[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 19



Chiều hôm đó huấn luyện kết thúc rất sớm, xe cá nhân trong trường so với trước đây tăng lên rất nhiều dọc đường từ sân thể dục đi trở về, cả tấm lưng đều là mồ hôi ướt đẫm, Đường Nghiên nóng bừng, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Tắm rửa là việc đầu tiên nàng làm sau khi quay trở lại kí túc xá, thay một thân quần áo mới, là do cô Kỷ mua cho, nàng cảm thấy chính mình cũng nên chú ý đến ngoại hình của mình hơn một chút, ngồi trong xe của cô Kỷ luôn đổ mồ hôi như vậy không tốt chút nào.

  Vừa chải đầu xong, nàng nhận được tin nhắn WeChat từ cô Kỷ, vài từ ngắn gọn: " cô đang ở dưới lầu".

  Không chần chừ thêm Đường Nghiên vác lên túi đựng đồ trong đó có quần áo nàng mới thay chuẩn bị mang về nhà giặt, sách giáo khoa cần xem trước và một vài thứ khác.

  "Bây giờ cậu mới đi sao?" Hạ Tử Hàm ở giường đối diện vẫn đang chậm rãi thu dọn hành lý.

  Đường Nghiên đã cõng túi sách chạy tới trước cửa, "Ừ, cô mình đến đón rồi, ngày kia gặp." Sau khi nàng vội vàng nói xong, ngoài cửa đã không còn bóng dáng của nàng.

  Đường Nghiên bước nhanh xuống lầu mang theo một luồng gió, tâm tình thực sự hưng phấn, dưới lầu ký túc xá hôm nay chật ních người, có phụ huynh học sinh và những người khác trong xã hội có nam có nữ. Đường Ngiên ra khỏi ký túc xá không quên nhìn xung quanh, trong đám đông rất nhanh ánh mắt liền tập trung vào người kia, cơ hồ làn da không tì vết trắng sáng, mặc đơn giản nhưng không quê mùa, Đường Nghiên vội vàng chạy nhanh đến.

Lúc đầu Kỷ Du Thanh còn có chút lo lắng Đường Nghiên sẽ không nhìn thấy mình, đang ở trong đám đông tìm kiếm, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái đầu, theo sau là khuôn mặt Đường Nghiên phóng đại chạy đến, "Cô Kỷ!"

  Kỷ Du Thanh giật mình, kinh ngạc trước tốc độ của nàng một bên dẫn nàng tới bãi đậu xe, một bên rất tự nhiên ôm vai nàng hỏi: "Con làm thế nào thấy cô vậy?"

  Đường Nghiên cũng không giấu diếm gì, thẳng thắn trả lời: "Bởi vì cô Kỷ là người trắng nhất, ở trong đám đông rất chói mắt, rất dễ dàng nhận ra."

  Không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại khen mình như vậy, Kỷ Du Thanh theo bản năng không nhịn được, có chút ngượng ngùng, cuối cùng xuyên qua đám người đông đúc cô bấm chìa khóa xe mở khóa xe, Đường Yên đã rất quen thuộc với mọi thứ, tự nhiên đến chỗ phó lái mở cửa lên xe

  Lúc Kỷ Du Thanh lên xe, Đường Nghiên đã thắt dây an toàn chờ cô.

  "Ở nhà không có đồ ăn, đi siêu thị đi."

  "Được." Đường Nghiên vui vẻ đồng ý, nàng đến Hoa Đô đã hơn nửa tháng rồi, dường như đã dần quen thuộc với cô Kỷ, so với bản thân lúc mới đến còn bỡ ngỡ, sợ hãi đủ thứ., nàng đã có chút tiến bộ.

  Xe rời trường học đi vào đường lớn, đã là buổi chiều 17h48, mặt trời sắp lặn, thời tiết cũng không còn quá nóng, vừa vặn mở cửa sổ, gió mát tràn vào khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, lại từ cổ áo trượt vào, tóc của Đường Nghiên cũng bị gió thổi tung, nàng không khỏi nheo mắt lại, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ này.

  Kỷ Du Thanh vừa lái xe vừa liếc nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười: "con thích nghe bài hát gì?"

  Đường Nghiên sửng sốt một lúc, và nhanh chóng trả lời: "Vương Phi, con thích nghe những bài hát của cô ấy."

 Chỉ thấy cô Kỷ một tay lái xe, một tay điều khiển màn hình hiển thị, bài hát bắt đầu vang lên trong xe. Khi bài hát bắt đầu, bầu không khí trong cả xe đột nhiên thay đổi, Đường Nghiên nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe, cũng không không nói chuyện, nhưng theo xe chuyển động, gió thổi bay sợi tóc trên trán nàng ra sau, khóe miệng càng ngày càng cong, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

  Sau hai bài hát thì đến siêu thị, Kỷ Du Thanh lái xe vào bãi đậu xe ngầm, sau đó hai người đi thang máy lên lầu, bởi vì hôm nay là thứ sáu, lại là thời gian này. Trong siêu thị có rất nhiều người, đặc biệt là khu vực tính tiền, có một hàng dài người xếp hàng sau mỗi quầy tính tiền.

  Kỷ Du Thanh bình tĩnh đẩy xe đẩy hàng, trước tiên đi dạo một vòng khu nhu yếu phẩm hàng ngày ở tầng một, mua một số sản phẩm dành cho phụ nữ, Đường Nghiên chỉ ngoan ngoãn đi theo, thỉnh thoảng nhìn quanh rồi quay lại.

  "Cái bàn chải đánh răng này thật dễ thương." Kỷ Du Thanh bỏ lại xe đẩy, đi đến khu vực bàn chải đánh răng, cô với tay lấy xuống một đôi bàn chải đánh răng, chúng có hình con thỏ rất hoạt hình một màu hồng và một màu xanh nếu muốn mua nó thì phải mua cả hai.

  "Con thích cái này không?" Kỷ Du Thanh hỏi ý kiến ​​Đường Nghiên.

 Đường Nghiên không chút do dự trả lời rằng nàng thích, chỉ cần cô thích thì nàng cũng sẽ thích.

  "Vậy con muốn màu nào?" Kỷ Du Thanh lại hỏi.

  Không biết tại sao, lúc đó Đường Nghiên cảm thấy cô Kỷ giống như một cô gái nhỏ tâm hồn thiếu nữ, có thể đủ nhìn ra cô thật sự thích cái màu hồng kia vì vậy Đường Nghiên chỉ vào chiếc màu xanh nói, "con muốn cái màu xanh!"

  "Được, vậy cô phải lấy cái màu hồng." Kỷ Du Thanh ném cặp bàn chải đánh răng vào xe đẩy, vẻ mặt rất vui vẻ.

  Đường Yên đi phía sau, âm thầm nhếch khóe miệng, nhìn thấy cô Kỷ vui vẻ, nàng cũng rất vui vẻ.

  Sau khi mua thêm kem đánh răng và ít khăn giấy ướt, hai người đẩy xe hàng đi thang máy lên khu đồ ăn ở lầu hai, việc chính là mua đồ ăn bởi vạy nên đến thẳng khu thực phẩm nhìn thấy đều thật tươi mới, thiết bị giữ tươi đều đang bốc khói nghi ngút.

  "Tối nay muốn ăn cái gì?" Kỷ Du Thanh rất tự nhiên hỏi.

  Trên thực tế, Đường Nghiên chưa bao giờ quá đặc biệt trong việc ăn gì, đặc biệt là nàng không có ham muốn ăn thịt lớn như vậy, nàng cho rằng rau dưa nấu tốt so với thịt sẽ còn ngon hơn, "Trứng bác với cà chua."

  Kỷ Du Thanh vô cùng kinh ngạc, cố ý quay đầu nhìn về phía nàng, tựa hồ đang hỏi yêu cầu có phải hay không quá đơn giản, nhưng Đường Nghiên lại dùng ánh mắt rất chân thành nhìn lại cô, cho thấy nàng rất muốn ăn trứng bác cà chua, Kỷ Du Thanh không thể từ chối.

  Cà chua trên kệ so với bên kia càng sáng càng rực rỡ, Kỷ Du Thanh đột nhiên trở nên nghịch ngợm, cầm trong tay hai quả cà chua, quay đầu so sánh hai má Đường Nghiên, cười hỏi: "Thật giống mặt của con."

  Đường Nghiên đỏ mặt, gần như lập tức phản ứng lại, lầm bầm trả lời: "Không phải."

  Kỷ Du Thanh bỏ cà chua vào túi, sờ sờ bờ vai của nàng, "Trêu chọc con thôi." Nói xong quay người tiếp tục mua những món khác.

  Nhưng lúc này Đường Nghiên lại không khỏi nghĩ đến hồi trưa nàng nhìn thấy trang cá nhân của cô Kỷ, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi, thật ra cô Kỷ cũng không có chuyện gì không vui, nàng gặp cô từ lúc tan học đến giờ thì trạng thái đều không tồi thậm chí còn có vui vẻ hơn thường ngày.

  Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ nhiều rồi.

  "Nghiên Nghiên!"

  Nghe thấy tiếng gọi, Đường Nghiên ngẩng đầu lên mới nhận ra rằng mình đã bị tụt lại rất xa phía sau, nàng cuống quít chạy qua.

  "Đang suy nghĩ cái gì, mà thất thần như vậy." Kỷ Du Thanh khom người lựa hải sản trong bể.

  Đường Nghiên đột nhiên giống như một học sinh bị giáo viên bắt gặp, nàng ấp úng tùy tiện nghĩ ra một cái cớ để trả lời: "con đang nghĩ xem tối nay ăn gì."

  Kỷ Du Thanh lắc lắc bờ vai của nàng, có thể nhìn ra cô đang cười, quay đầu cười với Đường Nghiên, "Nghiên Nghiên của cô thật đáng yêu."

  Trong phút chốc Đường Nghiên như cảm nhận được một đòn không biết từ đâu truyền từ đỉnh đầu thẳng xuống dưới chân, còn có chút tê dại, mặt lập tức đỏ bừng, vành tai nóng lên.

  Bên này nàng vẫn còn đắm chìm trong những lời ngọt ngào bất thình lình của cô Kỷ mà chưa nhúc nhích, bên kia, Kỷ Du Thanh đã đến khu hải sản, cô ấy cũng không phát hiện một câu nói của mình lại tác động đến đối phương mạnh như vậy.

  Sau đó, trong suốt quá trình mua sắm, Đường Nghiên không đưa ra ý kiến gì chỉ luôn ngây ngốc gật đầu đồng ý.

  Chuẩn bị thanh toán đi ngang qua khu đồ uống lạnh, Kỷ Du Thanh đột nhiên hỏi: "com muốn ăn kem không? cô muốn ăn một chút."

  Đường Nghiên vẫn gật đầu đồng ý vô điều kiện, Kỷ Du Thanh lấy một hộp hương dâu còn Đường Nghiên lấy một hộp hương vani.

  Xếp hàng tính tiền, tiếp tục đẩy xe đẩy đi thang máy xuống lầu, Kỷ Du Thanh vừa đi vừa mở kem, không nhịn được chia sẻ với Đường Nghiên: "Khi còn bé, cô rất thích kem dâu tây, nhưng vì nhà nghèo nên cô không thể thường xuyên ăn món này, sau này lớn lên kiếm được tiền tự đền bù cho mình gấp đôi ăn nhiều năm như vậy cô vẫn cảm thấy rất ngon."

  Đường Nghiên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kỷ Du Thanh lúc cô đút một muỗng kem vào miệng, ánh mắt không phải rất vui vẻ.

  Hóa ra, cô Kỷ từ khi sinh ra đã không giàu có như nàng tưởng tượng, cô cũng đã sống một cuộc sống không có tiền, Đường Nghiên luôn cảm thấy cô Kỷ có một quá khứ không rõ ràng nàng thực sự muốn biết và cũng rất muốn tìm hiểu về cô ấy..

  Có lẽ là nhận ra nàng ngẩn người, Kỷ Du Thanh ân cần nhắc nhở: "Nếu không ăn kem của con sẽ chảy đó."

  Đường Nghiên lúc này mới luống cuống tay chân vội vàng mở hộp kem vị vani của mình, ăn được một miếng ngọt ngào.

  Lúc này hai người đã đi vào thang máy, "Của con ăn ngon không?" Kỷ Du Thanh tùy ý hỏi.

  Đường Nghiên dùng sức gật đầu, một giây sau, không biết làm sao, nàng tự mình múc một thìa đưa qua, Kỷ Du Thanh cũng tự nhiên cúi đầu ngậm vào miệng, "ứmh ~ mùi vị này không tệ, lần sau sẽ thử xem."

  Đường Nghiên rút tay về, nhìn chằm chằm vào chiếc thìa mà cô Kỷ vừa ăn qua tay còn có chút phát run

Nàng cúi đầu yên lặng ăn một miếng nữa, miếng này rất ngọt, ngọt hơn bất kỳ loại kem nào nàng từng ăn trước đây.