Bên A Xin Đừng Hắc Hóa!

Chương 42: Muốn Thuần Phục



An Mật Mật nghe thấy lời nói phản biện kèm theo một chút ủy khuất này của hắn khóe miệng cô liền ngậm chặt chẳng biết phản bát như thế nào cả, bỡi vì An Mật Mật biết nhưng lời mà Bạch Phong Lãng vừa nói hoàn toàn là sự thật vậy nên sắc mặt cô mới khó xem như thế.

Cảm nhận được thân thể rắn chắc nặng như hoàn núi cao kia của Bạch Phong Lãng đè trên người khóe miệng An Mật Mật phát ra những âm thanh nhỏ như tiếng mũi kêu.

" Là tôi không đúng vì mắn anh, anh có thể xuống khỏi người tôi được không ?"

Bạch Phong Lãng biết mình đang chiếm được lý lẽ vậy nên không tha người mà làm mặt một bộ đáng thương nói.

" Được, nhưng chương trình đó tôi không quay với cô nữa lo mà hủy đi !"

Nói xong hắn liền chậm rãi xuống khỏi thân thể mềm mại kia của An Mật Mật nhưng đã bị bàn tay nhỏ của cô giữ lại sắc mặt rất khó coi mà nói.

" Anh muốn như thế nào mới chịu bỏ qua mà giúp tôi cơ chứ ? Nếu bây giờ hủy hợp đồng với bên đó tiền đâu mà tôi bồi thường cơ chứ ? Tin tức độc quyền ở đâu ra mà đưa cho tập đoàn của cô chứ ?"

Giọng nói An Mật Mật lại càng nhỏ nhưng lại rung rung trong lòng hối hận không thôi, nếu cô biết tên này hẹp hòi như thế thì có bị uất ức như thế nào cũng chẳng thèm mở miệng huống chi là lần này Bạch Phong Lãng lại hoàn toàn có lý nên chẳng trách được gì cả. Nếu có trách thì chỉ là nói cái tính cách khốn kiếp này của Bạch Phong Lãng quá hẹp hòi mà thôi.

Mà thấy hình dáng nhỏ nhắn của An Mật Mật khi bất lực cũng đáng yêu như thế thì khuôn mặt của Bạch Phong Lãng liền nhếch lên nở một nụ cười ôn hòa có chút lưu manh nói.

" Nếu cô muốn tôi giúp đỡ thì cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện cô có đồng ý hay không ?"

An Mật Mật sắc mặt ảm đạm cũng không có biểu hiện gì quá lớn bỡi vì cô rất hiểu cái tính cách của Bạch Phong Lãng nên mở miệng nói.



" Anh có điều kiện gì cứ nói ra đi, nếu được tôi sẽ đồng ý ngay !"

Bạch Phong Lãng cười đắc ý lời nói có chút dụ hoặc.

" Những lúc tôi hôn cô, cô không được trách mà phải đáp lại như thế nào ?"

Đôi đồng tử tròn xoe màu trà của An Mật Mật bất giác co rút lại trên miệng nở một nụ cười khổ, An Mật Mật biết cái tên này làm sao có lòng tốt như thế cơ chứ còn chẳng phải muốn cô thuần phục hay sao ?

An Mật Mật thầm nghĩ cái tên này tính cách bá đạo muốn chinh phục những thứ mình chưa có được như thế, nếu khi có được rồi anh ta còn trân trọng hay sao chứ ? Chắc chắn là sẽ mau chán ghét mà vứt bỏ mà thôi.

Nghĩ như thế nhưng An Mật Mật vẫn lắc đầu mà lạnh nhạt đáp.

" Không được, anh nói điều kiện khác hoặc là giúp tôi một lần này đi có được không ?"

Bạch Phong Lãng như muốn phát điên bỡi cái tính cách cứng đầu này của cô chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi hay sao ? Cần gì phải giữ kín như thế chứ ?

Tuy Bạch Phong Lãng rất muốn đánh người nhưng nhiều hơn đó là sự bất lực , hắn thở dài một hơi đáp.

" Thôi được, tôi cho cô nợ lần này đấy ?"

Phải nói Bạch Phong Lãng rất ngang ngược nhưng hắn dám ức hiếp cô quá đáng hay sao chứ ? Cho dù có tức giận hay không vui đều phải nuốt vào bụng cái cảm giác này thật sự hắn không quen một chút nào cả.



Mà An Mật Mật thấy hắn đồng ý khóe miệng cô cười tươi như trăm hoa đua nở mà nói.

" Cảm ơn, cảm ơn anh nhé ! Tôi chắc chắn sẽ chia đôi tiền quảng cáo cho anh!"

An Mật Mật kích động nên chẳng kiềm chế được cảm xúc của mình mà ôm chầm lấy thân thể rắn chắc của hắn, ở tư thế này hai người đang ngồi trên chiếc giường rộng lớn mà ôn chầm lấy nhau giống như cặp tình nhân mặn nồng vậy.

Mà thấy được tình hình có chút không đúng An Mật Mật liền buông hắn ra sắc mặt đỏ bừng mà lắp bắp nói.

" Xin lỗi, tôi phải vào chuẩn bị một chút rồi chúng ta cùng đi quay chương trình !"

Nói xong An Mật Mật như sợ hắn tóm chiếc đuôi nhỏ nhanh chóng lao vào trong nhà thắm thuận tay khép cửa lại, nhìn vào hình dáng nhỏ nhắn đáng yêu kia đã khuất dạng trên khóe môi Bạch Phong Lãng không kìm được mà nở một nụ cười nhẹ.

Thời gian lại thấm thoát trôi qua chẳng biết được bao lâu, trên một con đường cao tốc rộng lớn đầy phương tiện lưu thông. Trên một chiếc xe màu đen đầy xa hoa và sang trọng có hai hình dáng khá quen thuộc đang ngồi bên trong nếu không phải An Mật Mật và Bạch Phong Lãng thì còn ai vào đây chứ.

Bạch Phong Lãng khoắc trên mình một chiếc vest màu đen sang trọng càng tô thêm điểm uy nghiêm và khuôn mặt điễn trai kia của hắn, An Mật Mật thật sự chẳng hiểu nổi tại sao cái tên này lại thích lại thích màu đen đến mức như thế chứ ? Nhưng cô phát hiện ra đó chẳng phải trách nhiệm của mình nên đành ngậm miệng.

Mà An Mật Mật hiện tại chỉ khoắc trên mình một chiếc váy dài màu trắng kiểu dáng xưa cũ giống như một người đã lập gia đình nên càng tôi thêm khí chất thành thục ấy.

Tuy An Mật Mật cảm thấy chẳng quan tâm nhưng cảm nhận được không khí yên tĩnh này có chút ngột ngạc nên liền lên tiếng.

" Anh rất thích màu đen à ?"