Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 26



Tôi chưa từng nhìn thấy một Thư Lạc đáng sợ và nguy hiểm như vậy, khí tức từ người cậu ta sắc nhọn như muốn chọc thủng mọi thứ, mặc dù chỉ là một câu nói hời hợt thoáng qua, nhưng lại mang theo sự uy hiếp mãnh liệt khiến người khác không thể chống cự.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn của chàng trai anh tuấn kia, trong lòng tôi bỗng nhiên có một tia khó xử.

Tôi vẫn không thể xác định được tình cảm của mình dành cho Thư Lạc là gì, có lẽ suy nghĩ như vậy là có hơi ích kỷ, nhưng tôi thà rằng xem cậu ta như một cậu nhóc hàng xóm cần người chăm sóc, bởi vì chỉ có như vậy thì cho dù là đối với cậu ta, hay là đối với tôi, đều sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng mà cho đến hôm nay, mối quan hệ mà tôi mong muốn lại hoàn toàn phát triển theo hướng ngược lại, hơn nữa còn tiến tới mức không thể cứu vãn. Tôi có chút trở tay không kịp, trong lòng biết rõ là nên giải quyết dứt khoát cho xong, mau chóng cắt đứt những suy nghĩ buồn cười và hoang đường với đứa trẻ này ở trong đầu. Thế nhưng tôi không đành lòng, cũng không muốn vứt bỏ, có lẽ, trong lòng vẫn còn xen lẫn một tia do dự. Lúc tôi ý thức được điều này, liền phát hiện ra bản thân mình từ lâu đã sinh ra một loại cảm giác quyến luyến và ỷ lại vào Thư Lạc, hoàn toàn không muốn rời xa cậu ấy. Giống như nước và không khí, tuy không để tâm phát hiện ra, nhưng chúng từ lâu đã trở thành một phần tất yếu của sinh mệnh.

Giáng Sinh đến gần, trên mọi con phố lớn nhỏ đều tràn ngập không khí của mùa lễ hội, đi đâu cũng có thể nhìn thấy những cửa hàng được trang trí rất bắt mắt, những cái cây ven đường được gắn lên rất nhiều đèn màu, ở giữa trung tâm thương mại có đặt một cây thông Nô-en rất lớn, trên cây được treo lên rất nhiều hộp quà nhỏ cùng những mảnh giấy nguyện cầu bình an. Có lẽ bầu không khí náo nhiệt này khiến cho ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ, những người đi đường tuy vô cùng bận rộn nhưng trên mặt ai cũng nở một nụ cười ấm áp.

Buổi chiều, ánh nắng mặt trời dịu dàng phủ xuống, bầu trời trong xanh yên bình, một mình tôi đi dạo nơi khu phố sầm uất, vốn định mua cho An Thế Duy một món quà giáng sinh, thế nhưng đi đến hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác, cuối cùng món quà mua được tôi lại dành tặng cho Thư Lạc. Đó là một chiếc khăn quàng cổ màu kem làm bằng lông cừu, dùng để giữ ấm trong mùa đông thì vô cùng tốt, bởi vì cậu ta bình thường không hề quan tâm chăm sóc bản thân, quần áo trên người lúc nào cũng rất phong phanh, cho nên tôi không nhịn được liền mua món đồ này tặng cậu ta.

Lúc món quà được đóng gói đẹp mắt trao đến tay tôi, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút chờ mong, tôi mong đến lúc Thư Lạc quàng chiếc khăn này lên, không biết trông cậu ấy sẽ như thế nào. Dù chỉ mới nghĩ đến thôi, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác hưng phấn, nhưng cảm giác này ngay lập tức bị tôi dằn xuống.

Vào mùa đông, mặt trời lặn rất sớm, lúc tôi đang trên đường về nhà, màn đêm đã dần buông xuống từ lúc nào. Tôi hiếm khi ra ngoài vào khoảng thời gian này, bởi vì gần đây tôi luôn cảm thấy hình như mình đang bị người ta theo dõi. Tuy rằng tôi chưa xác định được có phải đúng như vậy hay không, nhưng đó giống như một loại trực giác, chỉ cần tôi ra ngoài một mình vào ban đêm, liền có cảm giác phía sau vang lên tiếng bước chân, nhưng tôi vừa quay đầu lại, liền không thấy bóng dáng ai cả.

Tôi không tin trên thế gian này có ma quỷ, nhưng cũng không cho rằng đó là ảo giác của tôi.

Có lần tôi vô tình nói chuyện này cho Thư Lạc biết, Thư Lạc còn tỏ vẻ lo lắng hơn tôi, nét mặt cậu ta đông cứng lại, trầm tư trong chốc lát, sau đó bảo tôi lấy điện thoại di động ra, thiết lập kết nối với điện thoại của cậu ta thông qua hệ thống định vị GPS, làm như vậy, bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể tìm được tôi, đồng thời cài đặt số điện thoại khẩn cấp trong máy của tôi thành số của cậu ta, sau đó cậu ta nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho cậu ta ngay, cậu ta nhất định sẽ chạy tới nhanh nhất. Tôi nhìn cậu ta, nhịn không được bật cười, tôi nói, lúc khẩn cấp không phải là nên gọi 110 sao?

Tuy nói như vậy, thế nhưng không biết tại sao, tôi lại rất ngoan ngoãn làm theo.

Lúc tôi một mình đi vào con đường nhỏ âm u vắng lặng kia, tôi lại có cảm giác phía sau có người theo dõi, tôi bình tĩnh đút tay vào túi quần, ngón tay đặt trên nút gọi khẩn cấp. Nhưng chỉ trong tích tắc, sau lưng liền bị ai đó đẩy mạnh một cái, bị tấn công bất ngờ, thân thể tôi loạng choạng chúi về phía trước, ngã sấp trên mặt đất.

“Ai vậy?!”

Tôi chống tay lên quay đầu lại, trong nháy mắt liền giật mình hoảng sợ, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy dưới ánh trăng tối mờ kia, những bóng người dần hiện lên trước mắt, không phải một người, mà là cả một đám người, có khoảng chừng năm sáu tên. Những tên đó ai nấy đều cao to vạm vỡ, nét mặt rõ ràng là phường du côn, bọn chúng cười cười nhìn tôi, quan sát tôi thật kỹ từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không hề che dấu sự dâm ô, tôi đột nhiên phát run, trái tim nảy mạnh một cái, cảm thấy sự tình đúng là không ổn. Bọn họ muốn làm gì, ý đồ hiện ra rất rõ ràng. Nhưng mà tôi là một người đàn ông, không đi chọc ghẹo con gái thì thôi, sao lại gặp phải những chuyện này cơ chứ? Tôi rất muốn cười, nhưng tình hình trước mắt lại làm tôi cười không nổi. Lấy ít địch nhiều, tôi hoàn toàn không có phần thắng, huống hồ tôi trước giờ không biết đánh nhau, thua là điều đương nhiên. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, thế là phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức từ mặt đất đứng lên, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, tôi cố gắng hết sức để chạy đến chỗ đông người, thế nhưng còn chưa kịp chạy ra khỏi con phố liền bị bọn chúng trước sau vây chặt. Bọn họ giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, liên tục xô đẩy đùa giỡn tôi, trong miệng phát ra toàn những lời bẩn thỉu khó nghe. Tôi ngoài mặt cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì lại sợ hãi đến tim đập thình thịch, tôi chưa từng gặp phải tình huống bị nhiều người vây bắt như vậy. Hai nam nhân trước mặt rút từ trong túi quần ra một con dao gấp, xoay vài vòng ở trong tay mà ngắm nghía, ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên ngay trước mắt, tôi trở tay che chắn, không kiềm được lui về sau hai bước, nhưng lại đụng vào một tên khác ở sau lưng.

“Em trai dễ thương, đừng sợ, chúng ta cùng chơi đùa một chút nào.”

Thanh âm tục tĩu vang lên bên tai, thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, tôi sợ đến nhảy dựng lên, trong lúc hốt hoảng liền xoay người lại, nâng đầu gối lên thúc vào bụng dưới tên đó một cái. Gã đàn ông bị tấn công bất ngờ, đau đến hét to một tiếng, liền buông tay ra, tôi khẩn trương chớp lấy cơ hội nhanh chóng bỏ chạy. Phía sau không ngừng vang lên tiếng chửi rủa. Nhưng mới vừa chạy được hai ba bước, cổ áo liền bị kéo lại, tôi còn chưa kịp quay đầu, một tên ở trước mặt đã hung hăng giáng cho tôi một cái bạt tai, tôi bị đánh đến đầu óc choáng váng, thế nhưng vẫn cố ra sức chống cự, quay đầu cắn lên tay của kẻ đang giữ chặt mình, thừa lúc gã buông lỏng tay ra liền cố gắng chạy trốn lần nữa, nhưng lại đụng phải hai gã đàn ông khác ở trước mặt.

“A, rất có bản lĩnh chạy trốn.”

Tóc bị nắm chặt một cách thô bạo.

“Buông tôi ra!”

Tôi phẫn nộ thét lên một tiếng, vừa định vung tay phản kháng, hai tay liền bị bọn chúng giữ chặt bẻ ngoặt ra sau, cơn đau đớn tức thời ập tới, bọn chúng lôi tôi vào một con hẻm nhỏ âm u, đẩy mạnh một cái, thân thể tôi liền bị va vào vách tường.