Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 152: Chủ đường tranh chấp



Một lát, Lưu Cảnh bước nhanh đi vào đại sảnh, vừa lúc nhìn thấy Hoàng Tổ ngồi ở hàng cuối cùng. Hôm nay hắn đặc biệt đến để bái kiến Lưu Biểu, không ngờ vừa lúc gặp được Hoàng Tổ báo cáo công tác.

Hai người sớm đã xé toang da mặt, lúc này kẻ thù gặp lại đều gườm gườm nhìn nhau, đồng tử Hoàng Tổ co rút lại, mắt nhỏ híp thành một đường, lóe ra hung quang khiếp người.

Chẳng qua hôm nay lão quyết định lấy thái độ khiêm tốn nhún nhường để hội kiến, bởi vậy ở trước mặt Lưu Cảnh, lão cũng sẽ không lộ ra diện mạo thật.

Hoàng Tổ đứng lên, híp mắt chắp tay cười nói:

- Không ngờ ở trong này lại được gặp Cảnh công tử, ta vẫn phải cảm tạ Cảnh công tử ở Sài Tang giết lùi quân Giang Đông, bảo vệ Giang Hạ, xin công tử nhận thi lễ của ta.

Nói xong, Hoàng Tổ hướng về Lưu Cảnh thi lễ thật sâu.

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, đáp lễ nói:

- Sài Tang thắng lợi, đều không phải là công lao một mình Lưu Cảnh, là kết quả của việc quân dân Sài Tang đồng tâm hiệp lực, còn có Hoàng công tử đúng lúc đến giúp, hôm nay, Lưu Cảnh ta thà rằng không cần công tích, cũng muốn bảo tấu Hoàng công tử có công lớn.

Hoàng Tổ ha hả cười,

- Cảnh công tử trân trọng khuyển tử, Hoàng Tổ khắc trong tâm khảm.

Trên đại sảnh, mọi người cảm thấy kinh ngạc, đồn đại Lưu Cảnh và Hoàng Tổ bất hòa, nhưng hôm nay xem ra, quan hệ của hai người cũng không phải là ác liệt, không ngờ còn khiêm nhường, khoe thành tích lẫn nhau, quan hệ vô cùng hòa hợp, có thể thấy được đồn đại cũng không có thể tin hết.

Chúng quan ở bên trong chỉ có Thái Mạo và Khoái Việt là cười lạnh.

Không ai hiểu rõ cục diện trước mắt hơn so với bọn họ, Giang Hạ sát khí tứ phía, chiến tranh hết sức căng thẳng, hai người mặt ngoài khách khí cũng không che giấu được nguy cơ trước mắt.

Nhưng Lưu Biểu lại mặt không chút thay đổi, ông ngồi đó quan sát Hoàng Tổ, từ việc Hoàng Tổ hôm nay tỏ thái độ thấp hèn, hơn nữa với Lưu Cảnh thì lại nhún nhường dễ bảo, Lưu Biểu liền hiểu được dụng ý của Hoàng Tổ lần này đến Tương Dương.

Hoàng Tổ là muốn giả hòa với mình, bảo vệ địa vị của y tại Giang Hạ. Lưu Biểu cười lạnh trong lòng một tiếng, giải hòa không phải là không thể được, mấu chốt là Hoàng Tổ phải trả giá cái gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Biểu đã có quyết định, hôm nay báo cáo công tác theo hình thức là được, không cần nói vấn đề thực chất.

Lưu Cảnh bước nhanh đi vào đại sảnh, cúi đầu lễ nói:

- Ty chức quân hầu Phàn Thành Lưu Cảnh tham kiến Châu Mục!

Lưu Biểu khoát tay chặn lại,

- Lưu quân hầu xin đứng lên!

Nhìn thấy cháu họ, trong lòng Lưu Biểu thực tại vui mừng, thay mình đánh lùi quân Giang Đông tiến công, lại thừa cơ cướp lấy Sài Tang, thay đổi vận mệnh Giang Hạ, nếu hôm nay không phải là Hoàng Tổ nhún nhường đến nhận tội như vậy, hẳn là nên phong thưởng Lưu Cảnh.

Kỳ thật phong thưởng Lưu Cảnh như thế nào, trong lòng Lưu Biểu sớm có lập kế hoạch, thậm chí trước khi Lưu Cảnh xuất phát đi Sài Tang thì ông đã từng suy xét qua, chỉ là không có nghĩ đến thắng lợi của Lưu Cảnh tới nhanh như vậy.

Lưu Biểu nhìn thoáng qua Thái Mạo, thấy vẻ mặt y khẩn trương, lại xa xa liếc qua Hoàng Tổ, thấy lão cũng có vẻ tâm trạng không yên, tâm thần bất định.

Lưu Biểu cười cười, nói với Thái Mạo:

- Quân sư nghĩ là, quân hầu Lưu Cảnh có thể phong công gì?

Câu hỏi của Lưu Biểu khiến rất nhiều người đều cảm thấy bất ngờ, dựa theo quy trình bình thường, hẳn quân công trước mặt mọi người tuyên đọc công tích Lưu Cảnh, cũng dựa theo phong thưởng mà trước đó Lưu Biểu đã chuẩn bị sẵn, sau ba lần đọc không ai phản đối, vậy là được chính thức thông qua.

Hôm nay một không tuyên công, hai không đọc thưởng, Châu Mục liền trực tiếp đến hỏi Thái Mạo, thực sự làm người ta khó hiểu, tuy nhiên rất nhanh mọi người liền hiểu được, cuộc chiến Sài Tang của Lưu Cảnh có liên quan đến Hoàng Tổ, hôm nay hai người đồng thời lộ diện, không giống tầm thường, chỉ sợ việc phong thưởng Lưu Cảnh sẽ không đơn giản như vậy.

Trong đại điện trầm mặc, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào Thái Mạo. Thái Mạo không nghĩ tới Lưu Biểu đem vấn đề khó khăn này ném cho mình, tuy nhiên đây cũng là Lưu Biểu cấp cơ hội cho y.

Thái Mạo trầm ngâm một chút nói:

- Định công trạng cần một quá trình, tỷ như giết nhiều ít kẻ thù, chiến tranh lớn nhỏ như thế nào, như vậy mới có thể đánh giá được chuẩn xác công lao, nói ra công tích mới có thể làm cho người tin phục, như vậy phong thưởng cũng mới có thể cùng công tích phù hợp....

Thái Mạo mới nói đến đây, ngồi ở phái đối diện y là Văn Sính cũng bất mãn nói:

- Lúc trước khi cuộc chiến Tân Dã, quân sư cũng nói lời này, kết quả công tích Cảnh công tử liền bị phủ nhận tất cả, chẳng lẽ lúc này đây quân sư cũng tính toán đem chiến tích Cảnh công tử phủ nhận tất cả sao?

Thái Mạo mặt lập tức chìm xuống đến, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ là luận sự, cũng không có ý gạt bỏ công tích Cảnh công tử, Văn Tướng quân vì sao phải cho là như vậy?

Văn Sính lờ y đi, đứng dậy với Lưu Biểu thi lễ, cao giọng nói:

- Ty chức khởi bẩm chủ công, trong quân làm tướng, mấu chốt là thưởng phạt phân minh, thưởng phạt đúng lúc, như vậy mới có thể điều động sĩ khí, ủng hộ quân tâm, cuộc chiến Tân Dã, Cảnh công tử rõ ràng lập nhiều công lớn, lại tấc công chưa nhớ, tuy rằng Cảnh công tử là cháu chủ công, ty chức cũng hiểu được không ổn, cũng không phục.

Còn cuộc chiến Sài Tang lần này, trong thành chỉ có năm trăm quân coi giữ, Cảnh công tử xuất thân mà ra, chiêu mộ dân phu, ủng hộ sĩ khí, lấy hai ngàn nhược binh đánh bại hai vạn quân Giang Đông, bảo vệ Giang Hạ môn hộ, như vậy công tích còn chưa đủ để cấp cho trọng thưởng sao? Ty chức hết sức chân thành nói như vậy, mong chủ công suy nghĩ kỹ!

Bầu không khí trong hành lang có chút xấu hổ, Lưu Biểu chỉ muốn biết mức độ nhượng bộ của Hoàng Tổ một chút, sau đó suy xét như thế nào phong thưởng Lưu Cảnh, thuật kéo dài của Thái Mạo chính là tâm ý của ông, không nghĩ tới Văn Sính lại gây sự, nhất định ông phải tại chỗ phong thưởng, điều này làm cho Lưu Biểu có chút khó làm.

Lúc này, Lưu Cảnh khom người nói:

- Khởi bẩm Châu Mục và quân sư, ty chức đều không phải là vì phong thưởng mà chiến, mà là vì dân chúng Sài Tang mà chiến, một trận chiến Sài Tang, mấy vạn dân chúng có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, cho dù là dân phu vừa mới chiêu mộ cũng quên cả sống chết, ra sức chống cự quân Giang Đông, khiến ty chức cảm động rất sâu, ty chức không cần phong thưởng, thầm nghĩ thuận theo ý dân, tiếp tục lưu lại Sài Tang, nguyện làm quân hầu Sài Tang, khẩn cầu Châu Mục chấp thuận

Nói xong, Lưu Cảnh từ trong lòng lấy ra một quyển thật dày tập, hai tay trình lên,

- Khởi bẩm Châu Mục, đây là ý dân!

Một gã thị vệ nhận lấy dâng lên cho Lưu Biểu. Lưu Biểu tiếp nhận, nhưng lập tức bị rời rạc mở ra, sổ kéo buông xuống đến trên mặt đất, hoá ra là được gấp mà thành. Ông đem sổ chậm rãi trải rộng ra, dài chừng hai trượng, trước sau ấn đầy dấu tay.

- Khởi bẩm Châu Mục, tổng cộng là ba vạn tám ngàn sáu trăm sáu mươi sáu dấu tay, dân chúng ở thành Sài Tang điểm lên, tất cả mọi người hy vọng ty chức có thể ở lại Sài Tang, ty chức không cần phong thưởng, chỉ khẩn cầu thuận theo ý dân, ở lại Sài Tang.

Lưu Cảnh tối hôm qua thương lượng qua với Khoái Việt, Hoàng Tổ lần này đến Tương Dương, tất nhiên là muốn giải hòa, lấy mưu lược có thừa mà tính cách không đủ quyết đoán của Lưu Biểu, chắc chắn có thể sẽ nhận nhượng bộ của Hoàng Tổ.

Nếu Hoàng Tổ nhượng bộ cũng đủ lớn, Lưu Biểu còn có thể duy trì Giang Hạ hiện trạng, sẽ từ bỏ tính toán xếp Lưu Cảnh nhập vào Giang Hạ, điều này làm cho Lưu Cảnh và Khoái Việt đều vô cùng lo lắng.

Cho nên Lưu Cảnh hôm nay mượn cơ hội này, đơn giản đem lời rõ ràng rồi, hắn phải ở lại Sài Tang, đây là yêu cầu của hắn, hắn mặc kệ Lưu Biểu thỏa hiệp với Hoàng Tổ như nào, nhưng lợi ích của hắn không để bị xâm phạm.

Phía trên đại sảnh xì xào bàn tán, không nghĩ tới Lưu Cảnh đi ra quân cờ ý dân, trong lòng Lưu Biểu có chút khó xử, ông vốn định đem Lưu Cảnh đặt ở Sài Tang.

Nhưng Hoàng Tổ chủ động nhượng bộ, lại khiến trong lòng của Lưu Biểu hơi dao động, nếu Hoàng Tổ nguyện ý đem quyền khống chế quân đội Giang Hạ trả lại chính mình, như vậy cũng không cần phải tranh cãi Sài Tang nữa, có thể duy trì hiện trạng.

Hiện tại Lưu Cảnh không chịu buông tha cho Sài Tang, việc này khiến trong lòng Lưu Biểu có chút khó xử.

Đúng lúc này, Hoàng Tổ ngồi ở dưới rốt cục không kìm nổi âm hiểm cười nói:

- Cảnh công tử mưu đồ rất khá nha! Bốn vạn người Sài Tang, lại có ba mươi tám ngàn người ủng hộ Cảnh công tử, để cho lão Giang Hạ ta quả thực bội phục sát đất.

Lưu Cảnh bỗng nhiên xoay người, nhìn chăm chú vào Hoàng Tổ,

- Hoàng Thái Thú là nói ta làm bộ sao?

- Ta đương nhiên không dám nói Cảnh công tử làm bộ, nhưng ta ở Giang Hạ làm quan ít nhất cũng có mười năm rồi, Hoàng thị lại là vọng tộc Giang Hạ, lấy tư lịch của ta, ở Sài Tang chỉ có năm thành danh vọng, sẽ không biết cửu thành danh vọng của Cảnh công tử là thế nào làm được?

Hoàng Tổ híp nhìn hắn, mang trên mặt một vẻ trào phúng và khinh thường, nói xong lời cuối cùng, lão còn cố ý đề cao giọng, hướng mọi người nhìn thoáng qua, ý đồ được quan viên đại sảnh lý giải.

- Việc đương nhiên có thể làm được!

Lưu Cảnh cũng lên giọng, lạnh lùng nói:

- Nếu Hoàng Thái Thú không có cháu trai dọa nam nạt nữ, cũng không có con thứ tàn bạo hung ác, giết người như ngóe, càng không có lũ chiến lũ bại, năm nghìn quân đội của đứa con cả bị đánh toàn quân tiêu diệt, nếu Hoàng Thái Thú có thể thủ vững Sài Tang, mà không phải chạy tới Hạ Khẩu, ta nghĩ thanh danh Hoàng Thái ở Sài Tang cũng sẽ không chỉ có năm thành, ít nhất cũng có bảy tám phần đi!

Lưu Cảnh châm chọc khiến mặt Hoàng Tổ trướng thành màu gan lợn, trong mắt của lão rốt cục lộ ra sắc mặt giận dữ, lớn tiếng quát:

- Lưu Cảnh, ngươi sao dám nhục nhã ta như thế!

Lưu Cảnh thản nhiên nói:

- Ta chỉ là giải thích nguyên nhân thanh danh Hoàng Thái Thú không thể đi lên thôi, sao có thể nói nhục nhã, Hoàng Thái Thú làm gì tức giận?

Hoàng Tổ trừng mắt, vừa muốn giận dữ mắng mỏ, lúc này Thái Mạo không kìm nổi nhắc nhở lão nói:

- Hoàng Thái Thú, Cảnh công tử vấn đề danh vọng chủ công tự sẽ xem xét, ngươi chuẩn bị báo cáo một chút công tác đi!

Một câu nói của Thái Mạo nhắc nhở Hoàng Tổ, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, lão đem một ngụm nghẹn tiến trong lòng, lại từ từ ngồi xuống.

Đại sảnh lại an tĩnh lại, Lưu Cảnh lại xoay người hướng Lưu Biểu thi lễ, tiếp tục nói:

- Ty chức không cầu phong thưởng, chỉ hy vọng được điều nhiệm đến Sài Tang, xin Châu Mục thành toàn.

Lúc này, Văn Sính cũng khom người nói:

- Chủ công, ty chức đề nghị gia phong Lưu Cảnh làm Biệt Bộ Tư Mã, trấn thủ Sài Tang, Cảnh công tử thủ Sài Tang, thích hợp nhất!

Khoái Việt cũng đứng dậy cười nói:

- Sài Tang kẹp ở giữa Giang Đông và Kinh Châu, mấy chục năm qua mấy dễ thủ, theo thuộc hạ hiểu biết, vài chục năm nay còn không có người quan viên nào được dân kỳ vọng cao như vậy, khó được người Sài Tang toàn lực ủng hộ Cảnh công tử, việc này đối với chúng ta khống chế Sài Tang lâu dài cực kỳ có lợi, chủ công, cơ hội không thể buông tha, hẳn là để Cảnh công tử thủ Sài Tang.

Vương Uy cũng đứng lên nói:

- Chủ công, ty chức tán thành đề nghị Khoái công và Văn Tướng quân, Sài Tang trọng địa, nếu Cảnh công tử không thể thủ, chỉ cần có hắn ở đây, quân Giang Đông tất nhiên sẽ kiêng kị ba phần.

Vương Uy vừa dứt lời, Trị trung Đặng Nghĩa cũng cao giọng nói:

- Cảnh công tử thủ Sài Tang là mục đích chung, thuộc hạ cũng cực kỳ đồng ý, khẩn cầu chủ công cho phép!

Lúc này, đám người Biệt Giá Lưu Tiên, Bàng Quý đều tỏ thái độ ủng hộ, trong hành lang hiện lên thế thái nghiêng về một phía, ngay cả Thái Mạo cũng bị bức bách duy trì trầm mặc, không dám chống lại mọi người.

Mặc dù trong lòng Lưu Biểu còn có chút do dự, nhưng ông ngại mọi người nhất trí ủng hộ, đành phải với Lưu Cảnh cười nói:

- Xem ra hôm nay không phong ngươi, tất cả mọi người sẽ không bỏ qua ta, được thôi! Nhiều người tức giận khó phạm, Lưu Cảnh nghe phong!

Lưu Cảnh mừng rỡ, tiến lên thi lễ nói:

- Có Ty chức!

Lưu Biểu chậm rãi nói:

- Quân hầu Lưu Cảnh, dẫn hai ngàn nhược lữ đánh cho quân Giang Đông đại bại, dương oai Kinh Châu ta, bảo vệ trọng trấn Sài Tang, công lớn cho Kinh Châu, đặc biệt thưởng hoàng kim ngàn lượng, gia phong Biệt Bộ Tư Mã, trấn thủ Sài Tang, kiêm nhiệm huyện lệnh Sài Tang!

Lưu Cảnh ôm quyền thi lễ,

- Đa tạ Châu Mục phong thưởng, ty chức khắc trong tâm khảm!

Một bên, sắc mặt của Hoàng Tổ trở nên trắng bệch, lão đã hao hết tâm cơ, nhưng Sài Tang vẫn là không lấy lại được.

........