Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 93: Ma Trâu Mắt Đỏ



Tôi cứ nghĩ mọi chuyện như thế là xong nhưng xem chừng không đơn giản như vậy, đêm ấy tôi nằm ngủ thì mơ thấy cái bóng lưng của ông cụ Lái Cả cùng với nón mê bị mòn ở viền nón, giọng ông cụ thì có vẻ như vui hơn, không thấy ho khụ khụ nhưng giọng điệu thì ngập ngừng.

- Cháu ạ, ta... ta cảm ơn cháu nhiều lắm! Chiều nay ta đã thấy mặt thằng cháu đích tôn của ta, nhìn nó giống ta hồi còn trẻ lắm, ta không biết phải cảm ơn cháu như thế nào cho phải...

- Ông gặp được cháu của mình rồi, chú ấy sẽ nhanh chóng đưa ông về với gia đình ăn Tết, ông phải vui lên chứ sao lại cứ buồn buồn vậy ạ?

- Chả là... - Ông Lái Cả hơi ngập ngừng – Ta ở cái bụi tre ấy lâu quá rồi, kiếp ăn nhờ ở đậu trên đất làng này bây giờ lẳng lặng đi mà không có gì báo đáp cho Xã Thần cũng thấy áy náy, nên ta...

- Ông muốn nhờ mua cái gì ạ?

- Cháu có thể mua giúp ta chút quà gì cho Xã Thần được không? Thật là ngại quá vì cứ làm phiền cháu nhưng ta cũng chỉ xin được gặp cháu thêm lần này, nếu cháu giúp được ta thì ta đội ơn cháu nhiều lắm!

- Chỉ là mua quà cho cái ông Xã Thần tốt bụng chứ gì ạ? Cái này được ạ, mai cháu sẽ mua rượu đưa cho cháu ông rải đều hết khu lũy tre luôn, thế được chưa ạ?

- Đúng, đúng rồi, Xã Thần thích uống rượu, cháu đúng là biết nhiều, quả nhiên là người ta mách không có sai, kỳ này ta được về nhà đúng là phúc đức của cha ông để lại, ta thật may mắn!

- Cháu không biết là ai đã mách cho ông nhưng ông yên tâm, việc này cũng dễ thôi, cháu làm được. Ông còn căn dặn gì nữa không?

- Cháu ta đã mua được lũy tre, ngày mai là nó tới chặt tre và mang cốt ta về, cốt của ta ở hướng Tây ghé Bắc, ngay dưới những gốc tre, nếu nó không tìm thấy thì nhờ cháu nói nó vào cuối giờ Mùi, đầu giờ Thân mà làm rơi bật lửa ở đâu thì chính là chỗ ấy cháu nhé!

- Cháu nhớ rồi ạ!

- Đời này ta làm ma, được trở về nhà đoàn tụ với tổ tiên là ước nguyện bao nhiêu năm, ân oán thì cũng chẳng còn gì vướng bận nên ta nhất định sẽ tìm cách trả ơn cho cháu, không gặp được cháu thì ta còn phải nằm ở nơi ấy thêm bao nhiêu lâu nữa không thể biết được.

- Ông đừng nhắc chuyện ân huệ ông ạ, mấy việc này cháu thấy dễ nên cháu giúp vậy chứ khó là cháu từ chối rồi ạ!

- Người ta cũng bảo là cháu hay từ chối mấy thứ ơn huệ, điều này đúng là quý hóa cháu ạ, việc mình làm người không biết nhưng ma quỷ đều biết hết, chỉ may mắn ai có duyên được cho gặp để nhờ vả mà thôi.

- Ôi ông ơi, cháu lười mấy việc này lắm!

- Thời gian hết rồi, ta đi đây, ta cảm ơn cháu nhé, đời này ta nhất định không quên!

Một giấc mơ ngắn ngủi, ngắn hơn nhiều so với giấc mơ gặp ông Thủ Tùm lần trước, tôi cũng chỉ nằm mơ gặp ông Thủ Tùm có một lần, ông Lái Cả này cũng chỉ một lần này cho đến mãi sau này tôi cũng không còn gặp ông ấy nữa, như vậy hẳn là tốt.

Sáng hôm sau tôi vẫn phải đi học, trên đường từ trường về thì tôi có vào một cửa hàng ven đường mua một chai rượu cuốc lủi đựng trong cái chai 65 và nút lá chuối, nghe nói cái thứ nước cay cay nút lá chuối này uống là ngon lắm. Mọi ngày thì tôi luôn đi và về bằng đường ngoài tức đường Quốc lộ 17, còn hôm nay do phải đi qua ngõ Thiện xem người ta mua bán tre như thế nào nên tôi đi về bằng đường trong, một con đường nhỏ song song với đường Quốc lộ và ngăn cách nhau bởi con mương, quãng đâu 2012 tôi thấy người ta đặt cái tên con mương này là sông Khoai, tôi không có ấn tượng lắm vì tôi luôn nghĩ sông sẽ phải rộng, ký ức đầu tiên của tôi về sông là sông Hồng và sông Đuống, nó quá rộng lớn nên một con mương nhỏ gọi là sông thì tôi chưa nạp vào đầu được.

Bụi tre đầu ngõ Thiện đang được chặt, tôi thấy chú Nghĩa mặc một cái áo khoác cũ, quần dài xắn cao đang cùng với hai người nữa chặt tre, tính ra là chặt được quá nửa bụi tre rồi. Tôi dừng xe ở trên đường và đứng nhìn một lúc, chú Nghĩa đã nhìn thấy tôi nên tôi hất đầu mấy lần về phía trước ra hiệu cho chú ấy là “đi, đi”, chú ấy hiểu ngay cho nên nhanh chóng dừng tay xách xe đạp đi theo phía sau tôi, hai chú cháu lại ngồi ở quán nước chiều hôm qua đã ngồi.

- Mới đi học về đến đây hả cháu?

- Vâng, bọn cháu đã dược nghỉ Tết đâu, hết tuần này mới được nghỉ chú ạ. Tình hình chú chặt tre tốt chứ ạ?

- Cả bụi tre ấy mua hết có Một triệu thôi, chú mướn hai người ở nơi khác đến chặt, mãi đến 10 giờ mới bắt đầu làm.

- Sao phải mướn người nơi khác? Anh em bạn bè chú đâu?



- Thì không muốn để cái việc này cho ai biết, nhỡ đâu ảnh hưởng đến cháu cho nên tối qua với sáng nay chú phải tìm người, công nhật cao gấp đôi ngày thường nhưng cũng phải chấp nhận thôi. Chú từng là lính đặc công, mấy cái việc xóa dấu thì chú giỏi hơn cháu nhiều đấy, không phải lo.

Chú Nghĩa cười tươi như hoa, làm một hơi hết luôn chai nước khoáng, tôi nhìn trước ngó sau rồi lấy từ trong cặp ra đưa cho chú Nghĩa chai rượu.

- Cháu mua rượu làm gì thế?

- Tí nữa chú chặt xong thì lấy chai rượu này rải đều khắp đoạn lũy tre đã chặt nhé, cháu cũng không biết khấn như thế nào đâu nhưng đại ý đây là quà của ông cụ gửi cho Xã Thần, đêm qua cháu nằm mơ thấy như vậy.

- Nằm... nằm mơ? – chú Nghĩa ngạc nhiên – Nằm mơ gặp ông cụ nhà chú à?

- Vâng! – tôi gật đầu – Ông cụ mong muốn như thế nên cháu nghĩ mình chứ làm theo, cũng chẳng có khó khăn gì.

- Được, được, chú nhất định sẽ làm như thế!

Chú Nghĩa có vẻ rất tin tưởng lời tôi nói, sự xúc động khiến chú ấy trong giây lát hơi luống cuống.

- Còn cái này nữa chú ạ, ông cụ dặn là xương cốt nằm ở góc Tây Bắc của lũy tre, nếu không tìm thấy thì cuối giờ Mùi đầu giờ Thân cái bật lửa rơi ở đâu thì chính là chỗ đấy.

- Đánh rơi bật lửa? Chú có hút thuốc đâu nhỉ?

- Ông cụ dặn như thế hẳn là đã có sắp xếp mà chú, chú làm cẩn thận là được rồi!

- Nói thật với cháu, chú là lính nên chả tin vào mấy chuyện mơ mộng với ma quỷ đâu, nhưng mà sau chuyện này chú phải thay đổi suy nghĩ thật rồi. Phải có thế nào thì một thằng bé chả thân chả thích tự nhiên tìm được đúng nhà rồi lại biết rõ tên tuổi ông cụ với ông thân sinh của chú thì không tin không được!

- Điều này cháu cũng không giải thích được đâu ạ, chắc phải có như thế nào thì ông cụ mới nhờ cháu. Nhưng mà chú, nếu tìm được thì chú tính như nào?

- Chú tính rồi, chú có mang theo một tấm vải nhung đỏ lớn, tìm được thì chú sẽ bí mật bọc vào tấm vải rồi cho vào bao tải mang về là xong. Chú cũng có biết qua về việc cất bốc mồ mả, tuy chưa làm bao giờ nhưng chắc không có gì khó.

- Thế đống tre chú tính như nào?

- Thuê chở về hoặc chú sẽ tìm chỗ bán rẻ lại, nhưng có cách khác là ngâm nhờ ở cái ao của ông chủ nhà một thời gian rồi tính sau, chú có ướm hỏi rồi.

- Nếu mọi thứ suôn sẻ được như thế thì tốt quá!

- Chú cảm ơn cháu nhé, tiền chú mượn để xong việc là chú tìm cách trả lại cháu, thật ngại quá...

- Chú đừng có ngại, tiền bạc không gấp đâu chú, tiền ấy cháu cũng không cần tới mà, chú lo việc cho xong hết đi, kiểu gì sau này chú cháu mình chẳng có cơ hội gặp nhau nhiều.

- Ừ, phải gặp nhiều, gặp nhiều chứ. Chú có con gái xinh lắm đấy, lớn lên mày thích chú gả cho mày!

- Cháu mới có lớp 8, còn lâu!

- Lâu với nhanh mấy hồi! - chú Nghĩa cười toe toét có vẻ đang vui – Vậy thôi chú quay lại làm cho nhanh, sắp xếp cẩn thận để đến tối rút là vừa!

- Vâng!



Đúng là người lớn họ sẽ có những cách sắp xếp riêng, tôi tin chắc là chu toàn và cẩn thận hơn tôi rất nhiều, cái chú Nghĩa ấy đã từng đi bộ đội mấy năm nên tôi cảm thấy sự chắc chắn trong lời nói cũng như hành động và công việc chú ấy làm theo cách dường như là rất “êm”. Tôi rất thích bộ đội, tôi cũng từng muốn đi bộ đội nhưng chẳng hiểu sao tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ giấy tờ gọi đi khám tuyển nghĩa vụ quân sự nào, một số bạn của tôi cũng vậy, có lẽ do thời của tôi chế độ nghĩa vụ quân sự còn lỏng lẻo. Lúc tôi chuẩn bị lấy vợ có về quê xin giấy xác nhận độc thân để đăng ký kết hôn người ta mới hỏi là có giấy gọi nghĩa vụ quân sự hay không? Tôi bảo chưa bao giờ nhận được nên họ chẳng xác nhận cho, sau cùng mới biết là phải làm luật hết Bảy trăm nghìn cho thằng trưởng thôn, sở dĩ tôi gọi bằng thằng vì vợ nó là cháu ngoại của bà H. Lớn. Đúng là kinh tế phát triển cái gì cũng giải quyết được bằng tiền, chả có tí tình cảm nào nhưng như vậy lại dễ, thế nên tôi mới có đến hai Chứng minh thư và hai cuốn hộ khẩu khác nhau.

Theo thông lệ hàng năm vào những ngày này tôi cũng tất bật vào buổi chiều giúp bà Già đi gửi quà Tết ở những gia đình họ hàng, tôi hầu như nhận hết phần công việc, chỉ để bà đi những chỗ nào bà thích và ngồi lại chơi ở đó cùng chủ nhà. Tôi cảm thấy công việc đi gửi quà Tết này rất vinh dự, nhận được quà thì ai cũng vui, họ vui thì mình bỗng nhiên thấy vui hơn, thi thoảng tôi cũng nhân cơ hội đi gửi quà Tết như vậy mà tiến hành điều tra gia cảnh, đôi khi tôi cũng học cách nói chuyện của người lớn như “trồng cây gì, nuôi con gì” bên cốc trà nóng, nhưng 90% những gì các bà, các bác, các cô nói cho tôi thì tôi chẳng hiểu, đôi khi tôi cũng không quan tâm nhưng trót hỏi rồi thì phải nghe cho hết, cũng phải giả bộ gật gù ra điều hiểu biết lắm, thế nên ai cũng khen tôi vừa ngoan vừa giỏi lại cái gì cũng biết, mỗi lần được khen thế tôi toàn phải nhìn ra chỗ khác, giá như có ai đó khen tôi rằng:

- Mày giả bộ tốt lắm!

Thì tôi sẽ cười giả lả và nhận ngay cái câu ấy không chút đắn đo, quả thật nói chuyện với người lớn và những người thông minh hơn mình thật sự mệt não, trong cuộc đời mình tôi cũng có nhiều lần phải căng não như thế.

Năm nay - Tết 1998 - có một chút khác biệt, ba đứa em con nhà cô út của tôi đã chuyển từ Hòa Bình về sống cùng với ông bà nội của chúng nó còn cô tôi đang ở Hà Nội làm việc và học tiếng Hoa, cô của tôi dự tính sẽ xuất khẩu lao động sang Đài Loan để kiếm tiền nuôi ba đứa con trong đó đứa lớn nhất lúc này mới chỉ học lớp 5 còn đứa con trai út chuẩn bị vào lớp 1. Bà Già rất thương chúng nó vì bố mất sớm, từ hồi chúng nó về quê đến nay cũng được gần nửa năm và thằng út thì hay đi bộ một mình lên nhà tôi chơi với bà, bà thường để dành kẹo bánh cho nó rồi còn đưa thêm và dặn mang về cho anh chị. Thằng út này tên là Hợp, một thằng bé rất lanh lợi và thông minh, hầu như lần nào lên chơi nó cũng đều có cái gì đó để ăn, tôi cũng thương nó nhưng ngại xuống nhà ông bà nội nó vì ông nội nó là người rất nghiêm khắc và gia trưởng có tiếng trong làng. Trong số những đứa em họ thì tôi gắn bó với thằng này nhất, lúc tôi hai bàn tay trắng đúng đợt nó vừa tốt nghiệp đại học nên vào giúp tôi, chỉ có hai anh em với một cái ba-lô lăn lộn khắp các con đường ở Tp.HCM cho đến khi tôi ổn định thì nó lại trở về Hà Nội giúp tôi thêm 1 năm nữa. Hiện nay nó đang bán căn hộ giá rẻ, nó cũng mới tham gia lĩnh vực bất động sản này được khoảng một năm trở lại đây và nghe nói cũng còn nhiều khó khăn, tôi cũng chỉ có thể động viên nó cố gắng. Chân thành mà nói, đó là một thanh niên rất tốt, tuy có hơi nhút nhát và ít nói nhưng cực kỳ chăm chỉ, mỗi tối vẫn chịu khó giúp mẹ nó muối dưa rồi làm kim chi, mấy lần tôi phàn nàn việc thanh niên cũng nên dành thời gian cho tình yêu thì nó đổ tội cho mẹ nó.

- Anh phải nói với mẹ em đừng bắt em làm mấy cái này thì em mới có thời gian đi yêu chứ!

Nhưng cô tôi thì lại nói khác.

- Người ta chặn cả xe tao để giới thiệu con gái rồi đòi làm thông gia, đấy mày xem, ngay đầu ngõ đây chứ đâu, nó cứ lẩn như chạch ấy chứ tao có bắt nó làm bao giờ đâu?!

Tôi chợt nhớ hóa ra xung quanh mình còn rất nhiều người quen chưa có vợ, đều là những thanh niên tốt cả.

Tôi nhận phần xuống gửi quà Tết cho gia đình thông gia của bà tôi cũng như giấu thêm mấy gói kẹo trong người để đưa riêng cho các em của mình, nhà ông bà nội chúng nó có hơn mười đứa, tôi không biết hết và tôi cũng chỉ quan tâm được em của mình, tôi nghĩ ai cũng như tôi cả. Từ nhà tôi đi ra ngõ sau đó đi thẳng hướng tới phía Tây của làng, khi còn cách căn nhà tôi đã từng nấp trên mái ngói khoảng 200m thì rẽ trái đi thẳng khoảng 300m là tới nhà ông nội của mấy đứa em họ tôi, nếu tôi không rẽ vào nhà mấy đứa mà đi tiếp chừng 200m sẽ gặp đường lớn trong làng, nếu rẽ phải thì sẽ ra lối trạm bơm ở cầu Khoai còn nếu rẽ trái khoảng 150m chính là bụi tre có ông Lái Cả ngay đầu ngõ Thiện. Do phải giấu thêm mấy gói kẹo trong áo khoác nên tôi không đi xe đạp được mà phải đi bộ, tôi tính rằng đi bộ xuống gửi quà xong gặp mấy đứa em một lúc rồi xin phép về theo lối đi tắt. Lối đi tắt này thì rất gần, chỉ cần ra khỏi cổng nhà ông nội của mấy đứa em họ thì đi ngược trở lại khoảng 50m sau đó rẽ phải vào một lối đi nhỏ nằm len lỏi giữa những căn nhà hoang, bụi tre, bờ ao và sau cùng chui qua bờ rào, qua vài căn nhà không người là tới nhà R9, đến nhà R9 thì tôi sẽ than nghèo kể khổ về việc mỏi chân để nó rủ lòng thương xót đưa tôi về.

Sau khi tôi đưa mấy gói kẹo cho thằng Hợp và dặn nó cất đi mà ăn dần thì tôi chào ông bà nội của nó rồi ra về, trời khoảng 6 giờ tối, tôi chân sáo từng bước nhanh chóng rẽ vào lối đi nhỏ mà tôi biết, bên tay phải tôi là một dãy bờ rào rồi đến phía sau một căn nhà tiếp đó là bờ rào và cây cối, có thêm cái ao và không thể thiếu những bụi tre dày đặc. Còn bên tay trái của lối đi cũng có một cái ao nhỏ có nhiều cây mồng tơi mọc xung quanh bờ cùng cỏ dại và không có tường rào, hết cái ao là tới một khu vườn có nhiều cây như cây mít, ổi và đặc biệt có một cây quéo khá cao, tôi không thích cây quéo lắm vì ăn không ngon, tôi đã từng xúi người khác chặt cây vì có con quỷ lưỡi dài mắt đỏ dám dọa tôi ngã xuống ao làm mất một chiếc dép xăng-đan.

Từ đầu đường lớn đi vào lối nhỏ này chừng hơn trăm mét thì tôi ngửi thấy mùi hôi, tôi đứng lại khịt mũi mấy lần, mùi này có vẻ quen quen nhưng chẳng nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu, bước thêm mấy bước nữa thì tôi nghe tiếng “Phì...Phì...” rất gần, tôi đứng sững người ra vì tiếng này nghe giống như tiếng trâu thở, hơi chúi người một chút tôi cố nhìn ngó xung quanh xem là chuồng trâu của nhà ai, trời lúc này tranh tối tranh sáng nhìn không rõ hẳn nhưng tôi không thấy có bất cứ cái chuồng trâu nào cả.

Mùi hôi xộc vào mũi, tôi chun mũi lại rồi toan bước tới thì một cơn gió thổi thẳng vào mặt, trong gió có mùi hôi, mùi hôi này rất khó để tả, nó giống như thoang thoảng có mùi phân trâu. Tôi đã nhìn thấy bóng một con trâu đen xì, một con trâu lớn với hai cái sừng cong nhưng điều khiến tôi khó hiểu là hai con mắt đỏ như hai cục than hồng.

- Trâu nhà ai sao lại thả rông giờ này nhỉ?

Tôi lầm bầm trong miệng tự hỏi không thành tiếng, tôi không biết con trâu này định làm gì nhưng nó đứng phía trước tôi khoảng 5m, đứng trước đầu một con trâu lạ đang thở phì phò như này tôi thấy có gì đó không đúng, tôi chợt nhớ đến con trâu nhà thằng L. lồng chạy như điên giữa đồng, bất giác tôi lùi lại một bước rồi hai bước. Tôi không hiểu con trâu to đùng này xuất hiện từ khi nào trước mặt tôi trong khi trước đó chỉ nghe thấy tiếng thở lạ rồi bất ngờ tôi thấy nó.

Tôi lùi thêm về phía sau vài bước thì con trâu cũng tiến lên vài bước, tôi vội vã quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, con trâu đen mắt đỏ với cặp sừng cong nhọn hoắt đang đuổi gần sát phía sau không có một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng gió đang thổi tới, tôi hốt hoảng trong giây phút ấy vì cảm thấy mình sẽ chạy không kịp...

...Tôi không biết chuyện đã xảy ra như thế nào, tôi chỉ nhớ được là mình bị húc lộn lên trên không trung và giây tiếp theo thì tôi đã đứng dưới ao, nước ngập gần đến ngực và hai chân dường như đã cắm sâu trong bùn. Hai mắt tôi mở to như không chớp, hơi thở dồn dập gấp gáp, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra cũng như không còn nhìn thấy con trâu nữa.

Tôi thấy mình nhói đau ở phần bụng dưới, thật sự là tôi đã hoảng sợ.

- Mình bị trâu húc thủng bụng rồi!

Ý nghĩ đó xẹt ngang trong đầu làm tôi tê liệt, cái viễn cảnh ruột mình lòi ra và nước ao bẩn sẽ chảy vào trong người khiến tôi sẽ chết. Trời lạnh, nước ao cũng lạnh mà tôi cảm giác như trán mình ướt vì nóng, tôi đứng chôn chân chờ chết nhưng... một lát sau vì thấy mình chưa chết nên tôi mới đủ dũng cảm dùng tay phải luồn vào trong áo khoác và sờ vào bụng mình lúc này vẫn đang ngập trong nước bẩn. Tôi muốn kiểm tra xem bị thủng chỗ nào, sờ đi sờ lại nhưng tôi không thấy vết thủng, vết lõm duy nhất có vẻ là cái rốn thôi, tôi đỡ sợ hẳn, tôi không chết nhưng mà bắt đầu thấy đau. Tôi cố nhoài người về phía trước để đi gần vào bờ ao rồi lóp ngóp bò lên, tuy vẫn thở gấp và trán ướt mồ hôi nhưng tôi vẫn cố gắng cởi áo khoác ngoài ra để kiểm tra kỹ một lần nữa. Đúng là không có vết thủng nào nhưng phía dưới rốn chếch về bên phải có vẻ đau nhiều, chắc cái sừng đã húc vào đấy, thật may không bị thủng nhưng tôi hi vọng xương không bị gãy.

Ngồi thở một hồi cho trấn tĩnh lại thì tôi đứng dậy một tay ôm bụng và hơi gập người đi về, tôi không vào nhà R9 nữa, quần áo bây giờ ướt và bẩn, tôi muốn thay nhanh không sẽ bị cảm lạnh và quan trọng là phải về nhà để kiểm tra kỹ hơn vết thương cũng như cần có một hộp cao Sao Vàng, tôi thấy lạnh.

Trời tối hẳn và tôi cố gắng về đến nhà thật nhanh, từng bước di chuyển không đau khiến tôi yên tâm phần nào, tôi không muốn mình bị gãy xương.

Còn con trâu chết tiệt kia là của nhà ai?