Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 347: PN 23 • Về Sau Vì Cái Gì Không Liên Lạc Cho Hắn



Sắc mặt nam nhân cũng không dễ nhìn, phảng phất là vì Dư Giản để hắn chờ đã lâu, như vậy là đang lãng phí thời gian của hắn.

Trước người Dư Giản đeo tạp dề phủ kín bột mì, khẽ rũ xuống đôi mắt, giống như là sợ hãi nam nhân không hài lòng sẽ đem hủ tro cốt của mẫu thân vứt đi, tiếng nói cậu lộ ra mấy phần hư mềm bất lực. " ...... Vậy em...... Sẽ đi làm một phần khác. "

Tính toán.

Khuôn mặt nam nhân tràn đầy ghét bỏ. " Đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, sủi cảo toàn bộ đổ đi, khó ăn như vậy giữ lại cũng không có tác dụng gì. ''

Nếu là lúc trước, nam nhân đem đồ cậu tự tay làm vứt đi, cậu sẽ còn cảm thấy khổ sở, nhưng bây giờ cậu lại rất bình tĩnh trả lời một câu. " Vâng! "

" Một lát tắm rửa sạch sẽ, rồi đến phòng của tôi. " Dứt lời, Hàn Kham liền đứng dậy rời khỏi phòng khách.

......

Kỳ thật rất mệt mỏi, vẫn luôn đang cố gắng chống đỡ lấy, sợ sẽ không bao xong sủi cảo nam nhân sẽ tức giận, cơ thể mang thai vốn là chịu không nổi mệt mỏi, nhưng ở trước mặt nam nhân lưu ra bộ dáng đáng thương, cũng chỉ sẽ bị đối phương cho là đang giả bộ mà thôi, luôn là không có mảy may thương tiếc.

Tựa như lúc trước đem cậu ném ngã trên mặt đất, đem cậu nhốt trong phòng ngủ cả ngày, để cậu ở ngoài cửa đợi đã lâu, coi như bị lạnh cũng bất quá là sẽ để cậu ngủ trên ghế sa lon, ngày thứ hai lại phân phó trợ lý đem cậu đưa đến bệnh viện, còn chê cậu thật phiền.

Dư Giản biết rõ...... Mình ở trong lòng nam nhân mãi không có nổi một vị trí.

Cậu không phải Kiều Nguyên, không cách nào khiến cho Hàn Kham tâm tâm niệm niệm, mỗi ngày hỏi han ân cần.

Hàn Kham đối với cậu, thậm chí so với người hầu cũng không bằng, thời điểm đối mặt người hầu Hàn Kham còn sẽ nói vài câu nói đùa, từ khi cậu ở lại nơi này cho tới bây giờ đều là phân phó cùng mệnh lệnh, không được phép thương lượng, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Giống như sinh mệnh cũng theo đó mà tắt đi, Dư Giản hốc mắt hồng hồng, nhưng không nhìn thấy nước mắt, cậu đem tô sủi cảo bị nam nhân nếm qua một ngụm nâng lên, kỳ thật là cậu không thích lãng phí, bữa sáng trước kia đều là không nỡ bỏ tiền, cậu bưng đến trong phòng bếp, từng ngụm ăn sạch sẽ, lại nhìn thấy trên bàn bày ra rất nhiều sủi cảo còn chưa nấu.

Nơi này là nhà của Hàn Kham, dù là được đối phương tìm đến, sau cùng vẫn sẽ bị đuổi đi.

Dư Giản lần thứ nhất tự tay làm được nam nhân thẳng tay ném vào trong thùng rác, kia phảng phất không phải cậu hao tốn phí sức, sáu tiếng bao sủi cảo, mà là một viên trái tim bị người vứt bỏ vết thương chồng chất lên nhau.

Bởi vì là bị vứt đi, cho nên nếu như cậu là người vô cảm, cũng sẽ không lại đau như vậy.

Xử lý xong đã đến rạng sáng hai giờ, Dư Giản đi đến phòng tắm tắm xong, tuân the mệnh lệnh nam nhân đi tới phòng ngủ.

Giống như là con rối bị người dẫn dắt đề tuyến, trước kia đối với nam nhân là luôn thuận theo, là luôn tràn đầy ánh mắt yêu thương, bây giờ lại càng giống như là bị thao túng.

Nam nhân cho cậu bữa ăn dinh dưỡng, bất quá là vì để bảo bảo được khỏe mạnh hơn, về phần cậu, đụng phải dạng thái độ gì, đều là cậu nên được.

Chính xác là như Lục Việt nói, cậu chính là ngốc, không biết biến thành kiểu người mà người ta thích, nếu là có thể biến thành người khác, có lẽ cậu còn có thể trước khi sắp chết có thể cảm nhận được một tia ấm áp, cảm nhận được một chút được người yêu là dạng gì tư vị.

Nhưng cậu chính là chưa từng thử nghiệm qua những thứ này, lưu lại cho cậu đều là bụi gai cùng đầm lầy, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi.

Đến lúc đó, nam nhân nhiều lắm cũng chỉ là thiếu một cỗ người có thể tùy ý thao túng thân thể, rất nhiều người đều có thể tới thay thế vị trí của cậu, cậu tồn tại nhỏ bé lại hư vô, tại bên trong thế giới của nam nhân bất quá chỉ là giọt nước trong biển cả.

Cửa phòng không khóa, vừa đẩy cửa ra, liền bị nam nhân mạnh mẽ áp chế lên vách tường bên cạnh.

Nam nhân đối với cậu cũng không quá ôn nhu, toàn bộ quá trình ngoại trừ đau thì không còn gì khác.

Có lẽ bình minh sẽ nhanh đến.

Dư Giản nhìn qua góc cửa sổ, bên ngoài xuyên vào một tia ánh sáng yếu ớt, cậu trước kia thường xuyên năm giờ rưỡi liền rời giường, nhưng hiện tại vẫn không có cách nào chìm vào giấc ngủ, cậu chỉ là phản ứng so với mọi người hơi chậm, cũng không phải là đồ ngốc bị người giày vò lại không có cảm giác.

Thấy cậu thất thần, nam nhân lần đầu tiên đem cậu ôm lấy.

" Vì cái gì lại không liên lạc với tôi? " Nam nhân hỏi cậu.

......

Nhưng đến cùng ai là người nói, muốn cắt đứt toàn bộ với cậu.

Dư Giản không tính là thông minh, những biện pháp cậu có thể nghĩ đến đều đã thử qua, Hàn Kham không thích bị cậu quấy rầy, cho nên liền công ty cũng đều không cho cậu đi vào.

Nam nhân hôn cậu, rất nóng nhưng vẫn thật lạnh, vì cái gì?

" Anh nói là muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với em .."

" Lời này là tôi nói với cậu lần đầu tiên sao? Cậu trước kia không phải là vẫn như thường tới tìm tôi. "

......

" Tôi nói cậu đừng quấy rầy tôi, cậu cũng luôn thường xuyên liên lạc với tôi, coi như cúp điện thoại của cậu, cậu cũng sẽ gửi tin nhắn tới, về sau cậu còn đến trường học tìm tôi, hàng năm ngày lễ, cậu cũng sẽ gửi tin nhắn cho tôi! "

......

Nguyên lai Hàn Kham đều biết...... Dư Giản thường xuyên nghĩ là đối phương không nhìn thấy tin nhắn của cậu, nên mới có thể làm như không biết.

Cho nên cậu, phải bị người coi khinh.

Bởi vì cậu tính tình mềm yếu, cho dù là ai cũng đều cảm thấy cậu vô cùng dễ bắt nạn, cùng miếng bọt biển muốn giống nhau, coi như là dù có ra tay mạnh đến đâu cuối cùng vẫn là sẽ trở về hình dáng ban đầu.

Dư Giản trầm mặc.

Cậu là một người sống sờ sờ, đã từng khát vọng qua nam nhân có thể cúi đầu hướng cậu nhìn một chút, nhưng cậu không phải người có lòng tham, coi như nam nhân sẽ đối với cậu như những người khác, cậu đều có thể cảm thấy vui.

Này đại khái là lần thứ nhất, nam nhân ôm cậu lâu như vậy, nhưng cậu đã không còn quan tâm đến việc nam nhân xem cậu thành người nào, bởi vì Dư Giản đã chết.

Lưu lại là một bộ xác không hồn.

Kỳ thật nam nhân chỉ là ích kỷ muốn cậu tiếp tục đối tốt với hắn, không quen việc cậu sẽ không tiếp tục để ý hắn nữa, nhưng là nếu như đối với cậu chân chính có một phần để ý, như thế nào lại không biết cậu đã mang thai, vừa mới uy hiếp cậu bao sủi cảo xong, lại gọi cậu đến phòng ngủ phát tiết bất mãn.

Đều nói nếu để ý một người là không nỡ tổn thương đối phương, trước kia cậu đi tìm Hàn Kham, nhìn thấy Hàn Kham đang khoác thêm áo ngoài cho Kiều Nguyên động tác đều là cực ôn nhu, cái nắm tay giản đơn cũng đều sẽ lo lắng đến cảm xúc của đối phương.

Hàn Kham sẽ đem cậu ôm vào trong ngực...... Đại khái là lại giống như lần trước, coi cậu là Kiều Nguyên.

Đau đớn về sau toàn bộ đều cho cậu, ngắn ngủi một giây ôn nhu kia là vì đem cậu nhận thành người khác.