Bệnh Trạng Yêu Say Đắm

Chương 11: Tâm cơ



Edit: Tiểu Màn Thầu

Cuối cùng máy bay cũng đã hạ cánh. Cô đi ở phía sau ba mẹ chờ lấy hành lý, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Nhìn thấy Chu Kỳ Lạc ân cần đứng trước băng chuyền, đem hành lý của mọi người chấc lên xe đẩy, cô bất mãn bĩu môi.

Thầm nghĩ: Tinh thần của cậu trông tốt quá nhỉ, làm hại tôi cả một hành trình dài không tài nào chợp mắt được.

May mắn là chuyến đi lần này lịch trình không quá khít, không có quá nhiều địa điểm để đi.

Như ba mẹ từng nói, nếu đã đi nghỉ dưỡng đừng để bản thân quá mệt mỏi.

Vì thế bọn họ chủ yểu chỉ cần ăn uống đi dạo mà thôi, lúc mệt sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Đoán chừng do tâm trạng thoải mái, cho nên đầu óc cũng không quá căng thẳng, tất nhiên tâm tình tốt lên. Thái độ của cô đối với Chu Kỳ Lạc đã bình thường trở lại, thậm chí còn quay về giai đoạn có chút mờ ám.

Cậu luôn tận dụng thời cơ khi ba mẹ không để ý mà lén lút tiếp cận cô, nhưng đó chỉ cử chỉ thân mật không mang tính công kích, cho nên cô không có lý do gì để trách cứ cậu.

Lúc nằm một mình ở trong phòng khách sạn, thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến việc dạo gần đây Chu Kỳ Lạc lại quay về bộ dạng ngoan ngoãn trước đó, sau đó thừa dịp cô buông bỏ phòng bị cậu sẽ bất ngờ tấn công, có đúng không?

Nhưng đây chỉ là suy đoán ác ý vẫn chưa được nghiệm chứng của cô mà thôi. Lần này, cậu đã biết cách kiểm soát mọi chuyện.

Suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên từ trên giường bật dậy, quả thực cô rất muốn tán vào cái miệng của mình mấy cái!

Bỗng nhiên cô ý thức được, đây chẳng phải là đang giẫm lại vết xe đổ lần trước sao?

Nhớ đến biểu cảm lần ấy của Chu Kỳ Lạc như sắp khóc đến nơi, giờ phút này cô mới chân chính hiểu ra. Đúng là cậu đã làm chuyện sai trái, nhưng chẳng phải cô mới chính là người gây ra tất cả mọi chuyện này sao?

Nếu đã có ý định muốn từ chối cậu, ngay từ đầu cô cần gì phải cho cậu hy vọng?

“Hoá ra mình mới chính là người xấu ——” Cô ngã xuống giường.

Cuối cùng cô lại mất ngủ.

Sau khi nhận thức được sự thật này, cô không biết kế tiếp mình nên phải làm cái gì bây giờ. Dường như mối quan hệ giữa cô và Chu Kỳ Lạc lại lâm vào một vòng tuần hoàn chết, mờ ám, tranh cãi, mờ ám, rồi lại tiếp tục tranh cãi….

Nói tóm lại cái nào mới là cái đầu tiên đây?

Cô không biết làm thế nào mới đúng, cho nên dứt khoát không suy nghĩ hay tính toán gì nữa, cứ thuận theo tự nhiên vậy, tiếp tục bị Chu Kỳ Lạc dắt mũi.

Thời gian đi du lịch sắp kết thúc, trong lúc đi dùng bữa tối Chu Kỳ Lạc nói mình nhìn trúng một đôi giày cậu muốn mua nó, cậu hy vọng cô có thể cùng cậu đến trung tâm thương mại.

Cậu đã sớm đoán ra được ở trước mặt ba mẹ cô không thể nào lên tiếng từ chối, cho dù tìm được lý do qua loa lấy lệ thì nhất định mẹ cũng sẽ giúp cậu khuyên nhủ cô. Hiện giờ cô cũng lười phản kháng, liền dứt khoát đồng ý.

Nhưng khi đến trung tâm thương mại, cô đã phát hiện đêm nay Chu Kỳ Lạc có chút khác thường. Cậu quan sát xung quanh, giống như đang tìm cửa hàng bán giày, chỉ là ánh mắt ngó dáo dác hết ngó nghiêng rồi ngó dọc vô cùng lợi hại, thậm chí còn lấy điện thoại ra dò. Trung tâm thương mại to lớn như vậy, phải tìm đến bao giờ?

Trong lúc cô muốn lên tiếng hỏi, Chu Kỳ Lạc lập tức cất điện thoại, tri kỉ hỏi cô có muốn đi ăn uống chút gì đó không?

Cô mở to mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Có phải là thèm ăn đúng không?”

Nghe cô nói như vậy, cậu sững sờ một lúc, ngay sau đó bật cười ha ha, cười xong còn cúi đầu rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô, đến mức trong lòng cô dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Sau một lúc, cậu dùng nụ cười sáng chói như ánh mặt trời, giọng nói tràn đầy sức sống, “Vâng! Chúng ta cùng nhau đi mua nhé!”

Không đợi cô phản ứng cậu đã nắm tay kéo cô vào trong một cửa hàng bánh ngọt, nhìn bọn họ giống như một cặp đôi đang yêu nhau.

Cô luôn cảm thấy cậu rất kỳ lạ. Đặc biệt là cái ánh mắt chăm chú kia, so với ánh mắt có ý đồ xấu thì càng giống như mơ hồ và do dự.

Tuy hiện giờ cô vẫn không hiểu rõ, nhưng rất nhanh cô sẽ hiểu ra mà thôi.

Sau khi bọn họ mua xong bánh ngọt và nước uống, Chu Kỳ Lạc bưng cái khay và dẫn cô đi đến bàn ăn, lúc này cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Trong một khắc kia, việc gì cô cũng hiểu rõ.

Nháy mắt lông tơ cũng dựng cả lên, càng nghĩ càng thấy rợn người.

Ngồi trong góc có một đôi tình nhân, mà người đàn ông nọ cô quen biết, trùng hợp là Chu Kỳ Lạc cũng biết.

Cô vốn định giả vờ như không nhìn thấy, dường như đối phương cũng tỏ vẻ như không quen biết cô.

Nhưng Chu Kỳ Lạc sẽ không để mọi chuyện diễn ra êm đẹp như vậy, bởi vì đây chính là mục đích từ đầu đến cuối của cậu. Từ lúc bắt đầu lập kế hoạch đi du lịch, chỉ vì lần gặp mặt này mà thôi. Cô không nghĩ rằng tâm tư của cậu thâm trầm thế này, nhưng sự thật chính là rõ ràng như vậy.

Vì để làm cô tin tưởng: Mọi việc cậu nói đều là sự thật, cậu không lừa dối cô.

Vì muốn để cô hiểu rằng: Ngoài trừ Chu Kỳ Lạc này ra cô không thể thuộc về bất kì người đàn ông nào khác, nếu không cậu sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn.

“Thật trùng hợp nha!” Cậu lên tiếng chào hỏi. Sắc mặt người kia có chút bất ngờ, buông lỏng vòng tay đang ôm người phụ nữ kia ra, thuận thế đứng lên, “Đúng vậy, thật trùng hợp. Không nghĩ đến ra nước ngoài vẫn còn có thể gặp nhau….”

Cô nghe thấy người phụ nữ đứng bên cạnh gọi người đàn ông này là ông xã, nghe thấy anh ta giới thiệu cô là đồng nghiệp ở công ty.

Quả thực lời giới thiệu này không có gì sai, bọn họ vốn chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Nhưng nào có chuyện đồng nghiệp bình thường lại hẹn riêng cô ra ngoài dùng bữa và uống rượu, còn giấu diếm việc mình đã kết hôn ở nước ngoài.

Hiện giờ trong lòng cô thầm nghĩ vì sao Chu Kỳ Lạc phải làm đến mức độ này, trong mắt cô cũng chỉ để tâm nhất cử nhất động của Chu Kỳ Lạc.

Vì sao mỗi lần cô bắt đầu có chút dũng khí, thì cậu lại mạnh mẽ tiến lên một bước, ép buộc cô đến mức không có đường lui như vậy?!?

Quả nhiên cô vẫn không tài nào hiểu rõ con người của cậu….

Cho nên cô quyết định quay đầu bỏ đi, không quan tâm đến đôi vợ chồng ở phía sau lưng mình sẽ suy nghĩ như thế nào, không để ý đến việc Chu Kỳ Lạc không ngừng gọi và đuổi theo cô.

Cô rời khỏi tiệm bánh ngọt, đi vào một lối đi nhỏ trong trung tâm thương mại. Đúng lúc Chu Kỳ Lạc đuổi kịp đến, cậu nắm lấy cổ tay của cô. Lúc này cô cũng không chịu quay đầu lại, dứt khoát xoay người đứng trước mặt cậu, mặt đối mặt với cậu.

Cô không lên tiếng nói lời châm chọc hay chất vấn, chỉ ngẩng đầu lên, khoé mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào cậu. Một mặt không muốn đứng ở nơi công cộng mà tranh cãi cùng cậu, mặt khác cô thực sự không biết mình nên nói cái gì mới đúng.

Tâm tình rối bời, suy nghĩ quá nhiều sẽ cảm thấy phiền muộn, dường như có nói cái gì hay làm cái gì cũng đều là vô nghĩa.

Cậu nhìn thẳng vào cô, trên gương mặt dần lộ ra sự bất an và áy náy, cũng có hơi tức giận.

“Chị giận hả?” Cậu hỏi cô.

Cô vẫn cứ như cũ không lên tiếng.

“Chị vẫn để ý đến anh ta như thế sao?” Dường như cậu bắt đầu có chút nôn nóng, bàn tay nắm cổ tay của cô càng dùng sức, dần dần trở nên mất khống chế.

Cô mơ hồ có một loại ảo giác. Giống như khi còn bé rất thích nuôi những động vật nhỏ, bởi vì quá yêu thích đến mức không muốn buông tay, nhưng vì quá yêu thích mà không khống chế được sự ham muốn của bản thân, cuối cùng lại vô tình giết chết nó.

Đây đúng là một ví dụ đầy đẫm máu, nhưng trong giờ phút này, cô lại có loại cảm giác đó.

Chính là cảm giác tủi thân.

Vì bị người khác hiểu lầm, cho nên cô cảm thấy tủi thân.

Tức giận hả? Người nọ có làm cái gì để cô phải tức giận đâu, người làm cô tức giận phải là Chu Kỳ Lạc mới đúng!

Ngay sau đó cô không thể nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng nói một câu: “Chu Kỳ Lạc! Tôi….”

“Đùng” một tiếng vang lên, giống như tiếng pháo hoa bắn lên bầu trời, đánh gãy lời nói của cô. Nhưng cô tin rằng Chu Kỳ Lạc, cái người đang nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn đã không quan tâm đến lời nói vừa rồi của cô.

Bởi vì âm thanh vang lên quá lớn, mà bọn họ vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của nhau.

Mãi đến khi mọi người bắt đầu nhốn nháo, phía cuối hành lang có người hét lớn mau chạy đi, lúc này bọn họ mới ý thức được có gì đó không đúng.

Chu Kỳ Lạc quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi quay lại nhìn cô sắc mặt của cậu còn kém hơn so với trước đó. Cậu không nói hai lời vội kéo cô bỏ chạy, dùng thân thể che chắn cho cô, đẩy cô chạy về phía trước.

Âm thanh của cậu rất vội vàng, thậm chí còn mang theo sự hốt hoảng, chỉ nói một chữ, “Chạy!”