Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 20



Hồi thứ 6

Tớ đang mơ thấy cậu.

Lần này tiếp lần khác, tớ không thể ngừng mơ thấy cậu.

Trong mơ chúng ta nằm trên mặt sông, bình yên giống như tượng gỗ không có hô hấp, không có tim đập. Hoặc như hai người đã chết.

01

Cũng không nhớ rõ người ta đã nói trong giấc mơ của chúng ra không có màu sắc hay không có âm thanh.

Nếu như không có màu sắc.

Trong mơ của mình rõ ràng thường xuyên xuất hiện biểu tượng hình cầu bảy màu thường có ở đoạn kết thúc của các chương trình truyền hình trong đêm. Đồng nghĩa với việc thường xuyên mơ thấy một mình xem truyền hình đến đêm khuya, nhìn thấy toàn thế giới đều đã ngủ say, ngày cả ti vi cũng hiện ra biểu tượng này, nói với người xem, tôi cần được nghỉ ngơi.

Còn nếu như là không có âm thanh.

Trong mơ của mình lại thường xuyên xuất hiện tiếng loạt xoạt trong phòng học khi sách giáo khoa bị vô số đôi tay lật mở, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ bị quạt trần trên đỉnh đầu phá vỡ, lơ thơ rơi xuống trên mí mắt, như có như không, bí bức khiến người ta hốt hoảng. Ngay cả khoảng đen cũng như mọc lên một lớp lốm đốm màu trắng xám trong thời tiết ẩm ướt oi bức ấy. Sau khi tan lớp, các học sinh trực nhật luôn than vãn, sau đó dùng sức vung giẻ lau, âm thanh xẹt xẹt.
Còn cả những tiếng gào khóc không rõ nguồn gốc. Đôi khi là nghẹn ngào. Đôi khi là nức nở. Đôi khi là thút thít. Đôi khi là vật vã. Sau đó từng ngày từng ngày trôi qua, chậm rãi biến thành tiếng gào thét.

Là như vậy sao?

Thật là như vậy sao?

Trong mơ cái gì cũng có sao?

02

Tề Minh ôm chồng bài tập hôm qua giáo viên đã chấm xong, đi từ văn phòng về lớp học. Vừa lên đến cầu thang, rẽ vào hành lang, phía bên ngoài cửa sổ bay qua một đống túi ni long màu trắng.

Không rơi xuống, lại bị gió thổi lên trên trời cao hơn.

Thực ra cũng không biết vì sao chúng lại bay được cao như vậy. Không có cánh, cũng không có lông vũ.

Chỉ vẻn vẹn bởi vì nhẹ hay sao? Chỉ vẻn vẹn bởi vì không có trong lượng hay sao?

Thế là có thể phiêu bạt theo gió mãi?

Gió mùa xuân cuốn theo vô sổ hạt cỏ nhỏ bé.

Chúng cũng giống như những túi ni long màu trắng nhẹ nhàng đó, bị thổi đến vo số nơi vô danh.
Chết trong thành phố lạnh lùng, đâm chồi nảy lộc trong hoang dã ẩm ướt.

Sau đó nhuộm không gian và thời gian thành hàng ngàn hàng vạn màu lục không thể nào phân biệt.

Trong mơ từng có những hình ảnh như vậy, dùng tay gạt đám cỏ cao tươi tốt mềm mại, phía dưới là một đám thi hài đen như mực.

03

Lúc sắp đi đến cửa phòng học, tiếng chuông báo sớm vang lên cuối hành lang bên kia.

Ánh nắng hiếm thấy của mùa đông chiếu vào cửa sổ cao lớn, in một vệt sáng to lớn xuống mặt đất.

Bụi bặm lơ lửng trong không khí, di động thành vô số ngân hà nhỏ bé như quay chậm.

Như là những vũ trụ nhỏ bé trong phim tài liệu giờ Địa lý.

Trong phòng học có tiếng nói chuyện ầm ầm.

Lúc đi vào cửa lớp đã nhìn thấy đám học sinh tụ tập từng nhóm, qua khẽ hở giữa vai với vai nhìn thấy Đường Tiểu Mễ đứng giữa đám bạn. Vẫn là khuôn mặt vô tội mà tốt đẹp.
Tề Minh chen qua đám đông đi tới chỗ ngồi của mình. Lúc đi qua chỗ ngồi của Đường Tiểu Mễ, nhìn thấy chiếc bàn hoàn toàn thay đổi, những mẩu phấn dài ngắn khác nhau cùng bột phấn màu trắng sau khi hong gió đã bị keo dính cố định trên mặt bàn, có nam sinh tò mò dùng bút chọc:”Oái, sao mà dính chặt thế. Cái bàn này phải bỏ đi rồi.”

“Đường Tiểu Mễ, cậu đắc tội ai đấy?”Có nữ sinh đưa tới ánh mắt thông cảm.

“Tớ không biết…”Vẫn là ngữ khí và vẻ mặt vô tội mà tốt đẹp, như đoá hoa trắng mềm tinh khiết nhất nở ra long lanh trong tia sáng đầu tiên của buổi sớm tinh mơ.

Tề Minh đặt chồng bài tập lên bục giảng, sau đó quay về chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa của tiết thứ nhất ra, tiện tay cất quả trứng vào cặp sách. Cậu ngẩng đầu lên chỗ ngồi của Dịch Dao, vẫn ở bên cửa sổ bị vỡ ô kính, trống rỗng, như là từ trước đến nay chưa từng có người ngồi. Một chùm sáng từ ngoài cửa sổ len qua tán lá, yên lặng chiếu xuống một khoảng nhỏ trên mặt bàn.
Tối qua ngủ không ngon, hoặc chính xác hơn là tối qua khôn hề ngủ.

Tề Minh đưa tay lên, vuốt vuốt viền mắt hơi đỏ. Tất cả trong tầm mắt bị chồng thêm một lớp bóng mờ trong suốt, giống như một kiểu ảnh chụp rung tay.

Tiếng chuông vào lớp xua đám học sinh ồn ào đang túm tụm với nhau trở về chỗ của mình. Chỉ còn lại Đường Tiểu Mễ vẫn đứng bên bàn, khuôn mặt vô tội ngẩng lên.

“Đường Tiểu Mễ, vào lớp rồi.”Chủ nhiệm lớp đẩy kính mắt nhắc nhở.

“Thưa thầy, bàn em…”

Thầy chủ nhiệm quay xuống, sau khi thấy rõ mặt bàn thảm hại của Đường Tiểu Mễ, lồng ngực rõ ràng lớn hơn một cỡ:”Sao lại như vậy? Ai làm?”

Đường Tiểu Mễ lắc đầu.

“Hôm qua là Dịch Dao khoá cửa lớp.”Cán sự lao động ngồi ở phía sau dựa lưng vào ghế, xoay chiếc bút máy trên tay:”Hỏi Dịch Dao là biết, nhưng mà..”
Lại quay đầu sang chỗ trống không của Dịch Dao.

Như là có sâu bọ bò vào mạch máu, nhúc nhích từng tấc bò vào trái tim làm người ta buồn nôn.

“Dịch Dao không đi học à?”Sắc mặt thầy chủ nhiệm trở nên khó coi.

Cả phòng học im lặng. không ai trả lời.

Chỉ có đủ loại vẻ mặt hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người. Mang ý nghĩ của từng người, biểu đạt nội tâm hình tượng mà sinh động.

“Thôi được rồi, không có vấn đề gì, chắc cũng không phải ai cố ý. Sau khi hết giờ em tự cọ sạch là được.”Đường Tiểu Mễ đưa tay gạt lọn tóc phía trước ra phía sau tai.

Thôi được rồi.

Không có vấn đề gì.

Chắc cũng không phải ai cố ý.

Sau hết giờ em tự cạo sạch là được.

Mỗi câu nói đều như một mũi dao loé ánh sáng xanh, xẹt xẹt đâm chính xác về phía một mục tiêu.

Trong bóng tối tràn ngập mùi máu tanh. Ngọt ngấy làm người ta ngạt thở.
“Thưa thầy, sau khi hết giờ em sẽ vệ sinh bàn, bây giờ em dùng tạm bàn của Dịch Dao được chứ ạ?”Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu hỏi nghiêm túc:”Dù sao hôm nay bạn ấy cũng không đi học, em mượn tạm một lát?”

“Được, em cứ chuyển sang đi.”Thầy chủ nhiệm lớp mở giáo trình ra, vụ tai nạn nhỏ này xem như đã qua. Nhưng cuối cùng ông vẫn thêm một câu:”Đúng là không ra thể thống gì.”

Có nam sinh xung phong chuyển bàn của Dịch Dao sang chỗ Đường Tiểu Mễ, cẩn thân kê xong rồi kéo chiếc bàn thảm hại về đặt bên cửa sổ.

Đường Tiểu Mễ ngồi xuống mỉm cười cám ơn nam sinh đó, vẻ mặt tốt đẹp trông thật dịu dàng tươi tắn trong ánh nắng.

04

Cuối cùng bò đến trái tim. Con sâu mập mạp buồn nôn.

Cảm giác đau đớn vì bị cắn xé gặm nhấm theo máu chảy đến da, giật thình thịch trên huyệt thái dương,
05

“Bạn ấy không đeo cà vạt! Vì sao thầy chủ nhiệm giáo vụ không bắt bạn ấy? Không công bằng!”

“Mắt bạn ấy đẹp thật, lông mi cứ như lông mi giả ấy.”

“Mũi bạn ấy thật thẳng.”

“Cậu háo sắc vừa thôi.”

“Đâu có.”

Những đối thoại như vậy mỗi ngày đều xảy ra trong đám nữ sinh tụ tập ở trường, bất kể tại Thượng Hải hay một thành phố nào khác trong cả nước. Còn mục tiêu của đoạn đối thoại bên trên là Cố Sâm Tây lúc này đang dựa vào cửa phòng học nhìn vào lớp.

Một tay cậu bám khung cửa, nửa người ngả vào trong phòng, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc, đưa tay kéo một nữ sinh bên cạnh đang cúi đầu đi vào lớp, bởi vì kéo quá mạnh nên nữ sinh này hét ầm nên. Cố Sâm Tây cũng giật mình, vội buông tay ra, nhún vai thể hiện mình vô hại, hỏi:”Dịch Dao có trong lớp không?”
Đường Tiểu Mễ đang cùng một đám nữ sinh túm tụm nói chuyện bên cạnh bảng đen liền quay đầu ra, nheo mắt quan sát Cố Sâm Tây một lát, sau đó cười xinh đẹp:”Bạn ấy không đi học.”

“Ơ! Vì sao thế?”Cố Sâm Tây nhíu mày.

“Tớ làm sao biết được, cũng có thể là ở nhà…”Đường Tiểu Mễ dừng lại một lát, nở một nụ cười rực rỡ hơn:”Dưỡng thân thể.”

Tiếng cười khe khẽ từ các góc trong lớp vang lên, như là đám rắn rết chuột kiến chạy trong bóng tối.

Càng trắng trợn hơn, bất kể là đưa tay lên che miệng hay hạ thấp giọng trong cổ họng thì đều rõ ràng là cố ý, chỉ sợ người khác không nhìn thấy, chỉ sợ người khác không nghe thấy.

Chính là cười cho cậu nghe.

Tớ cố ý cười cho cậu nghe.

Cố Sâm Tây thu lại biểu cảm trên mặt, lẳng lặng nhìn về phía Đường Tiểu Mễ đang cười rạng rỡ trước mặt. Đường Tiểu Mễ vẫn mỉm cười đối mặt với cậu, lông mày tinh tế, cặp mắt long lanh, đôi môi sáng màu đều truyền đạt thông tin “Làm sao” với một tư thế vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp giống như chim công.
Cố Sâm Tây chậm rãi nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đẹp như gốm xứ, cười cười nhìn Đường Tiểu Mễ không chớp mắt. Đường Tiểu Mễ bị cậu ta nhìn đến kinh hãi, bỏ lại một câu “Bệnh thần kinh” rồi đi về chỗ ngồi của mình.

Ôm một chồng bài tập vừa thu lại, cà vạt màu đen thắt chỉnh tề trên cổ áo, sơ mi sạch sẽ, mái tóc mềm mại trải ngôi trước trán.

“Cậu là lớp trưởng à?”Cố Sâm Tây đưa ra nhận định về nam sinh nghiêm túc trước mặt.

Có điều lại không nhân được câu trả lời, Tề Minh chuyển chồng bài tập sang tay bên kia, nói:”Cậu tìm Dịch Dao làm gì?” Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Cố Sâm Tây nhún vai, cũng không trả lời, cười cười xoay người đi.

Đi được hai bước, cậu quay đầu lại, như cười như không nói với Tề Minh:”Cậu hỏi cái này để làm gì?”