Bất Diệt Long Đế

Chương 240: Vương của bọn họ



 

Vị trí Lục Ly lên đất liền không phải bên Bạch Tu, mà là vị trí của Độc Hạt quân đoàn.

Hắn theo lộ tuyến quân đoàn hồ phỉ đi về phía trước chạy như điên, trên đường có lộ tuyến hành quân rất rõ ràng, rất nhiều cây cối bị chặt, cấm chế bị phá hư.

Huyết Sát Đảo không tính quá lớn, lấy tốc độ của Lục Ly bây giờ, nếu như không có cấm chế mà nói... Nhiều nhất nửa canh giờ là có thể tới trung tâm. Hắn không có sử dụng thần kỹ Nhiên Huyết, sau khi đột phá Hồn Đàm cảnh, tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, hắn tin tưởng không bao lâu là có thể tới chiến trường.

- Rầm rầm rầm!

Quả nhiên, chỉ mấy phút sau, phía trước truyền đến tiếng nổ lớn, xa xa còn có thể thấy rất nhiều huyền lực phóng ra oanh kích sơn mạch.

- Nhiên Huyết!

Lục Ly gầm lên, vận dụng huyết mạch thần kỹ. Hắn một là muốn thử xem còn có thể sử dụng huyết mạch thần kỹ hay không, hai là muốn thử xem thời gian của huyết mạch thần kỹ có tăng trưởng hay không?

Thời điểm hắn thức tỉnh thần kỹ Nhiên Huyết, chỉ có thể duy trì một nén nhang, sau khi đột phá Thần Hải cảnh, thời gian tăng nửa canh giờ, theo lý thuyết đột phá Hồn Đàm cảnh cũng sẽ kéo dài.

Sau lưng hắn, ấn ký ngân long phát sáng, nhục thân nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, một cỗ lực lượng mênh mông truyền khắp toàn thân, đôi mắt của hắn nổi lên ngân quang, hóa thân thành cự long hình người.

- Rất tốt!

Có thể vận dụng huyết mạch thần kỹ, Lục Ly hơi vui vẻ. Lúc chế tạo Hồn Đàm xuất hiện dị biến, trong Hồn Đàm nhiều một long văn, răng thú còn biến mất. Nhưng ít nhất còn có thể vận dụng thần kỹ Nhiên Huyết, chiến lực của hắn còn ở đó, thân thể cũng không có vấn đề, điều này làm cho hắn yên tâm hơn không ít.

Hắn phóng về phía rừng cây, bảo Tiểu Bạch dò đường, trong rừng cây này còn có rất nhiều cấm chế.

Tiểu Bạch khoan khoái dẫn đường, Lục Ly như độc xà đuổi theo.

Trung tâm chiến trường ở trong một sơn mạch, đợi Lục Ly lao ra rừng rậm nhìn quanh, phát hiện phía trước khắp nơi đều là người. Hồ phỉ ít nhất có hơn một ngàn, bên Huyết Sát Đảo chỉ có mấy trăm, hai trưởng lão Thần Hải cảnh đỉnh phong mang theo mấy Lục Ải Nhân đang đau khổ chống cự.

Thảm!

Lục Ly quét nhìn, phát hiện trên đất có rất nhiều thi thể, đều mặc chiến giáp của Huyết Sát Đảo. Tùy tiện đảo qua, ít nhất chiến tử hơn ngàn người, còn bao gồm mấy thống lĩnh Huyết Sát Đảo hắn quen thuộc.

- Ba Hồn Đàm cảnh?

Ánh mắt Lục Ly khóa chặt ba tu sĩ Hồn Đàm cảnh đang tấn công Lục Ải Nhân, thân thể lập tức lao lên, người ở giữa không trung đã gầm lên giận dữ:

- Chết...

Lục Ly gầm lên không có phóng thích thần kỹ Long Ngâm, chẳng qua là nổi giận hét lớn, nhưng thanh âm vang dội phương viên mấy dặm, chấn đến rất nhiều võ giả còn đang khai chiến run lên.

Vô số ánh mắt quét tới, lại thấy thân ảnh của Lục Ly một biến thành hai, hai biến thành bốn, ở giữa không trung kéo ra một loạt Quỷ Ảnh, cực kỳ tà dị.

- Đảo chủ!



Vô số võ giả Huyết Sát Đảo toàn thân là máu lệ nóng doanh tròng, đối với bọn hắn mà nói, Lục Ly chính là vương. Lúc này ở thời khắc nguy nan nhất, vương của bọn họ rốt cục xuất hiện, điều này làm cho bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống cúng bái.

Lục Ly mang theo mười mấy cái Quỷ Ảnh xông vào trong đám người. Kình Thiên Kích đảo qua, nhất thời có ba hồ phỉ bị chặt thành hai khúc, bay vụt ra ngoài.

- Ầm ầm ầm...

Lục Ly lấy tốc độ khủng bố phá vòng vây, phàm là võ giả bị hắn gặp phải, không có một ai còn sống.

Một lão giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong dẫn đội, ngoại hiệu Độc Hạt. Ánh mắt của hắn rất nhỏ, bên trong chứa đầy tia sáng âm tàn. Thấy Lục Ly tiến tới, hắn cắn răng buông bỏ vây giết mấy Lục Ải Nhân còn lại, nhìn hai Hồn Đàm cảnh khác nói:

- Cùng nhau động thủ, trước trọng thương Lục Ly!

Phía trên truyền lệnh là chém giết tất cả mọi người trên Huyết Sát Đảo, trọng thương Lục Ly, lại không thể giết. Dù sao danh khí của Lục Ly quá lớn, Độc Hạt không dám khinh thường, chỉ có thể gọi hai Hồn Đàm cảnh còn lại liên thủ.

Bên Độc Hạt vốn có bảy võ giả Hồn Đàm cảnh, nhưng ở vòng tấn công thứ nhất đã bị Thiên Đà Tử chém chết hai người, mới vừa rồi bị Lục Ải Nhân đánh lén giết thêm hai người, nên chỉ còn lại có ba Hồn Đàm cảnh mà thôi.

Ở Độc Hạt xem ra, cho dù chỉ có ba người, cũng có thể dễ dàng trọng thương Lục Ly. Lục Ly rõ ràng mới đột phá Hồn Đàm cảnh, làm sao có thể là đối thủ của ba người?

- Gầm...

Ai ngờ thời điểm ba người nhích tới gần, đột nhiên Lục Ly gầm lên, tiếng hô này không phải như vừa rồi, mà là thần kỹ Long Ngâm.

Tiếng gầm như thiên băng địa liệt, bởi vì tất cả mọi người ở phụ cận đều cảm giác thiên địa đung đưa, đầu váng mắt hoa, không gian chấn động, cuồng phong gào thét, vô số người màng nhĩ vỡ nát, thất khiếu đổ máu, ôm đầu quay cuồng gào thét ở trên mặt đất.

Ba người Độc Hạt cũng giống như thế, trong màng nhĩ và linh hồn truyền đến từng cơn đau nhói, cảm giác như có vô số châm nhỏ vô hình xuyên thấu, đâm vào linh hồn của bọn hắn.

Không chỉ hồ phỉ, rất nhiều người của Huyết Sát Đảo cũng trúng chiêu, ôm đầu thống khổ. Tiếng gầm này của Lục Ly quá kinh khủng, trong phương viên trăm mét không người có thể đứng lên được.

- Ách?

Lục Ly cũng bị dọa sỡ, sao uy lực của thần kỹ Long Ngâm mạnh hơn nhiều như vậy?

Ở Địch Long bộ lạc giao chiến với võ giả Vũ gia và Bộ gia, hắn nhớ rất rõ ràng, thần kỹ Long Ngâm có thể ảnh hưởng Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, nhưng ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng lúc này Độc Hạt lại ôm đầu lăn lộn.

- Chẳng lẽ là tác dụng của Hồn Đàm?

Lục Ly nhớ tới Bạch Thu Tuyết nói đây là loại huyền kỹ linh hồn, hắn chế tạo Hồn Đàm, linh hồn trở nên mạnh mẽ, trong Hồn Đàm còn có long văn quỷ dị, nói không chừng có quan hệ tới uy lực của Long Ngâm tăng lớn.

- Hưu!

Hắn dừng một giây liền kịp phản ứng, thân thể bắn tới, vung Kình Thiên Kích một đường phách chém, giết người như giết dê bò.

- Gầm...

Đợi ba người Độc Hạt hơi thanh tỉnh, Lục Ly đã tới phụ cận bọn họ, hắn lại phát ra một tiếng long ngâm, chấn ba người quay cuồng trên mặt đất, ung dung chém chết ba Hồn Đàm cảnh.



Lục Ải Nhân lại không bị ảnh hưởng quá lớn, Lục Ly đảo qua một trưởng lão đang khống chế Lục Ải Nhân gầm lên:

- Đã chết chưa? Chưa chết thì khống chế Lục Ải Nhân giết toàn bộ hồ phỉ, một cái cũng không để lại.

Trưởng lão kia tự nhiên chưa chết, nếu không Lục Ải Nhân đã sớm không bị khống chế rồi. Bất quá màng nhĩ của hắn nổ vang, linh hồn đau nhói, căn bản không nghe rõ Lục Ly đang nói cái gì.

Nhưng hắn có thể nhìn hiểu ý tứ của Lục Ly, rất nhanh tỉnh ngộ lại, khống chế mấy Lục Ải Nhân bắt đầu tán sát.

Bên này không còn Hồn Đàm cảnh, Lục Ải Nhân có thể ung dung quét ngang, Lục Ly chạy nhanh đi, giúp đỡ chiến trường khác.

...

- Đảo chủ, là đảo chủ!

- Đảo chủ tới!

Tiếng rống to của Lục Ly thức tỉnh các trưởng lão Huyết Sát Đảo ở hai chiến trường khác, có thể phát ra tiếng hô rung trời động địa như thế, chỉ có Lục Ly, bọn họ sớm biết thần kỹ Long Ngâm này rồi.

Hai chiến trường kia còn thảm hơn bên này gấp mấy lần, võ giả Huyết Sát Đảo cơ hồ ra hết. Thiên Đà Tử bị Bạch Tu truy sát đến lên trời xuống đất, thân thể nhiều chỗ bị thương nặng, một cánh tay không còn, thảm không ra hình người.

- Chủ nhân, ngươi rốt cuộc tới rồi...

Thiên Đà Tử nghe được tiếng gầm của Lục Ly, thiếu chút nữa khóc lên, hắn vốn tưởng rằng sau khi Thất trưởng lão phát ra tín hiệu, Lục Ly sẽ lập tức chạy tới. Lại không nghĩ rằng kéo dài mấy nén hương, nếu như Lục Ly lại trì hoãn chốc lát, phỏng chừng hắn sẽ anh dũng hy sinh.

Hắn lập tức khống chế Mệnh Luân lao về phía Lục Ly, Bạch Tu đuổi theo phía sau cười lạnh. Ở Bạch Tu xem ra, trên đảo mạnh nhất hẳn là Thiên Đà Tử, Lục Ly? Tính thứ gì.

- Ngu ngốc!

Thiên Đà Tử thấy Bạch Tu theo sát không bỏ, mắt lộ ra vẻ đùa cợt, Lục Ly ngay cả Mệnh Luân cảnh đỉnh phong cũng có thể giết, Bạch Tu tính cái rắm...

- Đại công tử!

Ở bến tàu, Hứa Tứ Hà nghe được tiếng hô, có chút lo lắng nói:

- Nếu không chúng ta lui trước? Lưu lại nơi này không an toàn.

- Sợ cái gì?

Hứa Diệu Dương không cho là đúng nói:

- Bạch Tu hẳn có thể bắt lại Lục Ly, hơn nữa cho dù không bắt được Lục Ly, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám giết chúng ta. Ta muốn tận mắt nhìn hắn giống như con chó quỳ ở trước mặt ta vẫy đuôi mừng chủ.