Bình An Trọng Sinh

Chương 226: Ăn ý



Trình Vận nghi hoặc nhìn sang Phương Hữu Lợi, không hiểu tại sao ông lại đột nhiên dừng xe lại ở đây.

Ông không nói gì, chỉ mở cửa xe bước xuống, sau đó băng qua đường vào một cửa hàng bán thức ăn...

Đầu quả tim giống như bị cái gì đó đột nhiên đâm vào, có chút đau, cũng có chút xót.

Lúc Trình Vận vẫn còn đang xuất thần, Phương Hữu Lợi đã quay trở lại xe, “Ăn miếng cháo trắng này trước đi, rồi sau đó uống thuốc. Bụng rỗng không nên uống thuốc đau bao tử vào.”

“Cám ơn!” Trình Vận cầm bát cháo trắng trong tay, nhỏ giọng cám ơn.

Phương Hữu Lợi nở nụ cười, “Ăn cháo rồi mà còn thấy đói thì chúng ta đi ăn điểm tâm.”

“Dạ.” Trình Vận gật gật đầu, uống một hớp cháo. Miếng cháo âm ấp chạy vào dạ dày khiến cảm giác đau đớn nơi đó như dịu đi ít nhiều.

Hai người chọn một nhà hàng bề ngoài không lớn, trang trí theo phong cách tao nhã của Trung Quốc cổ. Trình Vận vì đã ăn một chén cháo, lại đã uống thuốc, nên bao tử không còn đau nữa, nhưng đúng là vẫn còn hơi đói.

Phương Hữu Lợi mới đầu chỉ định mua cho cô một chén cháo rồi đưa cô về nhà nghỉ, nhưng Trình Vận biết ông vẫn chưa ăn cơm nên nói là mình không muốn ăn cháo mà muốn ăn thêm cái khác.

Người đàn ông này tỉ mỉ săn sóc vô cùng, mỗi khi ở cùng một chỗ với ông, chị luôn có một loại cảm giác thoải mái và ăn ý nhàn nhạt.

Lần trước, sau khi từ Hongkong về, hai người thỉnh thoảng lại gặp nhau trong các trường hợp ngẫu nhiên. Có một lần Phương Hữu Lợi đi họp gần văn phòng Duy An đúng lúc gặp được Trình Vận vừa tan sở, Trình Vận cảm thấy nên mời ông ăn một bữa cơm cảm ơn nên đó là bữa cơm đầu tiên của riêng hai người.

Không ai trong hai người nhắc lại chuyện đã xảy ra ở Hongkong.

“Cho chúng tôi vài món ăn nhẹ, với lại một nồi cháo tiểu mạch.” Phương Hữu Lợi kêu phục vụ ghi món ăn.

Trình Vận cười, “Ông không cần phải băn khoăn về tôi đâu, tôi ăn cái gì cũng được hết.”

“Giờ này ăn nhẹ thì tốt hơn.” Phương Hữu Lợi nhìn chị phân trần.

Trình Vận khẽ mỉm cười.

“Cuộc sống của Trình tiểu thư có vẻ rất đơn giản nhỉ.” Phương Hữu Lợi nhỏ giọng hỏi.

“Cuộc sống đơn giản không tốt à?” Trình Vận cười hỏi.

Thật ra thì ông không phải ý này, chẳng qua là hiện tại mối quan hệ giữa hai người còn chưa tới mức có thể hỏi về cuộc sống riêng của nhau, “Bình An đề nghị tôi giới thiệu bạn trai cho cô, không biết cô có yêu cầu gì đặc biệt không?”

Trình Vận ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Phương Hữu Lợi, rồi không hiểu sao lại thấy nóng ran cả mặt, “Ý của ông là... là Bình An bảo ông giới thiệu cho tôi...”

Phương Hữu Lợi cảm thấy mình hỏi ra câu này lúc này thì cũng có hơi đường đột, “Xin lỗi.”

“Cái con bé này!” Trình Vận bật cười, liếc Phương Hữu Lợi một cái, rồi không nói gì thêm.

Phương Hữu Lợi cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Sau khi cơm nước xong, ông đưa Trình Vận về nhà, “Tối nay trước khi đi ngủ nhớ uống một ly sữa nóng.”

Trình Vận cười, gật đầu, “Lần sau lại mời ông ăn cơm vậy. Hôm nay... hình như hơi mất hứng nhỉ.” Bởi vì bao tử của chị đau nên Phương Hữu Lợi phải ăn mấy món vừa nhẹ vừa nhạt với chị.

Ông định trả lời không cần thiết, nhưng nghĩ mình lại có cơ hội ăn cơm với cô lần nữa nên cười gật đầu.

Lúc Phương Hữu Lợi về đến nhà, Bình An đang ngồi bàn với Viên lão phu nhân về các chi tiết của hôn lễ, thật sự là đã thấy mệt muốn chết rồi nên khi thấy Phương Hữu Lợi về đến thì bụng vui như mở cờ, cảm thấy mình đã được giải thoát, “Ba, ba về rồi ạ.”

Bình An nhanh chóng bổ nhào về phía Phương Hữu Lợi như một con cún, hạ giọng thì thầm vào lỗ tai ông, “Ba, cứu mạng.”

“Lớn rồi mà không ra môn ra khoai gì hết!” Phương Hữu Lợi yêu thương vỗ vỗ đầu cô, “Mẹ, mẹ đang bàn với Bình An cái gì vậy ạ?”

“Mẹ với chị Loan định tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc nên muốn Bình An ngày mai đi với bọn mẹ để người ta lấy số đo đặt may áo cưới long phượng.” Viên lão phu nhân cười tít cả mắt giải thích.

“Nhưng mà ý của mẹ anh Nghiêm Túc là tổ chức theo kiểu Tây mà, như vậy đỡ rườm rà.” Bình An nhỏ giọng càm ràm với Phương Hữu Lợi.

“Thế thì Đông Tây kết hợp vậy.” Phương Hữu Lợi nói.

Cô sẽ mệt mỏi thảm thương cho mà xem! Bình An khóc không ra nước mắt, thật lòng chỉ muốn cùng Nghiêm Túc thẳng tiến đến Cục Dân chính đăng ký hôn thú, rồi hai người đi du lịch xa một vòng, chẳng cần phải đầu tắt mặt tối hết nghi thức này đến lễ bái kia, thật tốt biết bao.

Viên lão phu nhân cực kỳ hài lòng việc con rể lập tức chọn đứng về phía bà, bởi lúc nãy mới nói vài câu với Bình An thì con bé đã khăng khăng ‘giản lược, giản lược’. Hôn lễ cả đời thì sao mà có thể tùy tiện giản lược được chứ?

“Ba, sao tối nay ba về trễ vậy, lại có tiệc à? Không có uống rượu đấy chứ?” Bình An không muốn tiếp tục cò cưa đề tài này nữa nên vội vàng đánh trống lảng.

Phương Hữu Lợi khẽ mỉm cười, sắc mặt trầm tĩnh, “A, đi ăn cơm với một người bạn. Ba không có uống rượu đâu, con đừng lo.”

Ông cũng không phải cố ý muốn giấu giếm việc ăn cơm với Trình Vận, nhưng không biết tại sao lại không muốn nói chuyện đó vào lúc này.

Bình An cười láu lỉnh, “Ba, ăn với bạn gái hả?”

“Đồ quỷ! Ba lên lầu trước đây, con đi với bà ngoại ra vườn hoa một chút đi, hôm nay thời tiết khá tốt đấy.” Phương Hữu Lợi nói xong thì chân đã bước lên cầu thang.

Viên lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn con rể biến mất ở đầu thang lầu, nói với Bình An, “Bà thấy 80% là bạn gái rồi.”

“Đồng ý! Bà ngoại, con đưa bà ra vườn hoa nhé.” Bình An cười nói.

Sự kiện ầm ĩ ở Duy An cứ như thế mà được dẹp yên, nhưng cũng đủ cho Bình An càng hiểu sâu sắc một điều rằng: nếu như không đánh cho ả Đỗ Hiểu Mị kia một trận đến ngay cả một cơ hội trở mình cũng không có, thì ả nhất định sẽ y như một con châu chấu suốt ngày nhảy loi choi, không để cho cô được an bình một giây một phút nào.

Mà mấu chốt của việc đối phó Đỗ Hiểu Mị lại đặt trên người của Tô Cầm, đến hôm nay rồi mà cô ta vẫn chưa liên lạc lại với cô, không biết có phải là muốn giở quẻ hay không. Hôm đó, nhìn ánh mắt của cô ta thì thấy có đến 80% là đã bị lay động, nhưng sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì vậy? Có phải cô nên chủ động liên lạc với cô ta hay không... hay là nên đợi thêm mấy ngày nữa?

Bình An suy nghĩ một chút, rồi quyết định đợi thêm hai ngày nữa.

Sau khi tan việc, cô đi tới Đại học Thành phố G, mang cho Đàm Anh hai bộ quần áo vừa mua.

Đàm Anh nhìn thấy Bình An vui mừng vô cùng, bởi cô bé này vừa xem Bình An như một ân nhân lại như một thần tượng, hôm nay thần tượng lại tặng quà cho cô bé khiến cô bé thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên vì kích động.

Ăn cơm với Đàm Anh xong, không bao lâu Đàm Tuyền đã tới.

“Tiểu Anh, em về ký túc xá trước đi, anh có chuyện nói với chị Bình An.” Đàm Tuyền vừa đến liền đuổi em gái về.

Hai mắt của Đàm Anh cứ dò xét đảo hết từ Bình An sang Đàm Tuyền, trong lòng có một niềm mong đợi nho nhỏ, nhưng rồi cái ý nghĩ này liền héo rũ rất nhanh trước khi đâm chồi. Dù anh trai của cô bé rất ưu tú, nhưng làm sao mà xứng với chị Bình An cho được? Cô còn nghe nói chị Bình An đã có một người chồng chưa cưới rất giỏi giang nữa kìa. Đúng là cô mơ mộng hão huyền rồi.

“Dạ, vậy anh chị nói chuyện đi, em về trước đây.” Đàm Anh cười chào hai người.

Họ đang ngồi ở một quán cơm trong khu đại học, đến đây ăn cơm đều là sinh viên. Lúc này đã qua thời gian ăn cơm nên trong phòng ăn chẳng còn bao nhiêu người, chỉ có hai ba đôi tình nhân đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

“Dường như Lê Thiên Thần đi đâu cũng mang theo anh nhỉ.” Bình An không hề nói lời thừa thãi với Đàm Tuyền, mở miệng là hỏi ngay tin tức mình muốn biết.

“Ngoài lúc đi với anh ta đến thị sát khu vực chung cư cũ bị phá bỏ thì chỉ có đi gặp khách hàng, không có gì khác lạ cả.” Đàm Tuyền nhỏ giọng trả lời.

Bình An nhẹ nhàng gật đầu, “Đỗ Hiểu Mị có đến tìm anh chứ?”

Đàm Tuyền nhìn cô một cái, nghĩ bụng, sao cô cái gì cũng biết thế nhỉ, “Có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi cố gắng đi theo Phó Tổng Lê làm việc cho tốt.”

“Cô ta quan tâm anh ghê nhỉ! Chắc hẳn cô ta muốn anh canh chừng Lê Thiên Thần đây mà, để dò xét xem anh ta có tòn teng với cô nàng nào khác không chứ gì.” Bình An cười trào phúng.

“Rốt cuộc cô phái tôi kề cận Lê Thiên Thần là muốn làm những gì?” Đàm Tuyền dĩ nhiên là hiểu ý của Đỗ Hiểu Mị muốn gì, nhưng chẳng qua anh ta cũng không quan tâm. Anh ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ do Bình An giao, như vậy anh ta có thể lấy được thứ anh ta muốn.

“Anh ta không đặc biệt liên hệ với người nào khác à?” Bình An nhíu mày hỏi.

Đàm Tuyền cẩn thận nghĩ lại, “Anh ta và thành viên HĐQT họ Liên kia... dù bề ngoài thì có vẻ là chỉ mới quen biết sơ sơ, thế nhưng tôi nghe được lúc anh ta gọi điện thoại cho người kia thì hình như dùng thẳng tên luôn thì phải.”

Quen thân đến độ này rồi à? Mặt Bình An nghiêm túc hẳn, “Còn gì nữa không?”

“Ngoài các khách hàng của công ty, Phó Tổng Lê liên lạc nhiều nhất là những bạn bè ở Thành phố S. Tạm thời tôi chỉ biết được thế thôi.” Lê Thiên Thần cũng không tin anh ta trăm phần trăm, tất cả những tin tức này đều là do anh ta tỉ mỉ quan sát mới lấy được.

Lê Thiên Thần có thể có bạn bè gì ở Thành phố S? Trong đầu Bình An nảy sinh nỗi nghi ngờ, “Anh ta có để cho anh xử lý công việc của hạng mục cải tiến chung cư cũ không?”

“Hiện giờ thì chưa... Anh ta chỉ mang tôi cùng đi khảo sát, công việc cụ thể đều do người khác phụ trách.” Đàm Tuyền nói.

“Anh nên cố hết sức làm cho anh ta tin anh, cho anh tham gia vào hạng mục này. Sau này có văn bản gì liên quan thì nhớ sao cho tôi một bản.” Bình An thấp giọng giao phó.

Đàm Tuyền cảm thấy lạ, “Cô là Tổng Giám Đốc, hạng mục có văn bản gì cô cứ hỏi là có mà, sao còn phải thông qua tôi?”

Bình An cười nhạt, “Tôi làm như vậy là có ý riêng.”

Cô muốn làm cái gì là chuyện của cô, anh ta chỉ việc chịu trách nhiệm thực hiện mà thôi. Đàm Tuyền không nói thêm lời nào nữa.

“Nghe Tiểu Anh nói sức khỏe ba anh dạo này lại không tốt, đây là chút tâm ý của tôi, anh nên đưa ba anh đến bệnh viện kiểm tra kỹ xem sao.” Bình An lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, con số trên đó tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho Đàm Tuyền đưa cha đi khám bệnh.

Đàm Tuyền rất muốn mình có thể có khí phách mà hiên ngang từ chối, nhưng anh ta thật sự rất cần đến số tiền kia...

“Sau này tôi sẽ trả lại cho cô!” Đàm Tuyền cắn chặt khớp hàm, nhận chi phiếu bỏ vào túi.

“Anh đang dần dần trả lại cho tôi rồi đó thôi.” Bình An cười nhẹ, “Tôi không tiễn anh về lại trong phố đâu, sau này sẽ liên lạc lại.”

Nói xong, Bình An lập tức đứng dậy rời khỏi quán ăn. Đàm Tuyền nhìn bóng lưng của cô, trên mặt hiện lên một vẻ quyết tâm.

Hai ngày sau, Tô Cầm vẫn chưa liên lạc lại với Bình An. Bình An không thể làm gì khác hơn là tự mình gọi điện thoại cho cô ta, nhưng điện thoại di động của cô ta đã tắt máy, gọi tới công ty thì được thông báo là Tô Cầm đã từ chức vào mấy ngày trước.

Người đàn bà này đột ngột biến mất khỏi không gian, giống y như trước kia, đột nhiên bất kỳ tin tức liên quan nào cũng bị cắt đứt sạch sẽ.

Bình An để điện thoại xuống, khóe miệng hiện lên một ý cười lạnh. Bộ tưởng từ chức là xong sao? Hình như Tô Cầm quá coi thường cô thì phải!

Sau hai ngày điều tra, rốt cuộc cũng tìm ra được. Hóa ra sau khi từ chức, Tô Cầm quay lại Thành phố G, nhưng hiện tại còn chưa biết đang ở chỗ nào, cũng không biết cô ta đến Thành phố G có mục đích gì.

Bình An lập tức nghĩ đến Đỗ Hiểu Mị, chắc hẳn ả này sai Tô Cầm trở về rồi!

Nếu như cô không đoán sai, Đỗ Hiểu Mị đại khái là lại muốn giở trò gì đó nữa. Đột nhiên, Bình An có chút mong đợi, bởi nếu Đỗ Hiểu Mị không ra tay làm cái gì đó thì thật đúng là cô không biết phải xử lý ả thế nào.

Nhưng dù gì đi chăng nữa, hiện tại phải tìm ra Tô Cầm cho bằng được. Thật ra cô cũng có hơi lo lắng, không biết liệu Đỗ Hiểu Mị có... xuống tay với Tô Cầm để cắt tuyệt hậu hoạn hay không.