Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 49: Tiên sinh, em sạch lắm, muốn anh đánh dấu



Tiên sinh… anh ở đâu… mau tới cứu em…

Đôi mắt An Lê ngậm nước, ban tai ù ù, cậu chỉ thấy cả người nóng rực, alpha phía trên đã chặn cậu lại.

Nước từ bồn rửa chảy xuống, rào rào trên mặt đất, làm quần áo An Lê ướt đẫm. Dòng nước lạnh lẽo như có thể khiến cậu bị bỏng, pheromone...

Một omega mất khống chế...

"Thơm quá..." Alpha khoá ngồi trên người cậu, bộ phận ghê tởm kia luôn chọc vào bắp đùi của An Lê, cậu chống cự thế nào cũng vô dụng.

Chỉ có lý trí nói cho cậu biết, alpha của cậu là Trần tiên sinh, không phải kẻ lạ mặt cậu không hề quen biết này!

"Huhu... không được chạm vào tôi... tôi có alpha rồi... buông ra, buông tôi ra..."

Mỗi lời An Lê nói ra đều mềm mại như bông, trong mắt alpha chính là khơi lên dục vọng của gã!

Chỉ nghe thấy roẹt một tiếng! Quần áo An Lê hoàn toàn bị xé rách!

Làn da tuyết trắng hoàn toàn bại lộ trong không khí, trên ngực cậu còn có một dấu hôn nhỏ… Alpha hơi sửng sốt, sau đó trào phúng nói, "Không phải nói chưa bị đánh dấu sao? Ngực cũng bị người ta hôn rồi? Dâm đãng đến mức nào đây?"

Phương Lâm nheo mắt liếc cậu một cái, cũng lạnh lùng nói, "Thả lỏng đi, từ nay về sau cậu sẽ có alpha mới, Trần tiên sinh của cậu, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc thật tốt."

Y cười lạnh, An Lê giờ này khắc này bất lực đến nhường nào, cậu nức nở khóc lên. Cậu phản kháng quá mạnh mẽ, alpha này cũng không ngờ được một omega bị hạ thuốc lại có thể phản kháng đến như vậy.

An Lê vốn gầy gò, tuy là phản kháng nhưng không có chút sức lực nào, khoảng cách thể lực nhanh chóng làm cậu đau đớn, nhưng cậu vẫn cứ chống cự.

Dù sao cũng là một người cao một mét bảy, tên alpha này muốn hôn cậu nhưng lại bị An Lê giãy giụa tát một cái, đã mất hết kiên nhẫn.

"Con điếm này, con mẹ nó không biết xấu hổ đúng không?". Truyện Nữ Cường

Phương Lâm nhìn qua màn hình, "Cậu có thể nhanh lên được không? Tôi còn đang chờ đây, một omega gầy như vậy mà cậu cũng không làm được sao?"

Giọng điệu ghét bỏ của y rõ rành rành, tiếng chuông tan học vang lên, hành lang dần dần có nhiều người hơn.

"Ai ở trong đó? Ai vậy? Ra đây đi!" Một người đàn ông xuất hiện đập cửa, sau đó dần dần ồn ào lên.

"Phế vật! Mau bịt miệng cậu ta lại!" Phương Lâm khẩn trương nói.

Sau đó đi ra phía cửa, "Tôi là Phương Lâm của khoa ngoại ngữ... Pheromone của tôi có chút mất khống chế, cậu không được vào..." Y giả giọng yếu đuối.

Tuy là rất ít omega, nhưng chuyện động dục ở trường là thứ không thể khống chế được, không thể trách.

Beta sẽ không cảm nhận được mùi hương, đi đến nhà vệ sinh khác. Các alpha lại càng muốn tránh, dù sao cứng lên trước mắt mọi người cũng không phải chuyện gì tốt.

"Phương Lâm?" Bên ngoài truyền đến thanh âm xa lạ, trầm thấp từ tính.

"Phải... làm phiền bạn học giúp tôi lấy miếng dán ức chế được không..."

"Huhu... ưm..." Miệng An Lê bị bịt kín không thở được!

Người ngoài cửa như thả lỏng cảnh giác, "Được."

Alpha này thật sự nhịn không nổi nữa, cơ thể An Lê quá thơm, sau khi gã bịt miệng An Lê, tay trượt xuống dưới mò mẫm!

"Cứu mạng... cứu tôi với... ưm..." An Lê nhân cơ hội yếu ớt cầu cứu, đập xuống đất, tiếng nước vang lên bập bõm.

!!!

Người bên ngoài nhanh chóng bắt được âm thanh phía trong, trực tiếp đá văn cửa nhà vệ sinh, nhưng lại suýt bị pheromone mùi sữa nồng đậm cưỡng ép quỳ xuống.

"Ưm..." Bịt kín mũi phòng ngữa bản thân bị pheromone khống chế, "Rốt cuộc là chuyện gì..."

Kỳ Khả Dung đá văng cửa nhà vệ sinh, xô vào Phương Lâm đang trốn sau cửa làm y ngã xuống đất, "Cậu! Cậu mau ra ngoài!"

"Ra ngoài? Mấy người đang làm gì?"

Nồng độ pheromone ở đây quá nồng, cực kì không thích hợp, cho dù là omega đang trong kỳ động dục cũng không toả nhiều pheromone nhanh như vậy. Anh nhíu mày nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy một alpha đang mạnh mẽ đè một omega xuống đất, omega kia còn hơi giãy giụa, miệng lại bị bịt lại, chỉ có thể kêu "ưm ưm", cánh tay nhỏ mất hết sức lực cố gắng đẩy tên kia, nhìn thấy Kỳ Khả Dung tiến vào, đôi mắt ngập nước mông lung...

"Thả cậu ấy ra, cậu làm gì vậy?"

Kỳ Khả Dung tiến lên đá tên alpha kia ngã lăn ra đất. An Lê cũng không biết là bị đánh đến mức nào, sườn mặt có chút ửng đỏ, hốc mắt hồng hồng, cả người nóng bỏng.

"Này, cậu tỉnh lại đi?! Này!"

Kỳ Khả Dung vỗ vỗ An Lê đã gần hôn mê. Alpha kia vì bị đạp một cái, cực kì không phục, đứng dậy hùng hùng hổ hổ muốn đánh trả.

"Trong trường mà các cậu cũng dám làm vậy? Ai cho cậu lá gan này?" Kỳ Khả Dung đứng lên, lại nhấc chân dẫm tên alpha kia.

Phương Lâm choáng váng, không biết người này ở đâu chui ra, cứ vậy mà phá hỏng kế hoạch của y... chỉ còn một chút nữa là An Lê sẽ hoàn toàn không sạch sẽ… Trần Thừa Phong lập tức sẽ không cần cậu nữa...

Người này lại làm hỏng chuyện tốt của y!

"Sao cậu! Sao cậu..."

"Tôi làm sao? Cậu nói một câu nữa thử xem?" Kỳ Khả Dung nhướn mày, thuận tay cầm lấy gạt tàn thuốc trên bồ. rửa tay ném mạnh xuống mặt đất, làm Phương Lâm hoảng sợ.

Ngoài nhà vệ sinh không có người, bởi vì mùi hương thật sự quá thơm nên không ai dám tới gần. Trần Thừa Phong vừa đến, đám người nhốn nháo vây quanh, hắn phong trần mệt mỏi đi qua đám người, vội vã vọt vào nhà vệ sinh.

"An An?!"

An Lê đang được Kỳ Khả Dung ôm vào trong ngực, trên mặt đất có một tên alpha đang gào rú. Kỳ Khả Dung đẩy đẩy An Lê trong lòng ngực, muốn tìm cách tránh xa một chút. Anh cũng là một alpha, quá thân cận với một omega đang động dục cũng không phải chuyện tốt.

Một đường phóng như bay, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, thế mà hiện giờ An Lê trước mặt hắn lại đang bị thương! Tóc tai ướt sũng nước, dính chặt bên má, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút huyết sắc.

"Đây là omega của anh?" Kỳ Khả Dung nhíu mày, hỏi hắn.

"Đệch con mẹ nó, cậu là ai?!" Trần Thừa Phong có chút phẫn nộ, không phân biệt địch ta, vừa đỡ An Lê vừa túm áo Kỳ Khả Dung chất vấn.

Kỳ Khả Dung không nói gì, chỉ nhướn mày ý bảo hắn xem người dưới đất, "Tự nhìn đi, là tôi cứu cậu ấy."

Phương Lâm vừa thấy Trần Thừa Phong tiến vào liền biết kế hoạch đã bị gián đoạn, cũng coi như hoàn toàn mất tác dụng. Ban đầu y muốn An Lê bị alpha khác đánh dấu, bản thân quay lại gửi nặc danh cho hắn, sau đó… Y lại làm bộ động dục, để Trần Thừa Phong biết mình là omega chưa bị đánh dấu, sau đó bị Trần Thừa Phong đánh dấu, thay thế được An Lê…

Nhưng mà bây giờ...

"Đệch!" Trần Thừa Phong phản ứng lại, đá vào cổ alpha kia, giày da bóng loáng đạp lên nước phát ra âm thanh khác lạ.

"A!" Gã hét lên.

"Có bản lĩnh thì… Ưm… Tôi khuyên anh nên giải quyết omega của anh trước… Cậu ta quá thơm."

Cơ thể An Lê nóng hầm hập, tuy rằng trên má dính nước lạnh lẽo, nhưng cơ thế lại ấm áp, đã không còn giãy giụa, Trần Thừa Phong gọi cậu hai tiếng, "An An? An An?"

"Ưm…"

Sóng tình pheromone làm cậu chưa thể bình ổn tâm trí.

Hắn bế ngang An Lê lên, đạp lên bàn tay của tên alpha kia, xương cốt vỡ nát làm gã đau đến ứa mồ hôi lạnh, liên tục xin tha, "Ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi đi, là... là cậu ta, là tên omega này câu dẫn tôi, khiến tôi..."

Đầu ngón tay mềm nhũn chỉ về phía Phương Lâm. Y biết thủ đoạn của Trần Thừa Phong nên vội vã giải thích, "Không phải không phải, là... là An Lê động dục, cậu ấy... cậu ấy nhờ em tìm alpha giúp, em cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy..."

Sắc mặt tái nhợt, vô lực giải thích. Trần Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn. Trong ngực hắn còn có An Lê, hắn không thể ở lại lâu, chuyện tính sổ sau này làm cũng không muộn.

"Hai người các cậu tốt nhất là nên cầu nguyện An An không bị làm sao, nếu không thì cứ chờ chôn cùng tạ tội đi." Trần Thừa Phong bỏ lại một câu nói rồi vội vàng ôm người rời đi.

Phương Lâm ngã ngồi trên mặt đất, bàn tính trong lòng đã hoàn toàn vỡ nát. Tên alpha này vừa rồi bị Kỳ Khả Dung và Trần Thừa Phong đá mấy cái, nằm trên mặt đất vô lực cầu xin gì đó.

Lãnh đạo trường học đều khẩn trương muốn chết, nhìn Trần Thừa Phong bế An Lê lên xe, chỉ còn lại tiếng động cơ xe.

"An An… An An em nhìn tôi được không? Bé cưng… em làm sao vậy? Bé cưng…" Trần Thừa Phong đau lòng ôm An Lê vào trong ngực, sợ sẽ làm đau bé cưng mong manh dễ vỡ của hắn.

Hắn nhìn đồng hồ, thúc giục nói, "Còn không mau nhanh lên! Đi nhanh con mẹ nó lên! Bác sĩ đâu? Chuẩn bị tốt cho tôi!"

"Dạ dạ dạ!"

Trần Thừa Phong lòng đau như cắt, đau đến mức tim như bị khoét đi, máu không ngừng nhỏ giọt chảy xuống dưới. Vì sao, vì sao bản thân luôn miệng nói phải bảo vệ cậu, nhưng lại một lần nữa để cậu bị thương?

Quần áo đều nước làm cho ướt sũng, không biết An Lê lạnh đến mức nào, vẫn luôn run rẩy. Nhưng mà cơ thể lại đặc biệt nóng, sóng tình kỳ động dục lại tới dồn dập như vậy.

Nhưng Trần Thừa Phong hiện tại nào còn tâm trí lo lắng việc đó?

"Ưm… Tiên sinh…" An Lê mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy người mà cậu luôn trông mong sẽ đến cứu, người này thật sự đã tới...

"An An, đừng sợ, đừng sợ, tôi đây..."

Cậu nắm lấy đôi tay đang vuốt ve gò má mình, vui mừng cong khoé môi, "Tiên sinh... cậu ta không chạm vào em... Em sạch sẽ, cậu ta không..."

Nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống...