Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 261



Để. làm kỷ niệm sau cùng.

Để anh không thể nào quên, một kỷ niệm không thể nào quên!

“Ấy, sao em còn đứng ở đây?”

Kiều Vân Nhung đỡ Kiều Nam Thành ra ngoài, nhìn Tô Hoàng Quyên đứng một mình ở đó thì không khỏi kinh ngạc.

Nhìn quanh, không thấy bóng dáng chú ba đâu.

“Chuyện gì đã xảy ra? Phong Khang đâu?” Bà ta nhíu mày, bước nhanh về phía Tô Hoàng Quyên. Không đến mức vậy chứ!

Mỡ đến miệng mèo rồi còn để anh thoát?

Tô Hoàng Quyên ngửa đầu, nước mắt muốn chảy ra lại lần nữa quay trở về.

Ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không trả lời, chỉ hỏi Kiều Vân Nhung: “Camera giám sát của phòng này là cái nào?”

“Em hỏi để làm gì?” Kiều Vân Nhung hỏi. “Đương nhiên em có chỗ dùng tới.”

“Ồ, vậy ở phòng bên kia” Kiều Vân Nhung chỉ vào một căn phòng nhỏ hẻo lánh, nhớ đến cái gì, lại “xì” một tiếng: “Em cũng thật là, bây giờ không đi giải quyết Phong Khang, còn ở chỗ này quản camera làm gì? Lúc đầu em chỉ cách của nhà chúng ta có một bước thôi.”

Kiều Vân Nhung lải nhải, Tô Hoàng Quyên mắt điếc tai ngơ, bỏ qua bà ta.

Chỉ đi về phía phòng giám sát. Hôm sau.

Du Ánh Nguyệt tỉnh, ngực quặn đau.

Cô nằm mơ.

Trong một mà một đôi nam nữ đang dây dưa, người nam chính là người mà cô không thể quen thuộc hơn, vốn không cần nhìn, chỉ cần nghe một chút âm thanh là biết đó là ai.

Nhưng.

Người nữ trong giấc mơ. Không phải mình.

Bọn họ bận rộn quấn lấy nhau, quên mình ôm, thất thần hôn.

Tim đau đến tê dại, khiến cô bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã sáng, cô che ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

May quá. Chỉ là mơ, không phải thật.

Có điều, vẫn làm cho cô đau đến từng khúc ruột.

Cô cười khổ, sờ lên trán.

Sao mình lại có thể nằm mơ như vậy chứ?

Là vì bụng càng ngày càng lớn, nên bắt đầu lo được lo mất chăng?

Nghĩ đến điều này, vị chua xót tràn ra trong lòng, có lẽ hôm nay hình ảnh trong mơ, có thể trở thành sự thật…

Cô liếc mắt, chỗ bên cạnh vẫn trống không.

Cô nhấc chăn bông, rời giường và bước ra khỏi phòng.

Căn nhà vẫn rất yên tĩnh. Cô đi vào phía phòng làm việc.

Cửa đẩy ra.

Bên trong trống rỗng và không có ai cả. Bàn làm việc gọn gàng và ngăn nắp, vẫn như cách mà dì Lý sau khi dọn dẹp ngày hôm qua.

Trên giường, không có dấu vết của bất kỳ ai động vào.

Cho nên… Tối qua anh không về ư? “Cô Tuyết, cô tỉnh rồi à?”

Vừa mới thu dọn xong quần áo, dì Lý từ ban công trở lại, nhìn thấy cô đang đứng ở cửa phòng làm việc. “Đêm qua … anh ấy không về sao?”

Du Ánh Tuyết đóng cửa phòng làm việc, không từ bỏ ý định hỏi.

“… Không có” Dì Lý lắc đầu.

“Điện thoại thì sao? Gọi lại chưa?” Cô vội vàng hỏi.

Trả lời Du Ánh Tuyết vẫn là cái lắc đầu.