Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 132



Hít thở thật sâu, đang muốn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên có động tĩnh.

Du Ánh Tuyết hoàn hồn, theo bản năng lùi lại, tựa vào một bên tường.

Hai y tá từ trong phòng đi ra, cửa bị đóng lại, chỉ nghe thấy họ nói: “Mặc dù bà Vân Thanh nằm phòng bệnh tốt như thế này nhưng vẫn thật đáng thương”

Du Ánh Tuyết lập tức run rẩy.

Bà Vân Thanh..

“Đúng thế, có duy nhất một cô con gái mà cũng không thể tìm thấy, bây giờ chớp mắt đã thành người xa lạ.

Mặc dù ngài Phong Khang chăm sóc rất chu đáo, nhưng lại chẳng phải người một nhà.

Sau này, chẳng may thật sự không đi được nữa thì cũng thật đáng tiếc… Ngài Phong Khang cũng không thể chăm sóc bà ấy cả đời được”

Người y tá còn lại nói tiếp.

“Không phải là ngài Phong Khang khiến bà Vân Thanh trở thành người tàn tật sao?”

Y tá nhỏ giọng “Nghe được lúc bọn họ nói chuyện, e rằng giữa bọn họ còn có mối căm thù sâu sắc nào đó.

Nếu không cũng không đến nỗi biến người ta thành người tàn tật, đúng không?”

“Cho nên ngài Phong Khang mỗi ngày đều đến đây thăm bà ấy, đại khái là do cảm thấy áy náy sao?”



“Ngài Phong Khang mà các người nói đến là ai?”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bị giọng nói trong trẻo lạnh lùng cắt ngang.

Theo bản năng nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, hai người y tá bị Du Ánh Tuyết đứng trong góc dọa nhảy dựng.

“Ngài Phong Khang mà các người nói… rốt cuộc là ai?”

Cô lặp lại một lần nữa.

Sắc mặt trắng bệch, mỗi một chữ nói ra đều mang theo chút run ray.

Hai người y tá cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Ánh Tuyết, mới cẩn thận nói: “Chính Là...Là ngài Kiều Phong Khang”

“Các người nói vớ vẩn gì đó!”

Cô kích động phản bác “Chú ấy sẽ không làm ra những chuyện thể này! Không có chuyện chú ấy âm tổn thương người khác!”

Càng không thể làm tổn thương mẹ của cô.

Cô nhất định không tin.

“Chính miệng ngài Phong Khang thừa nhận chứ không phải chúng tôi nói lung tung.

Nhưng mà cô là ai, vì cái gì mà đột nhiên lại hỏi chúng tôi nhiều thế?”

“Có phải là có quan hệ gì với cô không?”

Đối mặt với nghi ngờ chất vấn của một người chẳng biết từ đâu tới, hai vị y tá hiển nhiên nhất trí đồng lòng, tỏ ra vô cùng cảnh giác.



Gạt bỏ cảm xúc kích động, giọng nói cũng rõ ràng hơn một chút.

Du Ánh Tuyết từ đầu đến cuối không thể tin được.

Thật sự là chính miệng chú thừa nhận sao? Chú thật sự đã làm hại “bà Vân Thanh”

trong phòng bệnh kia sao? Cô nhắm mắt, hàng lông mi run rẩy.

Lập tức sợ hãi người nằm trong phòng bệnh kia chính là mẹ mình.

Giữa những dòng cảm xúc hỗn độn, tay cô chậm rãi đặt lên tay nắm cửa.

Thật lâu sau, thở sâu, mở cửa phòng bệnh ra.

“Này, cô làm gì thế? Cô tìm ai thế?”

“Bà Vân Thanh vừa mới ngủ, bây giờ không thể tiếp khách được!”

Hai người y tá lo lắng ầmĩ ảnh hưởng đến Lâm Vân Thanh, lập tức ngăn Du Ánh Tuyết lại.

Thế nhưng… Cả hai người họ ngây người khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết không nói lời nào nhưng nước mắt thì rơi lã chã.

Tuy rằng hai người bọn họ vẫn đúng ngắn ở phía trước, thế nhưng chỉ cần một khe hở nhỏ, Du Ánh Tuyết cũng đã thấy rõ ràng.

Trong phòng bệnh xa hoa, sạch sẽ còn thoang thoảng hương hoa.

Bà nằm im lặng trên giường lớn, hiển nhiên là bị đau khổ giày vò, cả người tiều tụy không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống.

Đầu giường của bà đặt một hộp nhạc đã rách tươm.

Hộp nhạc kia đến bây giờ Du Ánh Tuyết vẫn còn nhớ rõ.