Biệt Thuyết Ái Nhĩ

Chương 62



Các món ăn bày trên bàn gần như đầy đủ, bà Đông nhìn lại một lần nữa kiểm tra số lượng thì dừng mắt tại dĩa táo Saint vừa nhấc lên: “Sao con lại gọt táo để sẵn vậy, làm trước khi nấu ăn à.”

Saint dõi theo hướng mắt của bà Đông đến khi nhìn xuống tay mình thì lắc đầu, cậu dời dĩa táo đặt bên cạnh bếp, để bàn ăn có thêm một phần trống trải: “Không phải con đâu, khi nãy bác về đúng lúc Đông Hằng đang gọt táo nên anh ấy đặt tạm ở đấy.”

Bà Đông tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi bà vội gọi bác sĩ Đông và Đông Hằng cùng đến dùng bữa.

Đợi đến lúc bác sĩ Đông ngồi lên ghế, bà Đông liền tiến lại gần ngồi bên cạnh vỗ vỗ cánh tay ông: “Ông nhìn xem, Đông Hằng gọt vỏ kìa.”

Trong lúc bác sĩ Đông đợi Đông Hằng ngồi xuống ông có liếc nhìn dĩa táo một lần, Đông Hằng chia táo ra từng miếng nhỏ đã là chuyện hiếm thấy, vậy mà nay lại gọt luôn cả vỏ.

Bác sĩ Đông cũng cảm thấy kỳ lạ không khác bà Đông là bao, ông thắc mắc hỏi Đông Hằng: “Ba thường thấy con ăn luôn cả quả mà, gọt làm gì.”

Đông Hằng cười cười: “Gọt vỏ ngọt hơn ba à.”

Ông Đông nhìn qua Saint: “Con không thích vỏ táo à?”

Saint đang chia cơm cho từng người thì bị bác sĩ Đông nhắc đến, thao tác trên tay cậu bỗng chốc dừng lại: “Dạ không hẳn đâu bác, nhưng táo không vỏ thực sự ngọt hơn.”

Ông Đông gật đầu: “Vậy thì tốt, táo nhà bác không có vấn đề gì đâu, ăn cả quả tốt cho sức khỏe.”

Saint đưa bát cơm đến cho Đông Hằng, cuối cùng mới là phần mình, cậu ngồi xuống bên cạnh anh, cả người khẩn trương đến độ không thể thả lỏng.

Ông bà Đông trò chuyện với Saint không nhiều, sau khi luẩn quẩn vài câu hỏi thăm gia đình cậu thì cùng im lặng ngồi ăn uống. Ông bà Đông biết Saint không được thoải mái nên không cố hỏi quá nhiều vấn đề, hai người họ thấu hiểu cũng vì đã từng trải qua cảm giác như thế từ rất lâu về trước.

Rõ ràng Saint đã được quen biết ông bà Đông từ trước, vậy mà cậu vẫn không tránh khỏi cảm thấy ngại ngùng mà đâm ra lo lắng khi phải ngồi đối mặt. Saint còn vào nhà Đông Hằng mà chưa thông báo cho ông bà Đông biết, sợ rằng hai người họ nghĩ cậu là loại người tùy tiện. Thay vì phiền lòng, Saint quyết định không nghĩ nhiều nữa, mặc kệ ánh mắt của người khác, cậu cứ thoải mái sống cuộc đời như ý mình.

Đông Hằng nhìn thấy Saint ngồi im lặng chỉ liên tiếp gắp cơm trắng đưa vào miệng nên anh liền gắp chút đồ ăn kèm cho cậu, cụ thể là rau xanh. Đông Hằng thì thầm nói nhỏ với Saint: “Do chính tay em nấu mà, không có độc đâu.”

Saint nhìn mấy cọng rau Đông Hằng gắp vào bát cho mình, trong lòng không thỏa mãn. Không phải bình thường sẽ được gắp thịt à, Saint hơi nghiêng người về phía Đông Hằng, nhỏ giọng: “Rồi sẽ đến lượt anh thôi.”

Bác sĩ Đông nói: “Thằng nhóc Đông Hằng này vẫn chưa cầu hôn người ta ha.”

Saint nghe được câu bác sĩ Đông vừa nói thì suýt nghẹn, cậu đưa tay lên ngực vỗ đều cho dễ thở.

Đông Hằng thản nhiên đáp: “Bí mật.”



Bà Saint cười một cái, tỏ vẻ không tin nổi: “Suýt nữa thì kết hôn rồi, ở đó mà bí mật.”

Ông bà Đông ăn xong thì tiếp tục ra khỏi nhà, bà Đông nói: “Bác không làm phiền hai đứa, tối nay hai bác còn trực đêm.”

Saint nuốt xuống một ngụm nước bọt, bà Đông là đang ám chỉ đêm nay hai người họ không về nhà? Saint cũng không hiểu rõ mà nhanh chóng gật đầu.

Trước lúc ra khỏi cửa, bác sĩ Đông còn nhướng mày với Đông Hằng ám chỉ ý sâu xa, cổ vũ anh cố lên để tiếp chút động lực tiến hành kế hoạch.

Đông Hằng nghiêng đầu cười nói: “Ba mẹ đi cản thận.

Cửa chính hoàn toàn khép lại, Đông Hằng không chần chừ xoay người đi thẳng vào bếp, anh tháo tác nhanh gọn xắn hai ống tay áo nghiêm túc rửa dọn gian bếp.

Saint thấy Đông Hằng rời đi chỉ biết bám theo sau anh, rồi cậu đứng bên cạnh nhìn ngắm. Lát sau buồn chán, Saint bắt đầu giở trò phá phách, liên tục chọt ngón tay lung tung lên người Đông Hằng.

Dường như Đông Hằng bắt đầu cảm thấy phiền, anh mở giọng quan tâm lại vừa có ý xua đuổi: “Nếu buồn ngủ thì cứ lên phòng anh nằm.”

Saint lắc đầu từ chối, cậu di chuyển ra phòng khách mở tivi xem đỡ nhàm chán. Đông Hằng không thể chơi cùng Saint nên cậu chỉ còn cách tê liệt bản thân, biết rằng chẳng thể giúp đỡ thì cũng không nên chọc phá người khác làm việc.

Không lâu sau Đông Hằng cũng đã xong việc, anh nghe theo tiếng tivi dần di chuyển ra phòng khách, nhìn thấy Saint đang nằm ngủ ở trên sôpha.

Đông Hằng cẩn thận lấy điều khiển trong tay Saint tắt tivi, sau đó anh nhẹ nhàng bồng cậu lên phòng mình nghỉ ngơi cho thoải mái. Trong lòng Đông Hằng tự an ủi bản thân chỉ là lười lên lấy chăn xuống đắp cho Saint, anh chẳng nghĩ gì khác cả, nếu cùng cậu lên phòng nghỉ ngơi thì chỉ cần đi một lần. Đông Hằng tự nghĩ xong lại tự gật đầu tán thành.

Đông Hằng đặt Saint lên giường, anh giữ nguyên tư thế vòng qua người cậu nằm bên cạnh. Một tay Đông Hằng để đầu Saint nằm lên, tay kia của anh ôm lấy người cậu, vuốt ve lại mái tóc. Đông Hằng cứ giữ tư thế như vậy, nhắm mắt lại thư giãn nhưng không ngủ.

Lát sau Đông Hằng nhẹ mở mắt ra liền cảm thấy cơ thể dỡ mệt mỏi hơn hẳn, dường như anh chỉ vừa ngủ quên vài phút, thời gian hiển thị trên đồng hồ vẫn còn sớm. Vốn là muốn tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi nhưng vì quá thoải mái nên bản thân Đông Hằng ngủ lúc nào anh cũng không hay.

Đông Hằng nhìn lại Saint, thấy cậu vẫn còn ngủ rất thoải mái thì liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Đông Hằng nhẹ nhàng vươn tay đến tủ đầu giường, chậm rãi kéo ngăn tủ lấy ra một hộp nhẫn bên trong.

Chiếc hộp nhỏ màu xanh viền vàng bóng rất bắt mắt, dễ dàng đoán được bên trong chính là nhẫn cầu hôn.

[Mong rằng anh có cơ hội cùng em bế đứa trẻ của chúng ta.]

Đông Hằng cố gắng không làm Saint thức giấc, từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa cho cậu rồi cũng tự đeo chiếc nhẫn còn lại cho mình. Vừa đeo xong Đông Hằng liền đưa bàn tay lên cao nhìn ngắm thành quả của bản thân, tự có cảm giác thành tựu.

Đông Hằng cứ thế tiếp tục ôm Saint nằm ngủ, mặc kệ những thứ công việc bận rộn xung quanh chất thành từng đống, chẳng quan tâm thứ phiền hà có thể xuất hiện gieo rắc lên bản thân.



Điện thoại run lên một hồi Saint mới tỉnh giấc, cậu lười việc mở mắt, lần theo âm thanh đưa tay mò mẫm tủ đầu giường tìm điện thoại tắt chuông báo.

Nghe tiếng điện thoại chạm vào vật gì trên tay, Saint chậm rãi mở mắt ra rồi đưa bàn tay lại nhìn. Saint ngạc nhiên đến độ đôi mắt tròn xoe, mơ hồ nghĩ được một chuyện liền giật bắn người ngồi dậy: “Đây là.”

Đông Hằng tỉnh dậy theo sau lần Saint cử động mạnh, anh cũng ngồi dậy, giơ tay bất giác gãi bừa lên đầu. Đông Hằng tỏ vẻ mệt mỏi ngáp một cái: “Em có bị làm sao không?”

Không ngờ lại nghe được câu nói kiểu thế này, tưởng chừng như đơn giản nhưng khiến người nghe cảm thấy ấm áp vô cùng, Saint nghiêng đầu thắc mắc: “Không phải là có chuyện gì vậy, mà là em có sao không?”

Đông Hằng nghe Saint nói rõ mới để ý đến, thật sự khi anh toàn ý đối đãi với một người, đến lời nói không quá cẩn trọng cũng rất tự nhiên biến thành sự quan tâm: “Anh đã nói vậy sao?”

Saint gật đầu, cậu kéo lấy bàn tay Đông Hằng cũng đang đeo chiếc nhẫn y hệt của mình lên xem xét, rõ ràng chúng là một cặp: “Là anh lén đeo?”

Đông Hằng lắc đầu: “Anh rõ là đeo công khai.”

Không phải thất vọng mà Saint biểu hiện buồn bã ra mặt, cậu rất mong chờ đến giây phút quan trọng này, chỉ cần Đông Hằng và Saint đều đồng ý và hạnh phúc với quyết định thì bằng cách nào cũng đều được, chỉ là cậu vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó.

Việc Đông Hằng đeo nhẫn lên tay Saint là bằng chứng then chốt cho việc cầu hôn, cho dù anh có biết chắc cậu sẽ đồng ý thì cũng không nên tùy tiện quyết định như vậy. Thứ Saint cần được nghe bây giờ là lời bày tỏ thật lòng: “Anh đúng thật là, cứ thế là cầu hôn rồi à?”

Đông Hằng đổi lại là người chủ động nắm lấy tay Saint, tay kia ôm má cậu ép quay lại nhìn mình: “Anh có một nguyên tắc nhỏ, một đời chỉ yêu một người, em có muốn bản thân trở thành người duy nhất đó không? Từ ngày mua chiếc nhẫn này anh đã luôn mang theo bên người để đợi một cơ hội bày tỏ, không ngờ cuối cùng anh lại dùng cách phổ thông nhất thế này, sợ là em không thích.”

Saint cười nói: “Cứ mỗi lần không hài lòng điều gì em sẽ cư xử như giận dỗi, anh không trách sao? Em còn từng nghĩ trên đời này ngoại trừ gia đình thì chẳng còn ai chịu đựng nổi mà dung túng em được nữa.”

Đông Hằng ngẫm một lúc rồi lắc đầu: “Không giận, vì để em giận là lỗi của anh, còn không phải là do anh chiều em mà ra sao?”

Saint bật cười, cậu chồm người dậy áp sát mặt Đông Hằng muốn hôn một cái, không ngờ rằng chẳng như mong đợi, anh lại ngả người ra sau tránh né. Trong thoáng chốc Saint chợt sững người, loại tình huống này rốt cuộc cậu phải làm gì tiếp theo.

Saint ngồi bệt lại giường, mặt cậu vẫn cứ đờ ra: “Đúng thật là anh chưa từng nói thích em, sợ là bấy lâu nay chỉ là do em ngộ nhận, tự mình đa tình.”

Đông Hằng nghĩ Saint đã hiểu lầm nên anh cũng làm giống cậu, lúc Đông Hằng đột ngột áp sát mặt lại với Saint thì cậu bất giác ngả người ra tránh né, hệt anh vừa rồi: “Đâu phải chúng ta chưa từng hôn đâu?”

Dường như Saint hiểu ra động tác của Đông Hằng cũng chỉ vô ý né tránh giống mình, đều là phản ứng tự nhiên.

Không để Saint nghĩ nhiều nữa, Đông Hằng đưa hai tay ôm má cậu, áp sát đặt lên môi một nụ hôn.

[Cả đời này anh rất thích hôn một người, điều mà anh không muốn làm với bất kì người nào khác.]