Biển Và Em

Chương 38




Trước dáng vẻ cầu khẩn của hắn, cô cũng chỉ biết thở dài. Đúng vậy, thành thực mà nói ký ức của cô hai năm về trước rất mơ hồ, cô chỉ có thể nhớ rằng mình đã đi vào trại huấn luyện của bố mình mà thôi. Những chuyện của trước đó như chưa từng xảy ra vậy, cô thực sự không thể nhớ nổi. Nghiên Dương cũng vô cùng thắc mắc chuyện này nhưng vừa ra khỏi đó thì cô phải tiếp quản công ty nên thành ra cũng chẳng có thời gian mà lo nghĩ đến chuyện đó nữa.

Trí nhớ của cô luôn vô cùng tốt nhưng lại có thể quên được chuyện của một khoảng thời gian dài như vậy chứ? Hơn nữa, dù có cố gắng cho rằng cô cô đã quên thì tại sao cô vẫn nhớ được khoảng thời gian trước đó chứ? Cô vẫn nhớ rất rõ thời gian trước đó mà. Dẫu vậy, dẫu thần trí có chút hỗn loạn thì cô vẫn bình tĩnh mà đáp lại hắn:

"Chuyện của tôi thì anh quan tâm làm gì?"

"Vậy là em không nhớ đúng chứ? Được rồi, không làm phiền em nữa. Tiền ăn tôi đã trả rồi, em cứ ăn thoải mái." Nói rồi hắn cũng rời đi.

Thấy chuyện vừa rồi, Nghiên Dương cũng chẳng có hứng ăn nữa. Cô liền lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý điều tra về mình một chút về chuyện mà hắn nói. Vốn dĩ cô cũng đâu định tò mò nhưng chính vì câu hỏi đó của hắn đã khiến cô phải thực sự để tâm đến quá khứ một thời này đến như vậy.

Sau khi nói chuyện xong thì cô cũng rời khỏi nhà hàng. Hắn đúng thật là khiến cô mất hứng. Cô vốn dĩ đến đây để vẽ vậy mà cuối cùng lại chẳng còn hứng thú gì nữa. Cuối cùng lại để cô ra về tay trắng như vậy.

* * *

Hai người sau buổi hôm đó không lâu thì cũng ký kết hợp đồng. Mặc Nghiên Dương tuy nghi ngờ hắn nhưng cô không thể từ bỏ một món hời như vậy được. Hơn nữa, dựa theo những thông tin cô tìm hiểu về hắn thì chuyện này có vẻ lại còn hời hơn nữa.

Hàn Kỳ Thiên là con một của Hàn gia, được gia tộc huấn luyện khi còn rất nhỏ. Hắn giống như sinh ra cho cái nghề này vậy, vô cùng giỏi kinh doanh, hắn trong giới danh tiếng không ít, gần như không có vụ làm ăn nào với hắn là thất bại cả. Người trong giới gọi hắn là "Mr. One Hit".

"Được hợp tác với Hàn tổng đây đúng là danh dự của người mới như tôi. Hợp tác vui vẻ."

"Đừng nói khách sáo như vậy, không phải Mặc tổng đây cũng đã được rất nhiều lời khen ngợi dù là người mới đấy sao? Hợp tác vui vẻ, Mặc tổng. Mong rằng trong tương lai chúng ta sẽ còn nhiều lần hợp tác với nhau hơn nữa."

Hai người cười cười nói nói mà bắt tay nhau. Cuộc tái ngộ này như mọc một sợi dây gắn kết, gắn kết hai con người này lại rất lâu, rất lâu về sau nữa. Mong rằng sẽ chẳng có ai trong cả hai là buông tay ra.

* * *

Hàn Kỳ Thiên – quý tử độc tôn của Hàn gia, không ngoa khi nói hắn chính là người được chọn. Từ bé, tất cả những gì tốt nhất đã thuộc về hắn rồi. Chỉ có điều là họ chẳng thực sự biết gì về hắn cả. Đó chỉ là một vẻ bề ngoài hoàn hảo được bố mẹ hắn tạo ra mà thôi.

Làm gì có vị thiếu gia nào từ nhỏ là đã là thiên tài ở đây, chỉ có một kẻ bình thường với xuất phát điểm tốt hơn người khác một chút mà thôi. Chỉ là, hắn đã sinh ra nhầm gia đình mất rồi, nơi đây không có chỗ dung thân cho một kẻ kém cỏi. Đúng vậy, hoặc là hắn phải mạnh mẽ hoặc hắn sẽ chẳng thể thấy được ánh sáng nữa.

Để thành một kẻ thừa kế hoàn hảo, hắn từ lâu đã mất đi cái tính người của bản thân, chỉ là một con rối dưới tay bố mẹ hắn. Chuyện này có lẽ sẽ chẳng thể kết thúc nếu như vào ngày hôm đó, vào cái ngày định mệnh đó, hắn không thể hiện ra rằng hắn rất có tà năng kinh doanh. Kể từ cái ngày đó, lần đầu tiên sau tám năm hắn được tắm dưới ánh mặt trời lâu như vậy, ánh nắng nằm trên người hắn, vương vấn mùi hương đâu đây, ánh nắng ban mai mang hắn về với thế giới, mang hắn trở lại với nơi hắn thuộc về.

Chỉ là ánh nắng cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên, chìm vào trong bóng đêm thăm thẳm, hắn rồi cũng phải trở về nơi tối tăm đó.

Cuộc đời hắn vốn vẫn luôn như vậy cho đến khi hắn gặp một cô gái, ánh dương của hắn, cô gái ở cửa hàng tiện lợi năm đó, người duy nhất bầu bạn với hắn trong những năm chơi vơi. Cô mang theo ánh sáng về bên hắn trong cả nhưng đêm tăm tối mù mịt, mây giăng chắn lối. Hắn yêu ánh mắt ấy, yêu cô và yêu cả tâm hồn của cô.

Cô học vẽ, hắn học vẽ. Cô yêu biển, hắn miễn cưỡng có thể bỏ qua nỗi sợ bản thân mà yêu biển cùng cô. Hắn có thể làm tất cả vì cô nhưng hắn chỉ là chưa kịp nói lời yêu cô, chưa kịp nói lời yêu thương cô gái ấy một lần. Không phải hắn chưa đủ can đảm chỉ là cô lỡ chết trước mắt hắn mất rồi thì hắn phải làm sao đây? Hắn chẳng phải thần tiên gì cả, hắn vốn chẳng có phải cải tử hoàn sinh, chẳng có thể đưa cô trở lại thực tại được. Hắn vốn dĩ không có khả năng làm điều đó.

* * *