cô gái tò mò đánh giá Lục Vân một cái, khéo léo chà chà mũi nhỏ cau mày lại hỏi: “Anh ta không lớn hơn con là bao, tại sao phải gọi anh ta là Lục tiên sinh?”

“Làm càn……”

Tôn Cẩm Vinh còn muốn răn dạy, lại nghe Lục Vân khoát tay nói: “Không sao, trẻ con mà!”

“Anh nói ai là trẻ con?”

Vừa nghe Lục Vân nói lời này, cô gái liền không vui, dùng sức ưỡn ngực của mình ra, rồi lại phát hiện ưỡn không ra cái gì nên có chút xấu hổ liền thu hồi lại.

Tôn Cẩm Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu với Lục Vân: “Nha đầu điêu ngoa này là cháu gái tôi, tên là Tôn Tiểu Sở, Lục tiên sinh ngàn vạn lần đừng chê cười.”

“Sẽ không đâu.”

Lục Vân đương nhiên không đi so đo với một cô bé làm gì, tuy rằng hắn cũng chỉ lớn hơn Tôn Tiểu Sở không đến ba tuổi.