Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 72: Chuột



Ta như bị dội cho một gáo nước lạnh, giá buốt từ đầu xuống chân, tự an ủi bản thân mình: Yêu Nguyệt không ngốc, nhất định nàng đã trốn đi. Nhưng có làm sao cũng không ngăn tim đập thình thịch. Cố trấn yên tâm trạng, nhanh chóng ra ngoài, bắt một đệ tử của Ngụy Vô Nha, sai hắn dẫn ta đi tìm Ngụy Vô Nha.

Hắn run cầm cập: "Sư... sư phụ xưa nay độc lai độc vãng, tiểu... tiểu nhân không biết toàn bộ phòng mật."

Ta lệnh hắn dẫn ta đi từng cái phòng mật mà hắn biết, thế mà hắn lại dẫn ta vào trong sát trận.

Ta ném hắn vào đấy, nghe tiếng gào thét thê lương, trong lòng lại không có nửa phân thương hại.

Giờ khắc này ta đột nhiên vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng những đại boss ngày xưa hay xem trên ti vi hoặc sách truyện, bởi vì nếu Yêu Nguyệt gặp phải chuyện gì, ta nhất định cũng sẽ hóa ma tại chỗ, giết sạch tất cả những ai liên quan.

Đám đệ tử của Ngụy Vô Nha cũng kiên cường, không mưu toan ta vào cạm bẫy nữa mà tự sát trước, ta lười tìm chúng, bèn đi đến chỗ Vô Khuyết, tìm được Tử Kinh Tử Hi, tháo mặt nạ xuống.

Hai người Tử Kinh thấy ta trở lại thì kích động tới mức lệ rơi đầy mặt, Vô Khuyết hẵng còn nhập định, ta bảo cô ấy không cần lớn tiếng, chúng ta để Tử Hi ở lại trông Vô Khuyết, Tử Kinh dẫn đường, thám thính từng phòng mật.

Theo nàng kể, sau khi hai người chúng ta rớt vực, đồng minh võ lâm lập tức chiếm cứ cung Di Hoa, giống Yêu Nguyệt đã đoán, mọi người không dám làm gì Vô Khuyết và đệ tử còn sót lại của cung, chỉ phân tán phần lớn đệ tử, kết quả là rất nhiều người tụ tập lại chỗ Tiễn Bồi Hoa, lập ra thêm chi nhánh mới, quyết thờ cúng thái thượng cung chủ ta với Yêu Nguyệt, nghe cung chủ Vô Khuyết, làm việc vẫn như trước kia. Công tử Tích Hoa thì ở lại cung Di Hoa, lại lập con gái gã làm tân cung chủ.

Gã vừa là sinh phụ Yêu Nguyệt Liên Tinh, lại là minh chủ đồng minh võ lâm, không ai có dị nghị, thế là Ngụy Vô Nha mạo danh công tử Tích Hoa liền trú đóng ở đây, cưỡng ép lập Tô Anh thành cung chủ cung Di Hoa, chiếm tẩm điện của ta, mà Ngụy Vô Nha lại ở chỗ Yêu Nguyệt. Tính tình con chuột này không thay đổi, vừa tới đã lập một đống cơ quan, đào khoét khắp nơi, thế là cuộc sống của đệ tử cung Di Hoa trở nên chẳng dễ dàng, Vô Khuyết còn bị giam lỏng, cũng chỉ có thể lén lút luyện công vào buổi tối.

May thay Vô Khuyết rất tiến bộ, ngày ngày đều chăm chỉ luyện công, hy vọng sau này có thể trả thù lao cho chúng ta, trọng trấn cung Di Hoa.

Đúng lúc chúng ta lại quét sạch mặt đất thêm một lần thì trời đã dần sáng, Tử Kinh xấu hổ nói, "Ngụy Vô Nha rất phòng bị với chúng thần, những gì hắn mới sửa đổi ta không thể biết."

Ta đáp, "Không sao." Rồi đưa cô ấy trở lại chỗ Vô Khuyết. Vô Khuyết đã tỉnh lại, nhìn thấy ta thì hết sức hưng phấn, gọi ta 'tiểu cô cô'.

Đấy là cách gọi ta mỗi khi không có ai. Ta xoa đầu Vô Khuyết, dặn dò Tử Kinh Tử Hi triệu tập các cung nhân cung Di Hoa lại. Bọn họ sớm đã truyền tin, hơn trăm đệ tử Di Hoa trên núi lập tức tụ tập về.

Tử Kinh hồi báo đệ tử của Ngụy Vô Nha cộng thêm cả đồng minh võ lâm ở đây cả thảy có hai trăm mười hai người, đệ tử cung Di Hoa vốn là tám mươi mốt người, tính thêm cả đệ tử hoàn thành nhiệm vụ lần lượt quay trở về, cộng cả Vô Khuyết nữa thì là một trăm mười người. Dù vào hoàn cảnh nào đi chăng nữa, cô nương này luôn làm việc rất khiến người khác an tâm.

Ta chia bọn họ thành mười một đội, Tử Hi mang một đội hộ vệ Vô Khuyết, những người còn lại chia nhau đi lục soát đám đồng minh võ lâm.

Mới ban nãy hoảng loạn ta đã xuất thủ chế trụ phần lớn đám võ công cao trong môn phái, đối phương lại là bầy rồng không đầu, vì vậy mặc dù đệ tử cung Di Hoa không đông, song dễ như bỡn vậy, chẳng bao lâu sau tất cả đệ tử phái Vô Nha, dù sống hay chết, đều bị mang tới.

Đếm đếm, chỉ để mình Ngụy Vô Nha đào tẩu.

Ta nhíu chặt mày, lần đầu tiên cảm thấy trái tim bất ổn như vậy sau khi đến với thế giới này, ánh mắt quét xung quanh, thấy đệ tử cung Di Hoa người người đều hân hoan vui mừng, còn đệ tử Vô Nha sắc mặt tái xanh, đáng lẽ ra đây phải là cảnh tượng chúc mừng ta và Yêu Nguyệt thật long trọng, thế nhưng giờ lại chỉ có mình ta ở đây.

Quả nhiên ta không nên chấp nhận sự cố chấp của Yêu Nguyệt, đáng ra ta phải chờ nàng khỏe hẳn rồi mới mang nàng lên.

Vẻ mặt tái mét của ta tạo thành áp lực cho mọi người. Đám đệ tử Vô Nha vốn đã không ít người đang run rẩy, đến khi ánh mắt ta quét qua thì lại có mấy chục người quỳ ngã xuống, không ngừng dập đầu van xin ta tha thứ. Ta nhắm mắt lại, đè nén khủng hoảng trong lòng, phi người về phía trước, kéo hạ bả vai của một người, ta muốn mọi người phải sợ hãi, bèn đưa tay xé, trong một giây máu thịt tung tóe trên sân, đi tới lui một vòng, mấy chục người kia đã thảm thiết quỳ rạp xuống đất, ai cũng mất một cánh tay trái. Trong lòng ta không hề gợn sóng, nói với Tử Kinh, "Làm tất cả bọn chúng như thế, để chúng dẫn đường, một giờ sau mà vẫn không tìm thấy Ngụy Vô Nha, thì phế cái còn lại, mỗi một giờ phế thêm một chi, trước buổi trưa mà không tìm được, giết hết. Bắt Ngụy Vô Nha, kẻ dẫn đường, kẻ động thủ, đều sẽ trọng thưởng. Đệ tử cung Di Hoa sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ta, không phải cung Di Hoa, có thể học Di Hoa Tiếp Ngọc, không muốn học công pháp, vàng bạc châu báu, cứ nói." Dừng một đoạn, lại tiếp, "Phải bắt sống, nếu gã đang bắt giữ ai đó, tuyệt đối không thể để người ấy bị thương." Yêu Nguyệt sống chết vì cái mặt mũi, bộ trang phục hai hôm nay ta để nàng mặc, nhỡ đâu để người khác trông thấy, nhất định nàng sẽ giận muốn bốc lửa ba trượng, hơn nữa nếu lại để người khác biết nàng mất nội lực, thậm chí còn bị kẻ khác bắt đi, e rằng nàng sẽ tức đến bất tỉnh, cũng sẽ không để ý tới ta nữa.

Đám người Tử Kinh ban đầu mừng rỡ, giờ thấy Yêu Nguyệt không có bên cạnh, ta lại ra một mệnh lệnh như thế, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, hỏa tốc cắt đứt tất cả tay của đám người kia.

Ta cũng không rảnh, lại quay về nơi Yêu Nguyệt mất tích bên ngoài điện Hi Hòa điều tra thêm, sau đó lại vào điện.

Sau khi bẫy được kích hoạt, mặt đất sụp xuống, lúc ấy ta chỉ lo mình Yêu Nguyệt nên không kịp kiểm tra, hiện nay cẩn thận quan sát, lại thấy những nơi sụp đổ có thể sẽ có mối liên hệ với mật đạo.

Ta nhảy xuống, thấy phía dưới cũng bị đào rỗng, ngay cả chỗ đất dưới Yêu Nguyệt cũng trống không, đứng ở đây có thể thấy cả phần gốc rễ cỏ cây bên dưới vườn hoa, vô cùng quỷ dị.

Trong động đột nhiên truyền tới thanh âm Tử Hi, "Sư tỷ, tỷ nói xem có phải đại cung chủ..." Rồi lập tức là tiếng Tử Kinh, "Chớ lên tiếng!"

Sau đó lại là tiếng bước chân phân tạp, hoặc tiếng kêu đau đớn của đệ tử Vô Nha.

Ta phá đất, đi tới chỗ xung quanh hòn non bộ.

Xem ra động này đặc biệt truyền âm, sợ rằng lúc ta mang Yêu Nguyệt tới, thêm cả những lời đã nói với nàng, đều đã bị Ngụy Vô Nga nghe thấy, thế nên gã mới phòng vệ trước.

Động này thông suốt bốn phương tám hướng, ta dỏng tai nghe, tiếng mạch nước ngầm, tiếng côn trùng, ngoài ra không còn động tĩnh gì nữa. Theo lí mà nói trong bán kính hai trăm trượng thì mọi thứ đều không thể thoát khỏi lỗ tai ta, dù cho ở dưới đất, cũng không đến nỗi chẳng nghe được gì, trừ phi có cơ quan gây trở ngại.

Vì vậy chỉ cần bước đến nơi không có tiếng động là được.

Đi thẳng về phía trước, qua một đoạn là đến ngõ cụt, lấy lực mở đường, đằng sau đống đất bùn lại là xúc cảm kim loại.

Ta sợ kinh động bẫy ngầm nên do dự một lúc mới lấy ta con dao găm thuận tay mang ở điện Hi Hòa, toàn lực đâm xuống. Con dao găm này là món đồ ưa thích của Yêu Nguyệt, sắc bén dị thường, cắt ngọc còn được, lại có nội lực của ta hỗ trợ, ấy vậy mà cũng chỉ cắt được tầm một tấc, ta rút dao găm ra, lại lấy tốc độ thật nhanh đâm xuống, cứ thế cắt ra được một lỗ thủng hình tam giác, đến gần lỗ thủng, ngửi thấy một thứ mùi hôi thối, lại nghe thấy một âm thanh kỳ dị, âm thanh này không kịch liệt, cũng không thê lương, song lại làm người nghe sởn hết da gà. Chợt nhận ra rất giống tiếng cưa sắt, lắng nghe kĩ càng, lại giống tiếng mài kiếm, thật làm người nghe ngứa răng chân mềm. Ta nghe mà da đầu tê dại, đang muốn rời xa thì chợt thấy tiếng gọi: "Tinh Nhi?". Là Yêu Nguyệt.

Ta vui mừng quá đỗi, nói một tiếng, "Mau tránh ra." Rồi hai tay chắp lại, đánh ra một chưởng kình khí mạnh mẽ lên thanh đồng kia.

Thanh đồng này dày tầm bốn tấc, ta dùng dao găm đâm liên tục mới khoét được một mảng to bằng đầu người, nhìn thấy Yêu Nguyệt ở chính giữa, còn mặc xiêm y con gấu lúc tới, bên trong lại vang lên âm thanh đáng ghét kia, để ý một chút, sẽ thấy bốn phía nàng đầy nhóc chuột!

Yêu Nguyệt vừa giết chuột, vừa nhìn ta ở bên này, đột nhiên nói, "Lưu ý!" Lời còn chưa dứt, đằng sau lưng đã có một chưởng kình phong công tới, ta gạt nó đi, nghĩ mình vẫn còn vũ khí trên người bèn quát một tiếng, nội lực hóa thành kiếm khí, kẻ đánh lén huyết dịch văng đầy tại chỗ.

Ngực phải và vai trái Ngụy Vô Nha bị dao của ta rạch, chém thành hai mảnh rơi trên mặt đất, trong ánh mắt vẫn đầy ắp thù hận, cánh tay cũng bị chặt đứt, phần tay chân cụt rải trên mặt đất, máu bắn lên mặt ta, ta chặt thêm mấy đeo lên phần thi thể của gã, biến gã thành mấy chục mảnh mới dừng lại, dạ dày lại co quắp, song không thể ói ra bất kỳ cái gì, nghĩ đến Yêu Nguyệt, ta lại vội vàng xoay người lại tiếp tục chém bức tường kim loại kia.

Mới vừa rồi kích động quá nỗi, vượt xa bình thường cho nên bây giờ mất nhiều thời gian mới có thể khoét đủ một lỗ cho người chui qua, những con chuột vây quanh Yêu Nguyệt nhiều không kể xiết, ta giết đến mù quáng mà cũng không cảm thấy đáng sợ, cứ giơ tay chém xuống, giết từng con một.

"Tỷ tỷ, tỷ từ từ qua đây!" Ta kêu vọng lại trong, còn mình thì cố gắng xê dịch về phía Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt đưa lưng về phía này, nghe thấy cũng chậm rãi lui đến. Toàn thân nàng run rẩy, chưởng lực phát ra thực sự không tốt, nhiều con vượt qua kẽ hở chưởng phong của nàng, cắn lên người nàng.

May thay Yêu Nguyệt mặc bộ da gấu toàn thân phong bế, nếu không lúc này chắc nàng đã bị thương rồi.

Trong lòng ta quá sốt sắng, nội lực thúc đến độ tận cùng, dao găm múa may, kình lực phá không, thấm thoát vang dội.

Chợt Yêu Nguyệt hét lên, không biết một con chuột từ đâu rơi xuống cổ nàng.

Ta tung người nhảy một cái, vỗ con chuột kia xuống, mới phát hiện bên trên có một lỗ thông gió, trong đấy không ngừng rơi rớt một đống chuột.

Ta bế Yêu Nguyệt xông lên, Yêu Nguyệt như cô bé nhỏ run lẩy bẩy trong lòng ta, nàng tựa đầu vào ngực ta, ta chê xiêm y của ta có dính máu Ngụy Vô Nha, bèn xé vạt áo bao lấy mặt nàng. Yêu Nguyệt chẳng còn để ý đến dáng vẻ hình tượng nữa, thỉnh thoảng ngẩng đầu trông thấy mấy con chuột thì lại run rẩy, ôm chặt lấy cổ ta.

Cũng may nội lực ta bây giờ đủ để ta thoát ra ngoài, khó khăn lắm mới bảo vệ được tứ chi, chút thời gian chạy trốn ấy, thi thể Ngụy Vô Nha cũng đã bị chuột gặm chỉ còn nửa, toàn thân ta toát mồ hôi đến lông gáy còn dựng đứng, che mắt Yêu Nguyệt để nàng không phải nhìn, chân chạy như điên, thẳng một đường bế nàng đến điện Hi Hòa.

Trong động bốn phương tám hướng đều có chuột vọt đến, những con chuột này lớn hơn chuột bình thường, mắt trợn đứng xanh biếc, miệng đầy nước bọt, ta xoay người bay lên, đá văng mấy con định tiến đến gần, trước ném Yêu Nguyệt lên rồi mình mới theo, độ cao này thì mấy con chuột tạm thời không lên tới, ta thở phào nhẹ nhõm, thấy tay dính đầy máu tươi lại không khỏi buồn nôn, tiện tay lau lau trên y phục, thấy y phục cũng có máu thì người như nhũn ra, quỳ sụp xuống đất ói như điên. Sắc mặt Yêu Nguyệt tái nhợt, quỳ ngồi dưới đất, đưa tay tới, xoa xoa lưng ta một lúc mới nghe thấy tiếng thét của các nữ đệ tử.

Yêu Nguyệt nổi giận, "Không ra gì!" Tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, nàng chạy nhanh ra cửa điện, nhất thời lại lui về, nhìn dáng vẻ của nàng, hình như cũng đang rất muốn thét chói tai.

Ta định thần nhìn lại, một con chuột đã bắt đầu chạy quanh mặt đất, nữ đệ tử ở cửa vừa hét vừa chém chết nó, sau đó lại có rất nhiều chuột bò lên thi thể gặm nhấm đến mức chỉ còn lại bộ xương. Những con chuột chất động, nhanh chóng ùn qua ngưỡng cửa, tràn đầy vào trong điện.

Ta nhẫn nhịn cơn buồn nôn để đứng dậy, kéo Yêu Nguyệt lùi về góc tường.

Tác giả có lời muốn nói:

Tỷ tỷ xuất môn mua hạt dưa về rồi đấy ~

Không khỏi cảm thấy tự dưng tỷ tỷ đột nhiên trở nên yếu ớt thùy mị ~