Bên Tai Nỉ Non

Chương 16: Ngã Ngựa



Thẩm Khinh biết vóc dáng của mình cao, dưới loại tình huống này quả thật là không thể nào trốn được, chỉ có thể di chuyển vô cùng cẩn thận.

Cũng may sự phòng bị của Cố Nhược không lớn, sau khi tiến vào sân của tiểu khu thì đi thẳng về phía toà nhà mà mình ở. Bộ dáng ngốc nghếch này làm Thẩm Khinh không khỏi nhíu mày, cô gái nhỏ ngây ngốc như vậy, không bị cướp bóc cũng thật không dễ dàng.

Đưa ví tiền cho anh có phải cũng là giác ngộ được hình thành sau những lần thiên chùy bách luyện [1] hay không?

[1] /千锤百炼/ Thiên chùy bách luyện: qua muôn ngàn thử thách, thử thách dài lâu, qua nhiều lần gọt giũa. (Baidu)

Cố Nhược đi vào tòa nhà giống như trong trí nhớ của Thẩm Khinh, sau đó đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên.

Thẩm Khinh cứ như vậy nhìn đèn của lầu hai sáng lên, lầu ba sáng lên.

Cuối cùng mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa.

Đôi tay của cậu đút vào trong túi áo khoác, ngẩng đầu nhìn lên lầu, cong khóe miệng nở nụ cười.

Nụ cười này còn rất xán lạn, đã không còn bộ dáng hung hăng của ngày thường, thuần khiết tự nhiên, là nụ cười thuần túy nhất.

Cười đến cực kỳ rạng rỡ.

Sau khi xoay người cậu chạy tới trước vài bước mới ngừng lại được, sau đó lại xoay người nhìn về phía tòa nhà mà Cố Nhược sống.

"Đỗ nhược.... Cậu xem tôi sẽ thu thập cậu thế nào, còn Đỗ Nhược...." Thẩm Khinh lẩm bẩm xong, lần nữa đi về phía tiểu khu của chính mình.

Nụ cười không ngừng lại được.

Hiện rõ ở trên mặt, hồi lâu vẫn không tiêu tan.

Cậu không thể nói rõ được loại tâm tình này của bản thân.

Dù sao cũng rất vui vẻ.

Thêm số WeChat của Cố Nhược là bởi vì trước đó huấn luyện viên mắng bọn họ một trận, nói nếu như bọn họ kiểm tra không đạt tiêu chuẩn thì đừng mong ông ấy hỗ trợ liên hệ xin danh ngạch cử đi học.

Hơn nữa mấy người bọn họ đang bị đình chỉ, ở trường thể thao cũng coi như là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả [2]. Chuyện này đã hoàn toàn chọc đến huấn luyện viên, muốn mượn đề tài thi cử thu thập bọn họ.

[2] /前无古人后无来者/ Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: thời trước không có ai, thời sau cũng càng không ai được như vậy. (Nguồn: Tân Tác Long Hổ Môn)

Không có biện pháp, chỉ có thể xin giúp đỡ.

Đáng tiếc Thẩm Khinh không hề quen biết một người nào học tập giỏi giang, nghĩ tới nghĩ lui liền nhớ tới trong nhóm thông báo của chủ nhà có một học bá [3], cũng là bạn học thời tiểu học của mình, liền tính toán xin giúp đỡ từ cô.

[3] /学霸/ Học bá: Học giỏi, chăm chỉ, thường xuyên đạt được điểm cao.

Có điều sau đó Thẩm Khinh vẫn bị huấn luyện viên thu thập.

Bởi vì cậu "kiểm tra quá tốt".

Đến bây giờ Thẩm Khinh vẫn chưa nhìn thấy lời mời thêm bạn tốt của Cố Nhược.

Chủ yếu là mỗi ngày đều có người gửi lời mời thêm bạn tốt với cậu, đều là nữ sinh trường thể thao thậm chí là ở cả trường khác. Cậu cũng không thêm, còn không thèm xem lời mời thêm bạn tốt.

Ngại phiền.

Trên ốp điện thoại của cậu có in một từ cút, mỗi lần gặp được nữ sinh muốn xin số WeChat, Thẩm Khinh liền cầm điện thoại lên quơ quơ vài cái.

Những nữ sinh đó người thì trực tiếp chạy mất, cũng có người tức hộc máu mà mắng vài câu, cuối cùng đều từ bỏ.

Số WeChat của cậu là bị bạn học cùng lớp hoặc cùng đội điền kinh tiết lộ ra ngoài, cậu cũng không thay đổi số khác, chỉ nhắm mắt làm ngơ, không thèm xem những thứ đó.

Nhược Nhược vậy mà lại là cô gái hiếm có trong danh sách bạn tốt của Thẩm Khinh.

Trò chuyện lâu ngày, khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác kỳ diệu, cũng sẽ tò mò về người này.

Đặc biệt là Nhược Nhược dường như luôn có thể khiến cho cậu cảm thấy bình yên, khiến cậu theo bản năng muốn đối tốt với cô, mua cho cô nước trái cây, đưa trà sữa,...

Sau khi quen biết được Cố Nhược, Thẩm Khinh liền suy nghĩ, Nhược Nhược chắc hẳn cũng là một nữ sinh giống như Cố Nhược đi?

Diện mạo đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn, học tập rất giỏi, còn mang theo hiệu quả chữa lành, giống như thiên sứ.

Giọng nói của Cố Nhược cũng rất dễ nghe, hơn nữa, cô cũng ở tiểu khu gần đó....

Hiện tại đã xác định là Cố Nhược, trong lòng Thẩm Khinh có cảm nghĩ: Ồ, quả nhiên.

Sau đó chính là vui vẻ.

Tiểu hẹp hòi, chết sống cũng không chịu cho tôi số điện thoại, còn không phải là vì đã thêm bạn tốt WeChat rồi đó sao?

Số điện thoại của Cố Nhược cũng không phải là dễ dàng mà có.

Là Thẩm Khinh gián tiếp xin được.

Số WeChat của Thẩm Khinh cũng không dễ dàng thêm được.

Nhưng duyên phận trùng hợp, đúng lúc lại thêm bạn tốt với nhau.

Tâm tình của cậu có hơi nhộn nhạo, dường như ở trong lồng ngực đang có rất nhiều bong bóng đủ mọi sắc thái sặc sỡ bay lên, rồi lại "bang bang" lặng lẽ tan vỡ.

Bị lấp đầy rồi lại tan vỡ đến thất linh bát lạc. [4]

[4] /七零八落/ Thất linh bát lạc: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, rải rác chỗ này chỗ kia.

Vừa ngọt ngào, vừa lo được lo mất.

Phải thu thập cô như thế nào mới tốt đây?

Đến lúc đó mà không nỡ xuống tay thì phải làm sao bây giờ?

*

Ngày hai lăm tháng mười hai, Cố Nhược thức dậy vô cùng sớm.

Vì cô không muốn bị trong nhà phát hiện nên vẫn mặc đồng phục ra khỏi nhà. Chờ đến nơi tụ họp với Sư Tiêu Khanh và Dương Nam mới xách túi đi thay quần áo.

Mặc đồng phục đi xem thi đấu thì có hơi ngớ ngẩn.

Sư Tiêu Khanh đi theo hoàn toàn là bị động.

Cô ấy đối với thi đấu không có hứng thú, chỉ là thấy Cố Nhược muốn đi nên cũng xin nghỉ rồi đi cùng Cố Nhược và Dương Nam đến xem thi đấu.

Thời điểm đứng bên cạnh Dương Nam để chờ Cố Nhược, Sư Tiêu Khanh thấp giọng hỏi Dương Nam: "Bạn của cậu là kiểu người gì tôi cũng đã biết, lỗ mảng không chịu nổi, nếu muốn chơi đùa thì đừng tìm Cố Nhược, bằng không tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta."

"Tuy rằng bộ dáng của cậu ấy như vậy, nhưng thật ra là một đứa trẻ ngây thơ, cậu tin không?" Dương Nam vẫn giúp Thẩm Khinh nói chuyện.

Chỉ là cậu ta cũng không ngờ được rằng Thẩm Khinh lại có thể cùng Cố Nhược chung đụng với nhau cực kỳ tốt đẹp.

Sư Tiêu Khanh ghét bỏ liếc mắt nhìn Dương Nam một cái: "Nói sự thật."

"Tôi thề, tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên, cậu ấy vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương đâu."

Sư Tiêu Khanh rõ ràng không tin, Dương Nam thật sự không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào, quả thật Thẩm Khinh lớn lên có bộ dạng không giống người tốt, lực thuyết phục quá yếu.

Sư Tiêu Khanh nhìn thấy Cố Nhược, lập tức giống như gà mái già nhìn thấy gà con của mình, bao che cho gà con cực kỳ chặt chẽ. Nếu để cho Sư Tiêu Khanh thấy được bạn thân của mình dụ dỗ Cố Nhược, không chỉ Thẩm Khinh bị đánh, cậu ta cũng sẽ mang tội vạ lây.

Dương Nam chỉ có thể dùng phương pháp khác để giải quyết vấn đề: "Một lát Dương Đại Bảo cũng đến, anh ta không có khả năng thông đồng với tôi để giúp Thẩm Khinh nói chuyện, chúng ta hỏi anh ta được không?"

Sư Tiêu Khanh không nói gì nữa, xem như đồng ý.

Thi đấu ở thành phố kế bên, cần phải lái xe đến đó.

Dương Nam liên hệ với anh trai của mình, Cố Nhược không biết vị ca ca nghiêm túc này tên là gì, chỉ biết Dương Nam gọi anh ta là Dương Đại Bảo.

Cô cảm thấy đây không phải là tên thật.

Dương Nam và Dương Đại Bảo không hổ là anh em, lớn lên đều rất tuấn tú, chỉ là phong cách của hai người hoàn toàn không giống nhau.

Dương Nam thoạt nhìn giống như ăn chơi trác táng, bộ dáng lưu manh, tươi cười lộ ra một cổ tà khí.

Còn Dương Đại Bảo lại có bộ dáng tiêu chuẩn của một nhân sĩ thành đạt, mang một chiếc mắt kính, ít khi nói cười, cấm dục còn có cảm giác văn nhã bại hoại....

Cố Nhược và Sư Tiêu Khanh ngồi ở ghế sau xe, toàn bộ hành trình Cố Nhược đều quy quy củ củ, cũng không nói nhiều lời, chỉ là thường xuyên nhìn vào điện thoại.

Dương Nam ngồi ở ghế phụ, đĩnh đạc hỏi Dương Đại Bảo: "Anh, anh cảm thấy Thẩm Khinh thế nào?"

"Mày rút khỏi thi đấu, cậu ta phỏng chừng sẽ không phải là lão nhị vạn năm chứ?"

"Không phải nói thi đấu, là nhân phẩm."

"Có quan hệ tốt với mày, nhân phẩm có thể tốt nổi sao?"

"Vậy anh cảm thấy cậu ấy là loại nam sinh sẽ lừa gạt chơi đùa nữ sinh sao?"

"Cậu ta có chỉ số thông minh đó hả?"

Dương Nam cư nhiên có thể ở trong những câu trả lời ác liệt đó, tiếp tục cùng Dương Đại Bảo trò chuyện, quả thật là năng lực chịu đựng đã được rèn luyện qua nhiều năm làm anh em.

Cố Nhược nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

"Đúng không, Thẩm Khinh có phải chưa từng nói chuyện yêu đương hay không?" Dương Nam lại hỏi.

"Tao cùng cậu ta tiếp xúc không nhiều lắm, không biết."

"Chị Xảo Xảo khẳng định biết, đến lúc đó chúng ta hỏi chị ấy."

Dương Đại Bảo nháy mắt không nói nữa.

Tới nơi thi đấu, vừa tiến vào trong hội quán đã bị yêu cầu cởi áo khoác ra.

Thi đấu điền kinh mùa đông chắc chắn là ở bên trong sân bãi kín, độ ấm phải đạt tiêu chuẩn. Rất nhiều vận động viên có tỷ lệ mỡ tương đối thấp, sẽ khiến cho bọn họ trở nên cực kỳ bắt bẻ đối với độ ấm, nếu thời tiết rét lạnh, ảnh hưởng đối với bọn họ cũng khá lớn.

Sau khi ngồi vào chỗ, Cố Nhược và Sư Tiêu Khanh gặp được Hàn Xảo Xảo, một chị gái nhìn qua trông giống hệt với phong cách của Thẩm Khinh.

Chính là vừa gặp liền cảm thấy chị gái này nhất định rất hung, còn là một người xinh đẹp đến mức thịnh khí lăng nhân. [5]

[5] /盛气凌人/ Thịnh khí lăng nhân: áp đảo mọi người bằng sự kiêu ngạo. Chỉ nét mặt kiêu ngạo, ngạo mạn hoặc giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ. (Baidu)

Dương Đại Bảo muốn ngồi chung với Hàn Xảo Xảo, cũng là vì Hàn Xảo Xảo cũng đến xem Thẩm Khinh thi đấu nên anh ta mới nguyện ý đưa mấy đứa nhỏ này đến đây.

Nhưng mà Hàn Xảo Xảo lại không để ý tới anh ta, để hai cô gái nhỏ ngồi ở bên cạnh cô ấy, còn Dương Nam thì ngồi bên cạnh Sư Tiêu Khanh, Dương Đại Bảo miễn cưỡng phải ngồi cạnh Dương Nam.

Cách Hàn Xảo Xảo đến tận ba bạn nhỏ đang ngồi ở giữa.

Cố Nhược không chú ý đến những cái đó, tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy được sân nhảy cao, tương đối sát với với khán đài bên này của bọn họ, khoảng cách còn rất gần.

Khiến Cố Nhược cảm thấy kinh ngạc chính là sân thi đấu cư nhiên không còn chỗ ngồi, có nhiều người xem đến như vậy.

Cô nhìn quanh khắp nơi, hầu hết đều là học sinh, phỏng chừng là đồng đội, bạn cùng trường linh tinh.

Lú này Dương Nam mới giải thích: "Trường thể thao địa phương sẽ tổ chức cho học sinh tới nơi này xem thi đấu, cảm nhận không khí thi đấu, cũng có thể tổng kết một ít kinh nghiệm. Hai ba năm trước chúng tôi cũng thường xuyên đi xem thi đấu, sau đó là thực chiến."

"Ồ...." Cố Nhược gật đầu.

Lúc này đội ngũ nhảy cao lên sân khấu, rất nhanh đã vang lên một trận tiếng hoan hô, mặt trận chiến đấu này rất đồ sộ, khiến cho Cố Nhược phải đưa mắt quan sát.

"Tiếng la lớn nhất chính là phương trận [6] của trường chúng tôi, hơn nữa tôi và Thẩm Khinh đều rất nổi danh ở các trường học, tôi lên sân khấu cũng sẽ có loại hiệu quả cổ vũ như này." Dương Nam lại nói tiếp.

[6] Phương trận: là một đội hình được sắp xếp thành hình vuông hoặc hình chữ nhật.

Rõ ràng lời nói giống như là đang khoác lác, nhưng Cố Nhược biết, đây thật sự không phải là khoe khoang.

Trước đây Cố Nhược có xem 《 Kuroko No Basket 》, mỗi lần thi đấu ở thính phòng đều sẽ có "bình luận khách mời" xuất hiện. Dùng sự nghiêm túc, cẩn thận và bộ dáng chuyên nghiệp nhất để đọc giải thích trận đấu đó, so với bình luận viên cũng chuyên nghiệp không kém.

[7] /黒子のバスケ/ Kuroko No Basket (Kuroko - Tuyển thủ vô hình): ra mắt 12/2008, là một bộ manga Nhật về bóng rổ được viết và minh họa bởi Fujimaki Tadatoshi. Manga kể về những nỗ lực của một đội bóng rổ trường cao trung trên con đường phấn đấu vươn tới giải quốc gia. Anime (chuyển thể) đã phát sóng được sản xuất bởi Production I.G. (wikidich)

Sau khi Cố Nhược ngồi được một lúc, liền phát hiện trong trận thi đấu này bọn họ cũng có người giải thích, chính là Dương Nam.

Ngày thường Dương Nam thoạt nhìn giống như rất ghét bỏ Thẩm Khinh, nhưng hôm nay khi tới xem thi đấu lại vô cùng nghiêm túc, từ việc nửa ngày cũng không thấy cậu ấy liếc mắt nhìn Sư Tiêu Khanh lấy một cái thì cũng có thể nhìn ra được mức độ nghiêm túc rồi.

Đồng phục vận động của Thẩm Khinh là một thân đen, phía sau lưng có tạo kiểu vết rách, chỉ riêng khí thế thôi là đã thắng rồi.

Vóc dáng của cậu rất cao, đứng ở giữa một đám thiếu niên trông cực kỳ chói mắt, ngoại hình ưu tú, dáng người tinh tế thon dài, mang một đôi giày đinh ra sân, bộc lộ khí phách của lão đại toàn trường.

Dường như là cậu đang quan sát xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy Dương Nam đang vẫy tay mới cố định ánh mắt, sau đó phất tay với mấy người bọn họ.

Cố Nhược nâng tay lên vẫy vẫy, rồi lại nhanh chóng buông xuống, cô sợ Thẩm Khinh là đang chào hỏi Dương Nam, bản thân lại tự mình đa tình.

Thẩm Khinh không tiếp tục nhìn thính phòng nữa, đi về phía rào chắn bên cạnh huấn luyện viên, cùng huấn luyện viên nói chuyện.

Dương Đại Bảo đột nhiên hỏi: "Cậu ta không nhảy sào?"

Dương Nam: "Ừ, đổi hạng mục, hơn một tháng trước thi đấu mới quyết định đổi, có thể ra sân chen vào trận chung kết đã không tồi rồi."

Tiến vào trận chung kết, độ cao mở đầu cũng rất cao.

Tuyển thủ nhảy cao lần này còn rất lợi hại, độ cao của trận đầu là một mét chín sáu.

Cố Nhược thăm dò hỏi Dương Nam: "Thẩm Khinh có thể nhảy rất cao sao?"

"Cậu ấy nói thành tích tốt nhất của cậu ấy là hai mét mốt, mười sáu tuổi có thể nhảy đến hai mét mốt quả thật là không có nhiều người cho lắm, huấn luyện viên của chúng tôi cũng vì nghe cậu ấy nói có thể nhảy qua hai mét mốt mới đồng ý cho cậu ấy sửa hạng mục. Có điều là.... Mấy lần luyện tập sau đó của cậu ấy tất cả đều là trên dưới hai mét."

"Thi đấu có thể giành được xếp hạng không?"

Dương Nam nhìn sân thi đấu một lúc mới nói: "Cậu ấy thuộc kiểu đổi hạng mục bất ngờ, thời gian huấn luyện chuyên nghiệp không dài, trước đó chỉ có kinh nghiệm thi đấu của hạng mục nhảy sào. Những tuyển thủ khác được tiến vào trận chung kết đều có kinh nghiệm thi đấu phong phú, còn cậu ấy lại là thay đổi giữa chừng, hơn nữa cuộc thi lần này đối với việc gia nhập đội tỉnh cũng là vấn đề quan trọng nhất, tính lại tất cả đối với cậu ấy mà nói thì áp lực tâm lý rất lớn."

Cố Nhược nhìn Thẩm Khinh đang làm động tác chuẩn bị, trên sân còn có các vận động viên của những hạng mục thi đấu khác, Cố Nhược nhìn xong có hơi chóng mặt.

Đối với vận động viên điền kinh môn nhảy cao mà nói, tố chất tâm lý cực kỳ quan trọng.

Cả một sân điền kinh lớn, không chỉ có vận động viên nhảy cao sử dụng mà còn có hạng mục chạy bộ cần dùng đường băng, khiến cho hạng mục nhảy cao phải tạm thời gián đoạn, sau đó sẽ được tiếp tục tổ chức.

Trong khoảng thời gian này cũng cần phải tiến hành điều chỉnh tâm lý.

Vòng thi đấu đầu tiên bắt đầu. Cố Nhược và Dương Nam đồng thời im lặng, nghiêm túc chờ đợi Thẩm Khinh lên sân khấu.

Sư Tiêu Khanh ngồi ở giữa hai người bọn họ, đột nhiên có vẻ có chút không ăn nhịp, cô ấy nhìn về phía Cố Nhược, khó có dịp Cố Nhược sinh ra hứng thú đối với thi đấu thể thao.

Nhớ rõ trước kia Cố Nhược từng nói qua, thế vận hội Olympic cô cũng chỉ xem bơi lội, nhảy cầu, cảm thấy dáng người của những người đó rất tốt.

Xem một lúc lại xem không hiểu, liền chuyển qua xem động tác có đẹp hay không, bọt nước có lớn không, hoặc là bơi nhanh hay chậm.

Giống như nhảy cao, chính là một loại hạng mục có tính chất thưởng thức không quá cao.

Hạng mục bóng rổ, bóng chuyền đều có tính chất thưởng thức và tính chất thi đấu rất cao, nhân khí cũng cao hơn một chút so với thi đấu điền kinh. Ngay cả bóng đá không có thành tựu gì nổi bật cũng thuộc hạng mục thể thao có đã ngộ tương đối cao.

Vận động viên điền kinh muốn nổi tiếng quá khó khăn, phải mất bao nhiêu năm mới có được một vị như Lưu Tiểu Tường chứ.

Vòng thi nhảy đầu tiên, Thẩm Khinh lựa chọn chạy lấy là hình chữ J, tương đối ổn thỏa.

Thời điểm cậu chạy lấy đà rất có mỹ cảm, đặc biệt là bốn bước cuối cùng, sau đó nhảy lên rồi thuận lợi qua côn.

Cố Nhược lập tức bắt đầu vỗ tay. Nhưng mà Dương Nam tựa như một huấn luyện viên bắt bẻ, quở trách Thẩm Khinh: "Điểm nhảy lấy đà quá gần, chỉ có chút kỹ năng này còn đổi hạng mục."

Sau khi Cố Nhược nghe được cũng không dám vỗ tay, sợ chuyện bản thân chỉ là dân không chuyên sẽ bị bại lộ.

Cô chắp hai tay lại, chỉ yên lặng nhìn Thẩm Khinh, trong lòng cảm thấy Thẩm Khinh đã siêu cấp lợi hại rồi, nhất định là Dương Nam yêu cầu quá cao.

Cô chuyên chú nhìn Thẩm Khinh, hoàn toàn không nhìn những tuyển thủ thi đấu khác.

Lúc Thẩm Khinh nhảy xong, thời điểm điều chỉnh trạng thái lại nhìn lướt qua thính phòng, cô liền cảm thấy mình và Thẩm Khinh đang nhìn nhau.

Trong nháy mắt, cảm giác kia cực kỳ vi diệu.

Thật giống như lúc đi học giáo viên đưa ra một vấn đề mà cô không trả lời được, nhìn quét học sinh để tìm kiếm người trả lời, ngay sau đó lại cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt thân thể căng thẳng, trong lòng căng thẳng, giống như trái tim đột nhiên bị người ta nắm chặt, theo bản năng lập tức khẩn trương.

Thẩm Khinh cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, lúc sau đã quay mặt nhìn những tuyển thủ nhảy cao khác.

Trải qua loại trạng thái này, Cố Nhược đã dám nhìn chằm chằm vào Thẩm Khinh.

Vóc dáng của Thẩm Khinh vô cùng đẹp, dáng người tinh tế thon dài là loại hình cô thích nhất, đặc biệt lúc mặc đồ thể thao lại càng đẹp trai hơn.

Trước kia cảm thấy Thẩm Khinh hung, bây giờ đột nhiên cảm thấy đây chính là khí tràng! (Hào quang).

Là cái loại khí tràng "Các vị đang ngồi xem thi đấu, tôi chính là ba ba của các người".

Sau khi độ cao được tăng lên, ánh mắt của Cố Nhược trông mong nhìn về phía Thẩm Khinh đang làm động tác chuẩn bị.

Ở trong sân thi đấu Thẩm Khinh vô cùng điềm tĩnh, chỉ quan sát trong sân và lộ tuyến, không có động tác dư thừa, chỉ an an tĩnh tĩnh tham gia thi đấu mà thôi.

Có lẽ, cũng là vì khẩn trương.

Nhưng mà ở độ cao hai mét cậu lại chạm côn.

Cố Nhược lập tức nhìn về phía Dương Nam, muốn nghe Dương Nam giải thích, kết quả chỉ nghe được một câu thô tục.

Sư Tiêu Khanh chụp Dương Nam một phen, Dương Nam mới nghiêm túc nói: "Vừa rồi cậu ấy nhảy lấy đà không ổn, thân thể hoàn toàn không duỗi ra, loại nhảy lấy đà này chỉ có thể xem như duỗi được một nửa. Bộ dáng lúc nãy của cậu ấy giống như ba bước lên rổ, là thói quen lưu lại lúc còn trong đội bóng rổ."

"Vậy.... Lúc sau vẫn còn cơ hội phải không?"

"Còn hai lần, nếu hai lần này đều không qua được thì trực tiếp bị đào thải, không vào được ba thứ hạng đầu tiên." Khi Dương Nam nói xong thì phát hiện Cố Nhược đang dần khẩn trương lên mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Dương Nam nghĩ nghĩ sau đó hỏi cô: "Cậu đã từng thấy Thẩm Khinh úp rổ chưa?"

Thật ra Cố Nhược và Thẩm Khinh cũng không tính là quá quen thuộc.

Đặc biệt là một đoạn thời gian trước khi thi đấu, Thẩm Khinh cơ hồ là không ra khỏi trường học, nghiêm túc luyện tập, bọn họ cũng gặp mặt không nhiều lắm.

Dương Nam tiếp tục nói: "Lần sau kêu Thẩm Khinh biểu diễn một cú úp rổ cho cậu xem, còn có thể trì hoãn không khí, dù sao thì cũng.... Hoa hòe loè loẹt, chỉ đánh bóng rổ cũng nghe thấy được các nữ sinh kêu to."

"Cậu ấy rất được được hoan nghênh?"

"Đúng vậy, có rất nhiều người thích kiểu người như cậu ấy, nam nhân không xấu nữ nhân không yêu mà, chẳng phải là vì cảm thấy rất khí phách đó sao?"

"Tôi từng thấy một nữ sinh sau khi bị Thẩm Khinh lạnh nhạt liền khóc lên, hình như là luyện aerobics."

Dương Nam sửng sốt một hồi, kinh ngạc hỏi: "Cậu còn nhìn thấy Dư Dung?"

"Không biết gọi là gì, chính là rất xinh đẹp."

"Cậu ta là ác mộng của Thẩm Khinh...." Dương Nam lắc đầu, cũng không nhiều lời, chỉ tiếp tục xem thi đấu.

Nháy mắt trong lòng Cố Nhược trở nên phức tạp, bất quá cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, Thẩm Khinh bắt đầu thi nhảy lần hai.

Cố Nhược nhìn thấy Thẩm Khinh dường như đã điều chỉnh tốt tâm lý, thuận lợi nhảy lên qua côn, biên độ cong lưng rất lớn, biểu hiện đặc biệt nhẹ nhàng và uyển chuyển.

Trong lòng Cố Nhược vui vẻ, đột nhiên hoan hô một tiếng, đồng thời còn nhảy cẫng lên.

Cảm giác hưng phấn qua đi, lại nhìn thấy Sư Tiêu Khanh và Dương Nam đang ngơ ngác nhìn mình, liền nhanh nhẹn ngồi xuống.

Cô quay đầu hỏi Dương Nam: "Lần này cậu ấy có thể giành được thứ hạng sao?"

Dương Nam một bên cười một bên xoa mặt, cuối cùng chỉ lãnh đạm phun ra một câu: "Cậu ấy là cái đồ kém cỏi còn muốn giành thứ hạng?"

"Cậu ấy phi thường nỗ lực!" Cố Nhược cường điệu nhìn Dương Nam.

Dương Nam sửng sốt, hỏi: "Cậu là fan não tàn của Thẩm Khinh hả?"

Cậu và Thẩm Khinh quan hệ rất tốt, hai người bình thường rất hay nói lời quở trách nhau, có lúc còn nói rất khó nghe, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người bảo vệ Thẩm Khinh như vậy, một câu cũng không cho nói.

Thẩm Vĩnh Phân cũng không có bảo vệ con trai đến mức đó đâu.

Cố Nhược không trả lời, chỉ tức giận tiếp tục xem thi đấu.

Sư Tiêu Khanh đột nhiên nhíu mày, duỗi tay véo Dương Nam một cái.

Dương Nam bị véo đến mơ màng khó hiểu.

Sư Tiêu Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu còn nói Thẩm Khinh không có xuống tay?"

"Thẩm Khinh thật sự không có bản lĩnh này a...."