Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 336: PN 12 • Về Sau Sẽ Không Làm Phiền Hắn Nữa



Edit + beta : Bella

..............................................

Đôi môi có chút đóng mở, trong con ngươi nhiều hơn mấy phần mấy phần thất vọng.

Giống như là mất đi tiếng nói, rốt cuộc nói không nên lời.

Khuôn mặt nam nhân âm trầm dọa người, nhưng Dư Giản lại không có cảm giác sợ hãi.

Cậu chỉ là đột nhiên cảm thấy…… Mình thật đáng thương……

Cậu rất ít khi sinh ra loại tâm tình này, lúc trước mẫu thân cùng Lục Việt luôn ở trước mặt cậu đối với cậu nói .

Hàn Kham hắn không phải là người tốt!

Nhưng cậu không muốn nghe, một mực phản bác lại, bọn họ hiểu lầm Hàn Kham rồi.

Trong đầu trở nên trống rỗng, kinh ngạc mở lớn mắt nhìn trước mặt là nam nhân đang nổi trận lôi đình.

Hàn Kham thấp giọng trào phúng. " Đừng tưởng rằng cậu giả vờ đáng thương liền có thể lừa được người khác, hắn có biết cậu ở bên ngoài đã loạn thành một khối rồi không? Cũng khó mà trách được, dạng như cậu mà cũng có người để ý. Không biết là cậu sử dụng thủ đoạn gì để mê hoặc được hắn vậy? "

...

Qua hồi lâu, trong cổ họng gian nan gạt ra hai chữ. " Không phải! "

Nhiều năm như vậy, phần lớn thời gian cậu đều để trên người nam nhân. Coi như là bị nam nhân đuổi khỏi Hàn gia cậu cũng chưa từng nghĩ nam nhân là người xấu, khoảng thời gian này nếu như không có Lục Việt giúp, có lẽ cậu đã sớm chống đỡ không nổi, nhưng Hàn Kham lại đem quan hệ giữa cậu và Lục Việt hướng theo hướng xấu mà phỏng đoán.

Trước đây khi mẫu thân phát hiện dấu vết trên người cậu, cũng đã nói qua muốn cậu cùng Lục Việt ở chung một chỗ, nhưng cậu lại sợ Lục Việt sẽ hiểu lầm, còn cố ý giải thích hơn nửa ngày.

Tâm của cậu đều chỉ là Hàn Kham. Nếu ai đó ở trước mặt cậu nói xấu nam nhân của cậu. Xác định sẽ không yên với cậu.

Nam nhân là thường xuyên không chú ý đến cậu, lúc trước Kiều Nguyên đến nhà hắn, hắn chính là đem cậu nhốt trong phòng ngủ ròng rã một ngày trời mới thả cậu ra. Lại trực tiếp đuổi cậu đi, nửa câu dư thừa cũng không có, còn nói, Cậu liên tục vay tiền hắn là vì không thể tự thân vận động sao.?

Coi như là năng lực phân tích chênh lệch, thì cậu cũng là bằng xương bằng thịt mà, có thể chịu đựng được mấy lần? Cứ cho là thân thể vẫn cứ lành lặn ,nhưng ẩn mình dưới lớp áo quần kia là cơ thể đã bị người chà đạp vừa vặn không xót lại thứ gì.

Bụng bại lộ trong không khí, Dư Giản sợ sẽ không tốt cho bảo bảo, liền vươn tay muốn đẩy Hàn Kham ra.

" Thả…… Thả em ra…… " Thanh âm Dư Giản đều mang theo mấy phần nghẹn ngào.

Qua mấy giây, nước mắt liền ngập đầy mắt, khuôn mặt nhỏ bị người bóp đỏ đến đỏ ửng lộ ra vẻ đáng thương.

" Anh không phải…… Không phải anh ấy... "

Câu nói này thanh âm cực nhẹ, phảng phất như là tự mình lẩm bẩm, cậu để ý đến hắn, mặc dù hắn luôn đối với cậu thái độ lãnh đạm, nhưng cũng chưa từng đối với cậu tệ như vậy ……

Trong đầu Dư Giản không nghĩ ra được gì, mặc dù Hàn Kham đối với cậu luôn luôn là không tốt, nhưng bây giờ sự ác liệt lại ở trước mặt cậu phóng đại gấp mười.

Cậu ở viện hai ngày nay cảm xúc mới thoáng ổn một chút, nhưng bây giờ sắc mặt lại nhạt nhẽo như tờ giấy, cậu vươn tay muốn bảo vệ thân thể của mình, lại bởi vì lực đạo nam nhân quá lớn, cậu trốn không thoát.

Có lẽ là bởi vì quá khó chịu, bụng dưới liền ẩn ẩn đau.

Hàn Kham cười lạnh. " Có hắn, cậu cho rằng liền có thể yên tâm thoải mái? Nếu như hắn biết được trước đó cậu đã làm qua cái gì khẳng định sớm hay muộn hắn cũng sẽ vứt bỏ cậu. Hay là cậu cho rằng chỉ với vẻ bề ngoài này của cậu liền có đủ mị lực đi câu dẫn người. "

" Dư Giản, từ đầu đến cuối đều là cậu cố ý câu dẫn tôi, hiện tại cậu có tư cách gì rời đi? "

………

Nghe không rõ lắm nam nhân là đang nói gì, tai giống như ù đi, trong đầu vang ong ong, một viên trái tim mềm mại đang sống sờ sờ lại bị người không chút lưu tình từ trong lồng ngực khoét ra, máu tươi liền ngấm đầy người.

Có lẽ…… Chính là như mẫu thân đã nói, ngay từ đầu cậu liền nên cách Hàn Kham xa một chút thì tốt rồi.

Cậu cũng không ngốc, sẽ không đứng ngốc một chỗ cho người khi dễ.

Nhưng vẫn có thời điểm cậu sẽ không khống chế được, cậu lúc đó đối với Hàn Kham là tràn đầy hâm mộ và hiếu kì, hắn là người đàn ông ưu tú nhất trong số những người cậu đã từng gặp qua, Trong phòng treo đầy giấy khen cùng giấy chứng nhận thành tích, làm cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nước mắt không có kiểm soát theo gương mặt trôi xuống, đem ga giường dưới thân nhỏ thành một vệt nước, lửa giận của nam nhân cậu cũng không cảm giác được, cả người đều choáng choáng nặng nề, chỉ còn lại khổ sở.

Cậu chỉ là nhìn thì trông mềm yếu mà thôi, kỳ thật so với ai khác cậu đều có thể kiên trì hơn rất nhiều.

Nếu là người bình thường, bị Hàn Kham lặp đi lặp lại nhiều lần đối xử lạnh nhạt như vậy, nói chuyện nhiều nhất là lúc đang đuổi người, sớm đã chết tâm, nào có ai là ngốc đâu, bị đối phương xem là bạn giường, đến giờ hẹn một giây cũng không dám đến trễ, sớm đem mình chuẩn bị cho tốt, sau đó liền là quá khứ.

Mỗi lần cơ hồ cũng chỉ có đau, nhưng hồi tưởng lại nam nhân đối với cậu, có lần nào là không đau?

Lúc trước vẫn sẽ còn ôm lấy kia một tia yếu ớt chờ mong, nhưng hôm nay Dư Giản đã rõ, bất luận cậu có làm thế nào, nam nhân đều sẽ không dùng loại thái độ bình tĩnh đối với cậu.

Nam nhân dán cho cậu rất nhiều nhãn dán, cậu xé không đi.

Toàn thân đều lạnh phát run, ý thức qua hồi lâu mới dần tỉnh táo lại, không biết từ lúc nào mà bác sĩ đã tới phòng bệnh, Lục Việt đứng ở một bên sắc mặt đáng sợ đến dọa người.

Bởi vì lo lắng thân thể của Dư Giản sẽ gặp vấn đề, còn có nơi này là bệnh viện, Lục Việt mới chịu đựng không có trực tiếp đem Hàn Kham đuổi ra ngoài.

Lục Việt hỏi. " Tình trạng cậu ấy thế nào? "

Bác sĩ cho y tá giúp Dư Giản truyền dịch xong, cau mày nói. " Cơ thể bệnh nhân nguyên bản cũng không bằng người bình thường, vẫn là nên tận lực ổn định tốt cảm xúc của bệnh nhân, để tránh xảy ra bất trắc. "

Ân.

Lục Việt biết, thân thể Dư Giản kiểu này, nếu là bị sảy thai có lẽ còn có thể có một chút hi vọng sống, nhưng nếu như đem bảo bảo sinh ra……

Đây là một ẩn số.

Kẻ đầu têu thế mà còn dám tới, Lục Việt thấy trên cằm Dư Giản lưu lại rõ rằng một vết nhéo, cả người nhất thời liền muốn nổ.

Hắn là thật không có nhìn ra được Hàn Kham đến cùng có chỗ nào tốt, cũng là thật không có nhìn ra Hàn Kham có ưu điểm gì, đều đem người hại thành dạng này, còn có mặt mũi đến tìm? Đã không thèm để ý, liền sớm một chút lăn đi cho sạch sẽ, còn cố ý tới làm gì?

Hàn Kham sắc mặt cũng không dễ nhìn, chờ bác sĩ đi, Lục Việt lập tức mở miệng nói. " Anh còn đứng ở nơi này làm cái gì? Đã có người khác, vậy cũng đừng có xuất hiện trước mặt Dư Giản nữa, miễn cho người ta cảm thấy phiền. "

" Tôi là tới tìm cậu ta, không liên quan gì đến cậu. "

A. Lục Việt cười. " Hàn Kham, anh cho rằng tôi là vì cái gì mà chăm sóc Dư Giản lâu như vậy, là vì để anh đến phá hư?"

Hàn Kham sắc mặt âm lãnh. " Vậy cậu ngược lại là chăm sóc cậu ta cho cẩn thận, bằng không chỉ e là với bộ dạng này của cậu ta dù có đem đứa nhỏ sinh ra, đứa nhỏ cũng chưa chắc là đã khỏe mạnh, cậu xác thực là không chọn sai chứ? "

…… Lục Việt lập tức không nhịn được, một đấm liền vung lên.

khóe miệng Hàn Kham rướm máu, hai người kém chút tại trong phòng bệnh động thủ, lại nghe thấy thanh niên đơn bạc nằm trên giường bệnh nói. " …… Hàn Kham. "

Đây là lần đầu tiên Dư Giản gọi thẳng tên của Hàn Kham, trong nháy mắt đó, động tấc Hàn Kham trì hoãn một giây, bị Lục Việt chiếm thế thượng phong.

Dư Giản hơi quay đầu, sắc mặt xám trắng nhìn bọn họ.

“ Dừng lại đi. ”

Thanh âm Dư Giản mang theo vài phần suy yếu, con ngươi đen nhánh trước đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều là chờ mong, hiện tại lại trống rỗng.

" Hàn Kham ,kia đều là em ngu ngốc, hiện tại em đã biết ..."

" Em về sau sẽ không đi quấy rầy anh nữa ... "

" Còn bảo bảo ,bệnh viện đã kiểm tra qua, rất khỏe mạnh. "

Dư Giản biết Hàn Kham chán ghét cậu liền ghét luôn bảo bảo.

Bảo bảo là người thân duy nhất của cậu.

Chỉ là khi nghe thấy nam nhân đem những câu kia nói ra, toàn thân cậu đều như thiên đao vạn trảm. Dù cho nam nhân muốn có hài tử cũng sẽ không tới lượt cậu.

Cậu ở trong mắt nam nhân chính là không đủ thông minh, cũng không đủ khỏe mạnh.

Nghe thấy Dư Giản nói, Hàn Kham như là không tin vào tai mình. Bất luận là hắn đi đến đâu, Dư Giản đều luôn đi theo phía sau hắn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu. Nhưng hôm nay Dư Giản lại muốn hắn đi.

Dư Giản trước kia sẽ không dùng loại thái độ này đối với hắn. Chỉ cần hắn hơi đáp lại cậu một chút, liền có thể khiến cho cậu vui vẻ hơn nửa ngày. Hắn còn vì thế mà cảm thấy cậu rất không có liêm sỉ.

“Cậu đang nói cái gì?” Hàn Kham trầm mặt hỏi.

Dư Giản có chút sợ nam nhân sẽ đột nhiên xông lên, làm bị thương đến bảo bảo vô tội, theo bản năng đem thân thể trốn sâu vào trong chăn. Lục Việt đi lên phía trước đem Dư Giản che lại, đối Hàn Kham nói,

" Anh không rõ lời cậu ấy nói hay sao? Để tôi nhắc lại, Dư Giản chính là muốn anh đi! "

Hàn Kham đương nhiên không phải là nghe không rõ. Hắn chỉ muốn biết, sao cậu dám nói như vậy.

" Chúng ta... Chúng ta coi như là chưa từng quen biết nhau! "

Lửa giận tức khắc liền từ đáy lòng bốc lên, hắn chưa từng tức giận như vậy. Mấy năm nay là ai luôn đi theo sau hắn, là ai luôn ở trước cửa nhà đợi hắn!?

Hàn Kham khẩn trương nắm chặt tay lại, hắn tự nhận mình đối với Dư Giản không hề có bất kì quan tâm nào. Bất quá là vì cậu khiến hắn thấy phiền nên cảm thấy không vui.

“ Cậu tốt nhất là nên nhớ rõ những lời mà cậu nói! ” Trên mặt Hàn Kham vẫn lạnh nhạt như cũ, cũng không có biểu cảm gì.

Hắn cảm thấy Dư Giản căn bản cũng không đáng để hắn phải tốn tâm tư. Tốt nhất là Dư Giản vĩnh viễn cũng đừng bao giờ đến tìm hắn nữa. Để hắn bớt đi chút phiền.

Chờ cửa phòng đóng lại, hốc mắt Dư Giản đều hồng hồng, tựa như một con thỏ nhỏ.

" Vừa rồi cậu cũng thấy rồi đó, không cần phải vì loại người đó mà tự khiến mình khổ sở! "

" Tôi... Tôi không có khổ sở ..."

Rõ ràng thanh âm đều trở nên nghẹn nghẹn, lại còn mạnh mẽ cãi lại. Nghe Dư Giản nói như vậy, Lục Việt cũng không nói thêm nữa cái gì.

Vừa rồi khi nói mấy câu kia, Dư Giản có lẽ đã tốn không ít sức lực, cho nên hiện tại mới yếu đến phảng phất như nhẹ nhàng chạm vào là có thể vỡ vụn.

Hàn Kham từ bệnh viện đi ra, cũng không có trực tiếp lái xe đi. Khắp người hắn đều là lửa giận khó áp chế, hắn hoàn toàn không nghĩ đến Dư Giản cư nhiên sẽ ở trước mặt người khác muốn hắn rời đi.

Dư Giản cư nhiên muốn hắn đi.

Nhớ đến Dư Giản trước kia đều là ánh mắt trông mong nhìn hắn, nội tâm liền sinh ra cảm giác phức tạp.