Bất Diệt Long Đế

Chương 207: Chờ ta nửa năm



- Cái gì?

Bốn tên trưởng lão kinh hãi, lập tức vây tới, nhìn qua linh tài hình rồng vàng óng bên trong, mắt bốn người lập tức tràn ra tinh mang vạn trượng, tựa như bốn tên già đầu độc thân thấy được mỹ nữ không mảnh áo che người.

Bọn hắn đã đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong rất nhiều năm, lại một mực không thể đột phá, không thể đi ra thế giới bên ngoài, chính là bởi vì không có Thăng Long Thảo và hai loại linh tài còn thiếu.

Không chỉ bọn hắn, rất nhiều trường bối của bọn hắn đều chết già ở trong này. Bởi vì ra không được, tiểu thế giới không có mấy loại linh tài kia, bởi thế chưa từng có người nào đột phá Quân Hầu Cảnh.

Hôm nay bọn hắn lại thấy được một gốc Thăng Long Thảo sống sờ sờ đặt ngay trước mắt, có được gốc linh thảo này Dạ Tra có sáu thành nắm chắc sẽ đột phá Quân Hầu Cảnh. Nếu còn có thể tìm được hai loại linh tài còn lại, tỷ lệ đột phá thậm chí đạt tới chín thành.

- Không sai, là Thăng Long thảo, tổng cộng sáu gốc, đều tặng cho các ngươi.

Lục Ly cười tủm tỉm nói, tựa như thứ hắn vừa đưa ra kia không phải linh tài hiếm thấy trị giá sáu mươi ức Huyền Tinh, mà chỉ là mấy viên Thối Thể Đan.

Tê tê

Năm người hít sâu một hơi khí lạnh, Dạ Tra vội vàng lấy tốc độ nhanh nhất mở ra mấy hộp ngọc còn lại. Nhìn thấy đều là Thanh Long Thảo giống nhau như đúc, năm người không khỏi kích động đến độ toàn thân run rẩy.

Vừa rồi Lục Ly lấy của bọn hắn số linh tài giá trị ba mươi ức Huyền Tinh, mới chuyển mắt đã quay trở lại, không chỉ trả linh tài cho bọn hắn, còn tiện tay đưa cho bọn họ Thăng Long Thảo giá trị năm sáu mươi ức?

Mấy chục ức Huyền Tinh ngược lại là thứ yếu, then chốt là thứ này có tiền cũng không mua được.

Lần trước Dạ Tra không để Lục Ly mang theo linh tài ra ngoài đổi lấy Thăng Long Thảo, một là thực lực Lục Ly quá yếu, sợ hại hắn. Hai là bởi vì Dạ Tra rất rõ ràng, ở cái nơi Bắc Mạc nhỏ bé kia, phỏng chừng trăm năm cũng khó mà có được một gốc Thăng Long Thảo, căn bản mua không nổi.

Dạ Tra định đợi lúc Lục Ly trở nên cường đại, ít nhất đạt tới Mệnh Luân Cảnh đỉnh phong, hoặc là Bất Diệt Cảnh mới đi Thanh Châu hoặc là Trung Châu đổi lấy Thăng Long Thảo.

Lại không ngờ rằng, lúc này mới chưa qua bao lâu, Lục Ly liền đã mang theo sáu gốc Thăng Long Thảo vào đây

Lúc này tâm tình năm người bọn họ thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết, bằng vào sáu gốc Thăng Long Thảo này, ít nhất sẽ có hai trong năm người bọn hắn đủ khả năng đột phá Quân Hầu Cảnh. Nếu có thể được đến hai loại linh tài còn lại, nói không chừng cả năm người đều có thể đột phá.

Hô hô …

Dạ Tra thở ra một hơi thật dài, khoái tốc khép lại hộp ngọc, sau đó trùng trùng khuỵu gối quỳ xuống, bốn tên trưởng lão còn lại cũng đều quỳ theo.

Dạ Tra nghẹn ngào nói:

- Ân tình củaThánh Chủ, Thanh Loan Tộc ghi khắc không quên, Thanh Loan Tộc đời đời kiếp kiếp phụng ngươi làm Thánh Chủ.

Ý cười trên mặt Lục Ly thoáng cứng lại, lời này của Dạ Tra rất nặng. Vài chục ức Huyền Tinh Thanh Loan Tộc đều có thể nhẹ nhàng cầm ra, lại bởi mình đưa sáu gốc Thăng Long Thảo mà Dạ Tra lập xuống lời thề nghiêm trọng vậy ư?

Thật ra Lục Ly không hiểu, Dạ Tra tự nhiên không phải coi trọng Thăng Long Thảo, mà là coi trọng con người hắn.

Giờ khắc này, Dạ Tra và bốn tên trưởng lão đều thật lòng thật dạ tôn Lục Ly là Thánh Chủ. Ở cảnh giới của Lục Ly, tài phú có được khẳng định không nhiều, lại cầm ra linh tài trị giá năm sáu mươi ức Huyền Tinh mà mí mắt đều không nháy lấy một lần.

Chính điều này khiến đám người Dạ Tra cảm giác được lòng dạ Lục Ly quả thực bất phàm, nhân vật như vậy, thành tựu sau này há sẽ thấp? Cộng thêm văn tự trên tổ bia, Dạ Tra đâu có thể không thề trung thành?

Hành vi của Lục Ly trước đó, Dạ Tra và bốn tên trưởng lão đều hiểu ra, rõ ràng vừa rồi là Lục Ly đang thử thăm dò bọn hắn.



Nếu Dạ Tra không cầm linh tài giá trị ba mươi ức Huyền Tinh đưa cho Lục Ly, hay là đến lúc rời đi bốn vị trưởng lão không quỳ xuống, Lục Ly chắc chắn sẽ không tin tưởng bọn họ, như thế cũng sẽ không dễ dàng cầm ra Thăng Long Thảo đưa tặng.

Bọn hắn không chỉ không trách cứ Lục Ly, ngược lại cho rằng Lục Ly làm đúng. Nếu không thăm dò mà đã dễ dàng đưa tặng, như vậy Lục Ly khác gì đứa ngốc, đứa ngốc há lại đáng để bọn hắn theo đuổi?

- Đứng lên, đứng lên hết đi, người một nhà không cần khách khí vậy đâu.

Lục Ly đỡ dậy năm người đám Dạ Tra, vừa rồi đúng thật là hắn có ý thăm dò. Mấy người Dạ Tra qua cửa thành công, Lục Ly hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, thực sự coi bọn họ là người một nhà.

Đám người Dạ Tra đứng dậy, Dạ Tra không khách khí, thu lại sáu hộp ngọc vào trong Không Gian Giới Chỉ, lúc này mới hỏi:

- Thánh Chủ, sao ngươi có được Thăng Long Thảo này?

- Mộ Long Đế.

Lục Ly không giấu diếm mà trực tiếp nói thẳng:

- Đoạn thời gian trước ta tiến vào mộ Long Đế, cơ duyên xảo hợp được đến một chiếc Không Gian Giới Chỉ. Bên trong có một ít linh tài, ta nhớ các ngươi cần Thăng Long Thảo nên mới đưa tới.

- Khó trách.

Nhân vật Long Đế này, đám người Dạ Tra đều từng nghe nói qua, là cường giả Nhân Hoàng nhất thống Bắc Mạc vạn năm trước, trong mộ Long Đế có được linh tài quý hiếm như thế cũng là điều dễ hiểu.

Lục Ly dừng một lát rồi nói tiếp:

- Đúng rồi, các ngươi nói còn thiếu mấy loại linh dược mới có thể đột phá Quân Hầu Cảnh, cứ nói là thứ gì để ta xem thử.

Đám người Dạ Tra đã hoàn toàn giành được tín nhiệm, Lục Ly tự nhiên nghĩ hết mọi cách trợ giúp bọn hắn, để mấy người đột phá Quân Hầu Cảnh, có thể tùy thời ra vào tiểu thế giới.

Khi ấy an toàn của hắn liền được bảo đảm, trọng yếu nhất chính là hắn có thể để Dạ Tra mang mình đi Trung Châu, đi tìm Lục gia, còn có thể đi Thanh Châu tìm Lục Linh.

Hiện tại, những linh tài quý hiếm này đối với hắn mà nói thì không có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng đối với mấy người Dạ Tra lại có ý nghĩa cực trọng đại.

Đám người Dạ Tra đã phụng hắn làm Thánh Chủ, thủ hạ cường đại cũng chính là hắn cường đại, Lục Ly tự nhiên muốn toàn lực trợ giúp bọn hắn.

Lại nói, chỉ cần trở lại Lục gia, Lục Ly muốn Thăng Long Thảo còn khó?

Gia tộc huyết mạch mạnh nhất Trung Châu, phụ thân hắn còn là Nhân Hoàng Cảnh, Lục gia có được để uẫn cỡ nào? Dự tính tuỳ tiện đều có thể cầm ra được linh tài như Thăng Long Thảo.

Dạ Tra nghĩ nghĩ liền thành thật nói:

- Chúng ta còn thiếu hai loại linh tài là Băng Phượng Diệp và Hải Ngân Đảm.

- Ồ?

Trên mặt Lục Ly lộ ra ý cười tươi rói, nói:

- Vận khí tốt thật đấy, hai thứ đó ta cũng có, chẳng qua số lượng không nhiều, Băng Phượng Diệp chỉ có hai mảnh, Hải Ngân Đảm có ba cái, cho hết các ngươi.



Giới chỉ Lục Ly lóe lên quang mang, hai phiến lá màu lam và ba viên hải đảm màu bạc tựa như trứng gà xuất hiện trong tay, hắn đưa cho Dạ Tra nói:

- Đồ vật đều đã đưa, có thể đột phá Quân Hầu Cảnh hay không, liền phải xem chính các ngươi.

- Cảm ơn Thánh Chủ, cảm ơn!

Cả người Dạ Tra lần nữa run lên, mới đầu có được Thăng Long Thảo bọn hắn liền có sáu thành cơ hội, giờ Lục Ly lại đưa thêm hai loại linh tài còn lại, bản thân Dạ Tra đã hoàn toàn nắm chắc đột phá.

Lục Ly cười nhạt nói:

- Không có gì, các ngươi trở nên cường đại, sau này liền không có ai ở Thiên Đảo Hồ dám bắt nạt ta, đúng không nào?

- Đúng rồi!

 Lục Ly đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi:

- Có những vật này, mấy người các ngươi có nắm chắc đột phá Quân Hầu Cảnh không?

Dạ Tra và bốn tên trưởng lão liếc nhau, nói:

- Ba người, ít nhất sẽ có ba người đột phá! Vận khí tốt thì toàn bộ năm người chúng ta đều có thể đột phá.

 

- Được!

Lục Ly hưng phấn gật đầu, nếu năm người đều có thể đột phá, như vậy cỗ lực lượng này hoàn toàn đủ cho hắn tự vệ ở Thiên Đảo Hồ, trừ phi Thiên Ngục lão nhân đích thân ra tay, bằng không hắn không sợ bất kỳ thế lực nào.

Thậm chí …

Toàn bộ cường giả Vũ gia đều xuất động hắn cũng không sợ, nghe nói Vũ gia chỉ có tộc trưởng là Quân Hầu Cảnh, dù có là Quân Hầu Cảnh trung kỳ hậu kỳ, bằng vào đám người Dạ Tra cũng hoàn toàn đủ sức chống lại.

- Vậy các ngươi đột phá phải mất bao lâu?

Cuối cùng Lục Ly hỏi ra vấn đề then chốt nhất, hắn đã bách không kịp đợi muốn đi Trung Châu tìm kiếm Lục gia.

Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi đáp rất chắn chắn:

- Nửa năm, nhiều nhất là nửa năm!

- Được!

Trên mặt Lục Ly hiện lên ý cười xán lạn, thời gian nửa năm không lâu, hắn hoàn toàn có thể câu giờ được với phía Bạch gia.

Lục Ly gắt gao siết chặt nắm tay, hưng phấn nhủ thầm trong lòng:

- Phụ thân mẫu thân tỷ tỷ, đợi ta thêm nửa năm, nửa năm sau ta liền có thể rời khỏi Thiên Đảo Hồ, đi đến Trung Châu, rất nhanh ta sẽ gặp được các ngươi.