Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 74: Thiếu Cảm Giác



Trong nháy mắt, Sầm Lễ tưởng chính mình nghe lầm, nhưng cậu lại thấy được ánh mắt kiên định của anh.

Cạu vội vàng rụt tay lại, ánh mắt có chút hoảng loạn trốn tránh.

Tiểu Tuệ chụp được mấy tấm ảnh pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, quay đầu lại thấy bọn họ dựa rất gần nhau, hỏi, "Có muốn em chụp cho hai người một bức ảnh không?"

"Không được." Sầm Lễ nói.

"Được." Hàn Kham cười cười, không chờ Sầm Lễ phản ứng lại, đã vươn tay ôm bả vai cậu.

Sầm Lễ chỉ mới chụp ảnh tập thể, rất ít khi cùng ai đó chụp ảnh chung, hai người đàn ông kề vai sát cánh, ngược lại cũng không khiến Tiểu Tuệ nghi ngờ.

Tiểu Tuệ chụp vài bức ảnh, bên trong ảnh người thiếu niên trông có chút ngơ ngác, trước màn ảnh nhiều hơn vài phần nhút nhát, Hàn Kham nhìn, nói, "Cho tôi đi.''

Sầm Lễ ngồi ở một bên, không biết nên nói gì.

Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng nổ của pháo hoa, phụ nhân nằm ở trên giường bệnh cũng tỉnh lại, bọn họ đặt cài giờ chụp của điện thoại, cùng nhau chụp một bức ảnh chung.

Đã nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Sầm Lễ nở nụ cười.

Thời điểm cười rộ lên khiến khóe miệng cong thành một cung độ rất đẹp, thoạt nhìn rất ôn nhu, so với vẻ bệnh trạng ngày trước, khí sắc cũng cải thiện hơn, tóc đen nhu thuận rũ xuống, trong lúc nhất thời khiến người ta có chút khó để phân biệt được giới tính.

Tiểu Tuệ nghiêng đầu chút, nhìn đến thanh niên xinh đẹp trước mắt, lúc trước phụ nhân muốn tác hợp cho cô và Sầm Lễ, cô cảm thấy rất vui.

Sầm Lễ giống như phát hiện ra anh mắt của cô, nhẹ nhàng mỉm cười, gương mặt cô liền ửng hồng, hơi xấu hổ nắm chặt góc áo.

Phụ nhân dựa vào đầu giường, bàn tay khô gầy cầm tay Tiểu Tuệ, đối Sầm Lễ nói," mấy năm nay ít nhiều gì đều là Tiểu Tuệ chăm sóc cho mẹ, ta cũng coi con bé như con gái của mình, con chính là quá thành thật, một chút cũng không lừa được mẹ."

"..."Sầm Lễ sắc mặt sượng cứng, không có trả lời.

"Thôi, việc này cũng nên để thuận theo tự nhiên, chỉ là mẹ không cái phúc khí đó." Bà thở dài một tiếng," Con có thể sống tốt, mẹ cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi."

Bà còn không biết, những lời nói dối mà cậu nói ra nhiều đến mực chính cậu cũng không nhớ được.

Sầm Lễ sắc mặt hiện lên ý cười, "Mẹ, trường học hiện tại rất coi trọng con, đã sắp xếp công việc ổn thỏa cho con, cho nên khoảng thời gian trước mới không thể tới thăm mẹ, giáo sư cùng các bạn học đối với con rất tốt, mẹ không cần lo lắng."

"Sầm Sầm của ta đã trưởng thành, xác thật cũng không cần mẹ phải lo lắng nữa."

"Mẹ" Sầm Lễ giọng nói khô khan, cậu trước kia là người không biết nói dối, nhưng đến sau này, cậu lại không thể không làm vậy.

"Con khi còn nhỏ, luôn hy vọng có thể lớn nhanh lên chút, thời gian cũng thật mau thoáng cái đã qua 20 năm rồi, mọi kì vọng của mẹ đều gửi gắm hết vào con."

"Vâng ạ." Câu nói này thực chất rất đơn giản, nhưng Sầm Lễ giống như phải hao hết sức lực mới nói được.

Tiểu Tuệ thấy bà trạng thái trở nên không tốt, đưa cho bà một phần thuốc, hiện tại mỗi ngày bà đều phải uống thuốc, sau khi uống xong đầu óc sẽ trở nên mơ hồ rồi dẫn đến cơn ngủ sâu, Sầm Lễ an tĩnh ngồi bên giường bệnh, nhìn bà lâm vào giấc ngủ say.

Thời gian cũng đã khuya, Tiểu Tuệ cũng ở lại phòng bệnh để chăm sóc cho mẹ Sầm Lễ.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Sầm Lễ vững vàng ánh mắt, đi tới cửa.

"Ninh thiếu đã dặn, rạng sáng trước 1 giờ cậu phải trở về, cũng mong cậu đừng làm chúng tôi khó xử." Gã đàn ông mở miệng mở miệng nói.

Đại khái là do mấy hôm trước cậu biến mất cả một ngày, Ninh Tu Viễn phái bốn người đi theo cậu, lúc ấy cậu căn bản không muốn rời đi, bằng không cũng sẽ không trở lại trường học.

"Đợi một chút nữa tôi sẽ lập tức trở về."

"Hiện tại đã là 0 giờ 40 phút, không thể chậm chễ nữa thưa cậu."

"..."Sầm Lễ môi mỏng mím lại, quay đầu nhìn thấy ánh sáng trong phòng, Tiểu Tuệ có chút kinh ngạc nhìn cậu nói chuyện với mấy người đã đứng bên ngoài kia.

Hàn Kham đứng ở bên cạnh cậu, Sầm Lễ cực kì sợ tạo ra tiếng động ảnh hướng đến mẹ, cậu đè thấp tiếng nói, "Thầy Hàn."

Những lời này như một tiếng khẩn cầu, lại như đang cự tuyệt đối phương,"Em và Ninh Tu Viễn đã quen biết mấy năm rồi, đời này cùng một người đàn ông dây dưa không rõ ràng, quá đủ rồi, em không muốn ảnh hưởng đến ai nữa.

"Nếu em ở thời điểm học cao trung có thể gặp được thầy thì quá tốt rồi, nhưng hiện tại đã quá muộn, lúc ấy có khả năng em vẫn sẽ không tin vào số mệnh, nhưng thời gian cũng lâu rồi, bản thân đã trở nên chết lặng, quá sức chịu đựng, ở với ai cũng vậy cả thôi."

"..."

Sầm Lễ cười cười, cậu chưa bao giờ nói lười tuyệt tình, nhưng hôm nay đã nói ra, thế nhưng cũng không cảm thấy mới lạ,"Tình cảm của thầy, đối với em mà nó đó là một gánh nặng."

Dứt lời, Sầm Lễ liền đi tới trước mặt Tiểu, thấp giọng nói, "Tôi phải đi rồi, cô nên sớm đi nghỉ ngơi chút đi."

"Được." Tiểu Tuệ lên tiếng, cô không nghe rõ cuộc đối thoại giữa cậu và Hàn Kham, chỉ là thấy sắc mặt người đàn ông trở nên ngưng trọng.

Sầm Lễ theo đám kia người đi ra ngoài hành lang, cánh tay bị Han Kham một phen bắt lấy.

"Sầm Lễ."

Cửa phòng bệnh đã đóng, trên hành lang trống rỗng, không thấy được bao người, Sầm Lễ gỡ tay Hàn Kham ra, "Thầy Hàn, em đối với thầy chỉ có sự tôn kính, nếu khiến thầy có hiểu lầm gì, em chân thành xin lỗi thầy.''

Đám kia người ngăn ở trước mặt Sầm Lễ, có bọn họ cản trở, Sầm Lễ bước chân nhanh hơn, cậu không muốn gặp lại Hàn Kham, càng không muốn chính mình mềm lòng, đến lúc đó đối với ai cũng không tốt.

Ninh Tu Viễn tạo cho cậu một ảnh hưởng rất sâu nặng, chỉ bởi vì cậu cùng Hạ Lộ nói nhiều với nhau hơn vài câu, liền bày ra hết vẻ chiếm hữu cậu ngay trước mặt cô ấy.

Cậu trước sau vẫn nhớ rõ, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt người con gái đó, sẽ luôn tiến tới tìm cậu hỏi bài, mỗi lần ở bên cậu, đều cố tình tìm một vấn đề, để có thể nói chuyện với cậu lâu hơn.

Sầm Lễ ngồi trên xe, nhìn qua kính chiếu hậu người đàn ông vẫn đang đuổi theo ở phía sau, vội vàng nói tài xế lái xe rời đi.

Lúc này, giống như được trút bỏ hết lớp ngụy trang, Sầm Lễ nhìn đèn đường ngoài cửa sổ xe, nhìn những ngọn đèn phía xa dần dần vụt tắt, tài xế lái xe về biệt thự, Ninh Tu Viễn còn chưa trở về, có lẽ là bởi vì mừng năm mới, mọi người trong nhà cũng nghỉ hết.

Xuống xe, Sầm Lễ nói với mấy người đi theo cậu,"Không cần phải nói cho Ninh Tu Viễn biết ở bệnh viện tôi gặp những ai.''

"Nhưng nếu Ninh thiếu gia hỏi tới"

"Cầu xin các anh."

"..."Mấy người kia nhìn nhau, trong nhà, Sầm Lễ ngược lại cũng chưa bao giờ khiến họ khó xử, làm người khiếm tốn lại lễ phép, không kiêu căng, chỉ là việc của mấy người nhà giàu, bọn họ không thể lẫn lộn chen vào.

Sầm Lễ tháo xuống đồng hồ đeo tay, là Ninh Tu Viễn đeo cho cậu, cậu đem đồng hồ nhét vào tay một trong số đó, thấp giọng nói," Chiếc đồng hồ này rất đáng giá, tôi sẽ nói rằng mình làm mất."

Trên mặt đồng hồ có khảm kim cương sáng rực rỡ, bọn họ nói," Được thôi."

Sầm Lễ ở trong nhà mấy ngày tâm tình tốt lên, không có người quấy rầy trái lại rất an tĩnh, chỉ là hôm nay cậu nghe được tiếng động dưới lầu, hẳn là Ninh Tu Viễn đã trở lại.

Mấy ngày nay ở nhà cũ, Ninh Tu Viễn cho rằng bản thân sẽ quên tiệt đi Sầm Lễ, rốt cuộc người kia cũng chỉ là bạn giường, loại bạn giường này thì hắn có rất nhiều, chưa từng nhớ tới, nhưng trong đầu không tự chủ được sẽ hiện lên dáng vẻ của cậu, giống như đã lâu rồi hắn không gặp Sầm Lễ, sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó, làm chuyện gì cũng không hài lòng.

Sau khi trở về, Ninh Tu Viễn liền đi tới phòng Sầm Lễ, người thanh niên ấy nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liếc nhìn hắn.

Ninh Tu Viễn đi tới ôm lấy eo Sầm Lễ, cảm xúc lúc này mới tốt lên chút.

*********************