Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 2 - Chương 60: Tình thế nguy hiểm



Qua gần hai canh giờ, đám người Vu Việt đã cứu về mấy ngàn binh sĩ, cộng thêm với những người tự mình bò lên bờ sau đó, cuối cùng chỉnh hợp lại không đến hai vạn người và một ngàn con chiến mã, không tính những binh lính bị tách ra đến nơi khác, trước mắt, Vu Việt đã trực tiếp tổn thất một ngàn kỵ binh, bốn vạn bộ binh, lương thảo cũng bị hủy hoại trong nháy mắt, nếu không phải ai cũng mang theo một ít lương khô bên người, bằng không thì không đến hai ngày sẽ phải đói chết một mảnh.

Trận đại hồng thủy lần này khiến cho mực nước xung quanh toàn bộ Cưu Vọng dâng lên, mấy con đê lớn lần lượt bị vỡ, bao phủ một vùng đất đai, nhà cửa và ruộng nương. Thậm chí còn ngập lụt bảy, tám quận huyện, mấy chục vạn dân chúng cũng bị tổn thất rất lớn, trực tiếp chết đuối hơn mười vạn người, tình huống vô cùng thê thảm, Trước khi đại thủy rút đi, rất nhiều người thậm chí còn không có cả một chỗ dung thân.

Đối với Vu Việt mà nói, lần này chẳng những hao binh tổn tướng mà hồng thủy Tĩnh Hà còn trực tiếp chặn đứng con đường từ Chiếu Quốc tiến tới U Quốc. Chỉ sợ không có hơn mười ngày, mực nước không thể rút được. Đợi đến khi mùa đông tới, đất đai ẩm thấp sẽ đông cứng lại như băng thì lại càng không thể hành quân được, ruộng nương bị tàn phá, dân chúng U Quốc chết đói ngàn dặm, lương thảo cung cấp cho Vu Việt cũng bị ảnh hưởng vô cùng lớn.

Điều này tạm thời không đề cập tới, trước mắt, việc đám người Vu Việt cần làm là mau chóng quay về Trung Đô, nhưng mà xung quanh đều ngập nước, hành quân vô cùng khó khăn, đội quân không có thuyền, không có lương thảo, không có nước sạch để uống, lương khô thì dù có tiết kiệm cũng chỉ đủ duy trì một ngày, hơn nữa còn không thể nhóm lửa và phải hành tẩu trong nước một thời gian dài, binh lính rất dễ dàng bị nhiễm bệnh, cộng thêm người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi, sợ rằng số người có thể chân chính bình an trở lại Trung Đô sẽ không quá một nửa.

Có người đề nghị để đám người Vu Việt cưỡi ngựa chạy về Trung Đô trước, nếu trên đường không bị gián đoạn, một ngày đêm là có thể đến nơi. Vu việt lại ra lệnh một vị tướng, thống lĩnh toàn bộ hắc thiết kỵ của mình quay về trung đều báo tin trước một bước, để cho bọn họ mau chóng phái người tới cứu viện.

“Phù Đồ, ngươi cùng Phù Đồ rời đi, còn có Minh Hàn nữa, các ngươi điều không phải quân nhân, khẳng định không thể kiên trì lộ trình hành quân tiếp theo được.” Sau khi hạ mệnh lệnh, Vu Việt nói với Mặc Phi và Minh Hàn.

Hai người hai mặt nhìn nhau một hồi, Minh Hàn cũng rõ ràng: “Như vậy, Minh Hàn không từ chối.”

Mặc Phi thấy hắn đồng ý, cũng không phản đối, coi thể lực của nàng, ở lại cũng chỉ liên lụy đến người khác, có điều nàng thật không ngờ dưới tính huống như vậy mà Vu Việt lại lựa chọn ở lại. Sau đó suy nghĩ sâu xa một chút thì thấy được tình lý bên trong, đối với những binh lính này mà nói, Vu Việt không chỉ là thống soái, mà còn là một loại tín ngưỡng, chỉ cần hắn còn, lòng người sẽ còn.

Lúc này, có binh lính dắt hai con ngựa đến, vỗ vỗ một con trong đó nói với Mặc Phi: “Bổn vương giao Sất Nhận cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ an toàn trở lại Trung Đô, hành lý của ngươi cũng được bổn vương cột vào rồi, khi đi nhớ cầm lấy.”

Mặc Phi sửng sốt, không ngờ hành lý của bản thân lại vẫn còn, nàng liếc mắt nhìn kỹ Vu Việt một cái, đưa tay nhận lấy dây cương, yên lặng một hồi, thấp giọng nói: “Xin Chủ công nhất định phải bảo trọng “

Vu Việt nhếch khóe môi, nói: “Ngươi không tuân theo mệnh lệnh của bổn vương, một mình xuống nước nghĩ cách cứu viện binh lính, còn nhớ bổn vương nói trái lệnh sẽ như thế nào không?”

Lúc này Mặc Phi mới nhớ tới lời nói “Thị tẩm” của Vu Việt, khóe miệng nàng giật giật, thản nhiên trả lời: “Phù Đồ cứu người sao lại không tuân theo mệnh lệnh của Chủ công được, ngài đã từng nói điều gì sao?”

Vu Việt không ngờ rõ ràng đến đây Mặc Phi lại không thừa nhận, trong lòng hơi buồn cười. Đương nhiên, cũng không phải hắn thật sự muốn như thế, chẳng qua là do lúc ấy nhất thời vội vàng mà thôi, nhưng mà có lẽ điều này có thể lấy làm lý do để thân cận Phù Đồ trong tương lai được.

Nghĩ đến đây, Vu Việt nói: “Ngươi không nhớ cũng không sao, ta nhớ là được rồi.”

Mặc Phi liếc hắn không dám nói tiếp.

Tiếp theo, sắc mặt Vu Việt nghiêm lại, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi nhanh chóng chạy đi.”

Tướng lĩnh kia vâng mệnh, nói: “Mạt tướng nhất định sẽ ngày đêm thần tốc, lấy tốc độ nhanh nhất mang quân viện trợ về cho Chủ công “

Vu Việt gật đầu, nhìn theo gần một ngàn hắc thiết kỵ lên ngựa đi xa, rồi nhìn lại binh lính mệt mỏi còn lại bên người, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo…

Đây chính là lần cưỡi ngựa điên cuồng nhất của Mặc Phi, dọc theo đường đi, bôn ba trong lầy lội, không uống một ngụm nước, không ăn một miếng đồ ăn nào, cả người nàng đã nhanh chóng mệt lả. Nhưng mà khi nghĩ đến tình cảnh của đám người Vu Việt thì nàng không dám ngừng lại chút nào, cắn răng cố gắng kiên trì.

Trải qua một ngày một đêm tốc hành, rốt cuộc mọi người đã trở lại trong thời gian dự định, vừa vào thành thì người ngã ngựa đổ, ai ai cũng phong trần mệt mỏi, vẻ mặt uể oải.

Tướng thủ thành Trung Đô lập tức phái người đưa mọi người tiến vào phủ Thái Thú.

Vừa vặn hôm qua Ngư gia trở về thành, thấy tình cảnh chấn động như vậy, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Chủ công đâu?”

Sau khi tướng lĩnh uống một ngụm nước, đáp lại: “Chủ công đang ở nơi cách Trung Đô ba trăm dặm, tình huống không được lạc quan, xin Ngư tướng quân mau chóng mang theo lương thực và nước uống đi cứu viện “

Trong lòng Ngư gia kinh nghi bất định*, lấy chiến lực của đội quân Vu Việt, làm sao có thể rơi vào thảm trọng như thế?

* Kinh nghi bất định: kinh ngạc, nghi ngờ.

Lúc này Minh Hàn lại giải thích nguyên nhân, Ngư gia mới hiểu được sự tình trải qua, một bên thì khiếp sợ thủ đoạn độc ác của địch nhân, một bên thì nhanh chóng triệu tập binh mã, chuẩn bị đi cứu viện.

Hai phe nhân mã gặp nhau, tạo thành một trận ác chiến, quân địch thấy không đánh lại thì lập tức lựa chọn lui binh, Ngư gia liếc mắt một cái đã thấy người cầm đầu chính là Địch kha. Người này lại có tâm kế, âm mưu trùng trùng như thế, đầu tiên là nhấn chìm Cưu Vọng, khiến cho binh mã của Vu Việt bị tổn thất nặng nề. Sau đó cố ý để người báo tin trở lại Trung Đô, biết Trung Đô sẽ phái ra binh lực cứu viện, cho nên lúc này lại tiến hành mai phục.

Bọn họ muốn tiêu diệt hoàn toàn bộ phận chủ lực của Chiếu Quốc.

Trong lòng Ngư gia lo âu, hiểu rằng trong lúc nguy cơ thì càng cần phải bình tĩnh, có điều bị đám địch binh này cản đường, cứ kéo dài thêm một ngày, tình cảnh của đám người Vu Việt sẽ xấu đi một phần, hết lần này đến lần khác giao chiến với địch binh đã bị trì hoãn ba ngày, bọn họ chỉ muốn đẩy Bách Lý Mặc cách xa đám người Vu Việt.

Tức giận nhất là hiên tại hắn không thể phân chia binh lực ra được, tuy rằng đã phái người đi Trung Đô cầu viện. Nhưng mà có lẽ người báo tin cũng lành ít dữ nhiều rồi. Sợ rằng đến khi Trung Đô phát hiện ra điểm không thích hợp thì vẫn phải cần một hai ngày nữa.

Số lượng địch nhân đại khái có khoảng ba vạn, mà trên tay hắn vẫn còn gần hai vạn nhân mã, trong đó tám ngàn kỵ binh có thể lấy một địch mười thì không phải nói làm gì, sức chiến đấu tuyệt đối mạnh hơn quân địch. Có điều quân địch áp dụng sách lược quấy rối vòng quanh, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Đối phương đoán chắc Chiếu quân cấp bách, cố ý kéo dài thời gian, đồng thời làm suy yếu một chút binh lực của bọn họ.

Đang trong tình thế Chiêu quân càng thêm bất lợi, một nhóm viện quân khác từ Trung Đô bất ngờ đã đến …