Bẫy Mùa Hè

Chương 58: Lời xin lỗi



Ngày hôm sau sau khi hoàn thành bài kiểm tra, Trần Nghiêu đạt điểm cao nhất kể từ kỳ nghỉ hè cho đến nay, cô vui vẻ lắc cánh tay Lâm Trưng hai lần, trong miệng nói cái gì đó mà có thể yên tâm rồi.

Lâm Trưng nghĩ ý cô là sau này không cần phải lo lắng về kỳ thi toán nữa, nhưng khi Trần Nghiêu vừa dứt lời, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, buông tay cúi thấp đầu xuống.

"Làm sao vậy?"

Trần Nghiêu nghĩ nghĩ, quyết định đem chuyện cô đi làm thêm nói cho anh nghe.

"Em muốn mua cái gì à?" Lâm Trưng hỏi.

"Không phải." Trần Nghiêu ít nhiều có chút chột dạ, kỳ thật cô đáp ứng làm người mẫu ngoài mục đích là giúp đỡ ra cô còn muốn tiết kiệm một ít tiền, để chuẩn bị cho sinh nhật của anh vào tháng sau.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lâm Trưng nhìn vẻ mặt của cô là biết cô đang nghĩ gì: "Tuy rằng nội dung môn toán gần như đã hoàn thành, nhưng mà sắp đến khai giảng rồi, hiện tại còn đi làm thêm nữa thì có hơi quá sức không?"

Trần Nghiêu đành phải nói với anh rằng cô sẽ làm người mẫu cho studio ảnh của chị gái Đại Âm: "Chỉ mất hai hoặc ba ngày thôi, sẽ không chậm trễ bất cứ việc gì cả, em biết phải làm gì mà..."

Lâm Trưng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một hồi: "Chụp cái gì?"

Nhìn thấy anh như vậy, Trần Nghiêu không còn cách nào khác, lấy điện thoại di động ra, mở tài khoản chính thức của Frame Branch Studio và Weibo cho anh xem.

"Cái này...Chính là...Được hưởng ứng rất tốt...Nên người ta hỏi em có thể chụp lại hai bộ khác không...Đại khái cũng là chủ đề giống như thế này, họ đã nói rõ với em rồi..."

Số lượt xem quả thực không hề nhỏ, bên dưới có hàng nghìn lượt bình luận và ​​khen ngợi những bức ảnh chụp công viên giải trí do Trần Nghiêu làm mẫu.

Lâm Trưng lật từng trang, trả lại cho cô: "Trong lòng em nắm chắc mọi việc là được rồi."

"Cái đó...Anh ơi, anh đừng nói với mẹ em được không...Coi như em ra ngoài thư giãn hai ngày." Nhìn thấy thái độ buông lỏng của anh, Trần Nghiêu vội vàng thỉnh cầu anh bao che cho mình. Đôi mắt to tiến sát gần anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn cầu giống như mọi lần, khiến anh không thể cự tuyệt...

Thấy anh không nói lời nào, Trần Nghiêu lại bắt đầu biểu diễn Đại Pháp làm nũng, nắm tay nhỏ bé giúp anh đập vai: "Anh trai em dạo này thật vất vả, Nghiêu Nghiêu kiếm tiền mua máy mát xa cho anh..."

"........"

"Anh trai tốt nhất, anh trai là người tốt nhất trên thế giới..."

Anh nhắm mắt lại, im lặng hít vào một hơi: "Biết rồi, tự lo cho an toàn của mình đi..."

Không đợi anh nói xong, Trần Nghiêu đã hoan hô ôm lấy cổ anh: "Anh trai thật tốt!"

Ý thức luôn muốn được thân mật với anh, nên khi cô vui vẻ, gần như là trong vô thức làm ra hành động mà cô đã nghĩ đến từ lâu.

Cơ thể Lâm Trưng nháy mắt cứng đờ.

Trần Nghiêu cũng phát hiện ra sự căng thẳng của anh, nhướng mắt nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau, thân thể khẽ run lên.

Ngoài mặt thì cố tình lãng quên đi, nhưng ký ức được cất chứa trong tận đáy lòng dường như được đánh thức bởi lần chặm mắt này. Cũng không biết là ai chủ động trước, hai khuôn mặt chậm rãi tiến sát vào nhau, hô hấp từ từ đến gần .

"Anh ơi..." Tiếng nỉ non của cô gái là những sợi dây leo mềm mại, lại bắt đầu chui vào lồng ngực, quấn lấy trái tim của anh.

Thời điểm hai môi sắp dính vào nhau, Lâm Trưng như bừng tỉnh từ trong mộng, ánh mắt khôi phục lại ban đầu.

Bộ dạng mất tự nhiên của anh không thoát khỏi ánh mắt của Trần Nghiêu, trong lòng cô đau nhói, cô lẳng lặng buông cánh tay đang ôm lấy cổ anh.

"Trần Nghiêu..." Hiển nhiên anh cũng không bỏ qua ánh mắt mất mát của cô, Lâm Trưng lập tức mở miệng, cố gắng giải thích với cô.

"Thực xin lỗi anh trai." Trần Nghiêu cố gắng cong khóe môi dưới lên, "Trước kia đều là do em không tốt, là em không hiểu chuyện...Em...Về nhà trước."

Giọng nói mềm mại nói ra lời xin lỗi, sự tủi thân trong lời nói giống như bụi gai đâm xuyên qua màng nhĩ, đột nhiên đau xót khiến anh nhất thời không nói nên lời.

Cô rời đi, đến khi cánh cửa "phanh" một tiếng đóng lại , Lâm Trưng khó khăn trượt hầu kết.

Cô nói là cô không hiểu chuyện.

Thật sự là như vậy.