Bát Phú Lâm Môn

Quyển 3 - Chương 5: Đi Hộ Quốc phủ



Ta biết nam nhân nàychắc là Thuần Vu Tử Thần, người có bộ dạng giống như đúc với Thuần VuSan San đương nhiên chính là ca ca hắn:Thuần Vu Tử Thần. Ai, chỉ tưởngniệm một người trên người khác thôi cũng cần phải làm vẻ mặt này ư, lúcnày vẻ mặt ta chắc hẳn rất “yêu tinh”.

Đáng tiếc, hiện tại cũng không có cơ hội .

Thuần Vu Tử Thần bỗng ngẩng đầu lên đối mắt với ta, trong mắt hắn lại hiệnlên vẻ tiếc thương, phần thương tiếc này làm ta khó chịu. Không sai,thân phận hiện tại của ta chính xác là rất đáng thương, một nữ tử phongtrần, nhưng bản thân ta lại không hề cảm thấy mình đáng thương. Ngượclại, khi ta học xong cầm kỳ thư họa, ca múa khúc nghệ, càng có cơ hộilàm được một hoa khôi, có cơ hội gặp lại Hậu Huyền, sau đó, cùng hắnnghĩ cách đem ta ra khỏi nơi này

Nếu như Hậu Huyền không đến, ta cũng đã vạch ra được kế hoạch tốt lắm, chính là cố gắng lấylòng tin của Hồng nương tìm lại chút tự do, sau đó đi tìm San San, dùngkế hoạch 9527, nếu không ta cũng sẽ đến những nơi minh đem bạc chôngiấu, đem bạc đào ra, tự chuộc mình cho bản thân, ta cũng sẽ không ở lại Bách Hoa cung chết già.

Giả thiết vận khí của tathối tới cực điểm, chẳng những không tìm được San San, còn bạc bị người ta đánh bậy bạ đào mất, ta sẽ tự sát, đi tìm mấy tên quỷ sai kia làmloạn, xem bọn hắn có dám không giải quyết chuyện cho ta hay không, tachơi xấu cũng là hạng nhất. Hì hì, đương nhiên, chiêu đó chỉ là vận nhất đắc dĩ mà thôi.

Ánh mắt của ta một lần nữa lại nhìn đến những chiếc rương, ta đau lòng đến mức siết chặt áo trước ngực, khi một một cái rương đi qua lòng của ta lại nhỏ thêm một ít máu, buồn bực a…Ta cũng không có nhiều lòng tham, một rương là tốt rồi…

“Cô nương, trở về đi thôi, mặt trời càng lúc càng gay gắt sẽ làm cô nươngbị thương , chẳng may bị cảm thì thật không tốt.” Nguyệt Nguyệt đỡ lấythân hình “gầy yếu””của ta.

Mặt trời làm tổn thương? Tachẳng lẽ là kem sao hả? Ai, dù sao càng xem càng đau lòng. Từ lúc tiếpquản thân thể này. Cảm giác được thể lực, độ nhạy cùng với các phươngdiện cũng không thể bằng Phong Thanh Nhã .

Thở vắn than dài trở về đi thôi, trong viện hạ ý nồng đậm, mọi nơi đều là một mảnh xanh ngắt.

“Hoa tỷ tỷ nhìn xem, đó chính là Hi Dương, đến đến rồi.”

Có mấy phụ nhân chặn đường đi của ta, ta đưa tay che nắng, trong số bọn họ có Hoa Liễu, dáng người nàng mềm mại không xương cho dù đang đứng cũnglàm cho người khác có cảm giác “Mỹ Nữ Xà””, xinh đẹp mê người.

Đôi mắt phượng hẹp dài của nàng nhìn ta chăm chú đánh giá, ta vẫn dùng bộ dáng trầm lặng của mình đối diện với bọn họ.

“Hoa tỷ tỷ. Chính là nàng , lớn lối không biết xấu hổ nói muốn vượt qua ngươi.”

“Không sai không sai, còn muốn đoạt đi danh bài hoa khôi của tỷ.”

Nhàm chán, cái sự khiêu khích này thật quá lộ liễu. Bất quá lòng của phụ nữcùng với học thức của bọn họ có quan hệ trực tiếp với nhau, so với cungđấu thực sự khác biệt quá lớn. Đối với cung đấu, thì ta thích tranh đấuhơn.

“Hoa tỷ tỷ, giáo huấn nàng một chút đi, đừng để cho nàng đắc ý quá, để cho nàng biết ai mới chân chính là chủ nhân của bách hoa cung.”

Hoa Liễu thướt tha đi tới trước người củata, ta đứng thẳng lưng. Lấy lại tinh thần, vung lên khóe môi, vẻ mặt từuể oải chuyển là chăm chú, Trong ánh mắt của Hoa Liễu hiện lên một tiagiảo hoạt . Giống như muốn bức bách người ta hiện lên chân diện thựcsự .”Muốn đặt chân ở tại Bách Hoa cung, những thứ cầm kỳ thi họa nàycũng chỉ là vô dụng.” Hoa Liễu miễn cưỡng nói, “Mấy người kia… tất cả đều như vậy.” Quạt tròn trong tay chỉ hướng những nữ nhân đằng sau,những nữ nhân này đều thần khí mười phần, vừa nói không sai không sai.

“Cho nên bọn họ mới trở thành những kỹ nữ thấp hèn nhất phục vụ vào banđêm.” Những lời chanh chua này của Hoa Liễu vừa thốt lên, những nữ nhânnày đều trở nên xấu hổ, trong lòng ta cười thầm, bọn họ tìm Hoa Liễu.Căn bản là là tự rước lấy nhục.

Hoa Liễu dùng quạt trònnâng cằm của ta lên, đôi mắt đẹp nheo lại: “Ta thích có nữ nhân có dãtâm, ngươi có bản lãnh gì đem ra cho ta xem, để cho ta xem ngươi thực sự có tư cách làm đối thủ của ta hay không.” Nàng thu hồi quạt tròn, đứng ở trước mặt của ta từ từ quạt.

Nguyệt Nguyệt ở phíasau của ta lôi kéo ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Có cần phải … đi gọihồng nương hay không.” Ta vung lên tay. Thản nhiên nói: “Không cần đâu.” Sau đó ta cười nói: “Ta đã từng nghe một câu chuyện.”

“A? Ngươi nói nghe một chút đi.” Giọng điệu của Hoa Liễu cũng rất tùy ý. Ta cũng tùy ý mà nói : “Trước kia có bốn con gà mái, bọn chúng cho rằngcó thể học xong cầm kỳ thư họa thì có thể biến thành Phượng Hoàng. Kếtquả, bọn chúng vẫn mãi chỉ là gà mái.” Ta nói xong nhún nhún vai, HoaLiễu lúc này bật cuời khanh khách, những nữ nhân phía sau sắc mặt trởnên trắng bệch.

“Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì!” Bọn họ xông lên, Hoa Liễu chậm rãi giơ tay ngăn cản bọn họ, tà nghễ bọn họ: “Điềunàng nói không hề sai, hơn nữa những con gà mái này không thể biến thành Phượng cho nên cũng không hy vọng người khác cũng sẽ thành Phượngđược.”

“Hoa Liễu! Hừ, ngươi đừng đắc ý! Ngày ngươi kiêu ngạo cũng không còn nhiều đâu !”

“Không sai, đến lúc đó xem ngươi khóc như thế nào!”

Ai, những người này chính là như thế, không muốn người khác tốt, thì liền buông lời nguyền rủa.

“Ngươi, cũng không tệ, rảnh tìm ta nói chuyện phiếm, ngươi hẳn là biết, nơi này rất nhàm chán.” Hoa Liễu đưa tay, móng tay thật dài xẹt qua cằm của ta, cảm giác của ta không hề sai, Hoa Liễu trước đây rất thích vị Hộ Quốcphu nhân như ta, hiện tại đương nhiên sẽ không có phản cảm với ta.

Chỉ là không nghĩ tới ta rất nhanh lại gặp lại Hoa Liễu. Buổi tối Hồngnương nói cho ta biết ta phải cùng Hoa Liễu đi Hộ Quốc phủ, bởi vì vụ án Cổ Minh Khải kết thúc, Hộ Quốc phủ mở một tịch khánh công yến, khaothưởng những người có công trong vụ án này.

Ý tứ này của Hồng nương rõ ràng là bào ta di theo Hoa Liễu học hỏi, thân phận chỉ là thủ hạ của Hoa Liễu, cũng không cần lên đài làm bất cứ… biểu diễn gì,hiện tại kỹ thuật của ta cũng chỉ là gà mờ, lên đài cũng chỉ làm mất mặt Bách Hoa cung.

Không ngờ lại có một cơ hội lần nữa.Tiến vào hộ quốc phủ, ta nhật định phải gặp Hậu Huyền, đến lúc đó làmthế nào cùng hắn nhận nhau, nhưng lại không thể để cho Nam Cung ThuNguyệt thấy được sơ hở, phải suy nghĩ cho thật tốt.

Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm dị thường trong xanh, gió thổi mát mẻ , những oán hận đầu mùa hè giờ phút này đều biến mất.

Trên tay ôm ngọc tỳ bà của Hoa Liễu mà thèm rõ dãi, cảm giác này rất tốt, tỳ bà này cũng không thuộc về Hoa Liễu, mà thuộc về Bách Hoa cung , bằngkhông, Hoa Liễu cũng có thể nhờ nó ma chuộc thân.

“Thậtnóng bức nha, Hi Dương , ngươi kể chút chuyện cười đi.” Trên xe ngựa này có thể chở được bảy tám người, trừ ta và Hoa Liễu , trên xe còn có bốnvũ nương của Bách hoa cung, còn lại những người khác đều ở xe ngựa phíasau.

Vũ nương cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn ta, tràn ngập chờ mong, đáng tiếc, bọn họ không biết rằng ta chính là nữ vương tẻngắt, vì vậy, ta cười nói: “Lúc trước có một khối kẹo đường, nàng vừabước đi chân liền mềm nhũn, nàng nói, ai nha, sao chân ta lại mềm nhũnnhư vậy, ha hả, buồn cười không.”

Hưu, một trận gió thổi qua, khiến người trong xe run run, Hoa Liễu vỗ về cánh tay vừa lòngnói: “Tốt lắm, rất mát mẻ .” Hoa Liễu cười cười nhìn vũ nương, bọn họtựa hồ cũng cam thấy Hoa Liễu muốn châm chọc ta, cũng yểm thần cười khẽ.

Kỳ thật, cách sinh tồn ở Bách Hoa cung chính là không để ý thể hiện, tạiBách Hoa cung, nếu ngươi không có thành thạo một nghề, sẽ lưu lạc thànhkỹ nữ cấp bậc thấp nhất, giống như những … vũ nương này, bọn họ cũngkhông cần tiếp khách.

Xe ngựa đắc đắc đắc đến HộQuốc phủ, lần này đây, tâm tình của ta hoàn toàn khác trước. Trước đây,ta từng nghênh ngang từ đại môn ra ra vào vào, mà lần này , ta phải đi theo Hoa Liễu mới có thể vào Hộ Quốc phủ, nhưng lại là cửa hông, ánhmắt của người hầu không còn là kính sợ nữa, mà là khinh bỉ, tương phảnthật lớn khiến cho tâm tình của ta không cách nào điều chính lại được,trong lòng có điểm buồn bực, có điểm mất mát, nói cũng không thể nóiđược.

Cảnh sắc quen thuộc,con người quen thuộc, hànghiên quen thuộc. Nơi này, ta từng nằm ngủ, nơi đó, ta từng ngồi ngủgật, còn có bên kia, ta ôm Tiểu Cửu cùng nhau ngủ, như thế nào. . điềuta nhớ lại chỉ có ngủ. A, ở Hộ Quốc phủ, ta không ăn thì chính là ngủ,không có việc gì, so sánh với heo còn an nhàn hơn.

Heocòn phải lo lắng sẽ bị giết, nhưng ta thì không có, chuyện bên ngoài cóNam Cung Thu Nguyệt, chuyện bên trong cũng có Nam Cung Thu Nguyệt, đúngvậy, chính là Nam Cung Thu Nguyệt làm cho ta cảm thấy nơi đây chính làmột lồng sắt an toàn, tương đối tự do, chỉ cần không rời khỏi tầm mắtcủa hắn, rời khỏi nắm tay của hắn thì điều gì cũng có thể được.

Bữa tiệc được bày ở trong hạ viên của Hộ Quốc phủ, Hộ quốc phủ tổng cộng có xuân hạ thu đông bốn cái hoa viên, có thể nói bốn mùa mùi hoa khôngngừng.

Trong Hạ viên trừ mụa hè cây cối hoa nở , còn cómột hồ sen, một ngọn núi giả giữa hồ , đi quá một chút nữa sẽ là mộtkhoảng sân rộng , lúc này lá sen tươi tốt, nụ hoa e ấp, khoảng sân sáthồ như ẩn hiện.

Bên rìa hồ sen là bàn ghế ngổn ngang,trên chủ tọa là Phong Thanh Nhã, sau nàng vẫn là Tiểu Nhược, trên mặtbọn họ là nụ cười bình thản, nhưng lại làm cho ta có cảm giác nụ cườicủa bọn họ không có niềm vui chiến thắng.

Bên tay tráicủa Phong Thanh Nhã, chính là anh em nhà Thuần Vu và Lãnh Nguyệt Dao, là San San! Mặc dù trong lòng kích động, nhưng ta không thể biểu lộ quánhiều, cho nên ta lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khác.

Chỉ thấy bên phải Phong Thanh Nhã theo tứ tự là Sở Dực, Viễn Trần và TiểuCửu. Kỳ quái, Nam Cung Thu Nguyệt và Hậu Huyền sao lại vắng mặt? Ly Cavắng mặt ta sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, tâm tình của hắn như vậy chỉ sợ gọi hắn, hắn cũng sẽ không đến đây, nhưng Nam Cung Thu Nguyệt và Hậu Huyền thì không giống vậy , ta có cảm giác Hộ Quốc phủ sau khi ta rờikhỏi thay đổi cũng rất nhiều.