Bất Diệt Long Đế

Chương 195: Cường giả chi chiến



Tu luyện võ đạo, nghịch thiên cải mệnh!

Cải mệnh ở đây, theo như người Bắc Mạc nghĩ thì có hai ý, một là cải biến vận mệnh, được đến thành tựu phi thường, từ đó sống trong sung sướng, vinh hoa phú quý cả đời.

Còn có một ý nữa là cải biến thọ mệnh, giành được sinh mạng lâu dài. Một  Mệnh Luân có thể gia tăng năm trăm năm thọ nguyên, Bất Diệt Cảnh đỉnh phong có được chín chiếc Mệnh Luân, trên lý thuyết có thể có được bốn ngàn năm trăm năm thọ nguyên.

Đương nhiên, sau mỗi Mệnh Luân thọ nguyên được gia tăng sẽ ít đi nhiều, không khả năng thật có thể sống hơn bốn ngàn tuổi, nhưng sau khi đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, hai ba ngàn năm thọ nguyên khẳng định là có.

Võ giả tu luyện lên cao tiến cảnh sẽ càng lúc càng khó, bởi vì lượng linh tài cần đến sẽ càng lúc càng nhiều, đừng nói tiểu võ giả, dù có là đại gia tộc đều rất khó tìm đủ hết. Mỗi lần đột phá một cảnh giới đều cần thời gian rất dài, nếu võ giả không có thọ nguyên dài đằng đẵng, làm sao có thể không ngừng đột phá? Làm sao có thể nghịch thiên cho được?

Nghịch thiên cải mệnh, phải cải mệnh trước thì mới có thể nghịch thiên.

Bởi vậy Mệnh Luân rất quan trọng đối với võ giả, nếu Mệnh Luân bị hủy đi, đấy sẽ là trí mạng đối với võ giả. Không chỉ khiến hắn nguyên khí đại thương, đời này cơ bản cũng xong rồi, xác suất ngưng tạo thành công Mệnh Luân sẽ theo đó giảm mạnh, trừ phi là được sử dụng vô số linh tài trân quý.

Mà nếu không thể lần nữa ngưng tạo Mệnh Luân, chẳng bao lâu sau võ giả kia liền sẽ chết già.

Chiêu này của Bạch Lãnh hủy đi Mệnh Luân tầng bốn của trưởng lão Vũ gia, đồng nghĩa với vận mệnh tên trưởng lão kia đã chú định, Vũ gia tuyệt không khả năng hao tốn đại giá giúp hắn lần nữa ngưng tạo Mệnh Luân, kết cục chờ đợi hắn chỉ có thể là tử vong.

Tên trưởng lão kia sống chết thế nào, người xung quanh không mấy để ý, điều bọn hắn để ý là thủ đoạn của Bạch Lãnh. Lúc này rất nhiều người mới chợt hiểu ra, trước đó Bạch Lãnh để Mệnh Luân tách ra là giả, có tám chiếc Mệnh Luân đều là hư ảnh, Mệnh Luân thực thì vẫn không tách ra, mà dùng để đụng tới Mệnh Luân của trưởng lão Vũ gia kia.

Mệnh Luân tầng chín đối đầu Mệnh Luân tầng bốn, chênh lệch quá lớn.

Điểm then chốt nhất chính là, Bạch Lãnh vận dụng huyết mạch thần kỹ, Tử Nguyệt tiềm phục ở trong Mệnh Luân. Tùy theo cảnh giới võ giả tăng lên, uy lực huyết mạch thần kỹ cũng sẽ đề thăng. Huyết mạch thần kỹ mà Bạch Lãnh phóng thích không phải là thứ mà Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương có thể cầm ra so sánh.

Tử Nguyệt tiềm phục trong Mệnh Luân tầng chín, lúc va chạm với Mệnh Luân trưởng lão Vũ gia, Tử Nguyệt đột nhiên tập kích bắn ra, trực tiếp đâm nát Mệnh Luân trưởng lão Vũ gia

- Cường hoành!

Rất nhiều trưởng lão các gia tộc âm thầm cảm khái, dù đoán được thủ đoạn Bạch Lãnh, nhưng không phải ai cũng phá giải được. Chín hư ảnh Mệnh Luân giống nhau như đúc, ai cũng phân biệt không ra. Mệnh Luân không đạt tới tầng chín mà va chạm với Mệnh Luân của Bạch Lãnh, kết cục cuối cùng đều sẽ như thế cả!

Cường giả mạnh thứ ba Thiên Đảo Hồ quả nhiên danh bất hư truyền.

Hưu!

Một tên trưởng lão Vũ gia bay vụt xuống, bắt lấy tên trưởng lão đã ngất đi kia, phóng về phía phi thuyền thiết giáp cách đó, dưới hồ có rất nhiều Huyền thú, nếu rơi xuống sợ rằng đến cả xương cốt đều không thừa.

- Hoàn Vũ đại nhân!



Vũ Phi Nông rống lớn một tiếng với Tử Hoàn Vũ, hắn rất rõ rằng, bằng vào mấy người bọn họ tuyệt không phải đối thủ của Bạch Lãnh. Tử Hoàn Vũ không ra tay, bốn người Vũ gia còn lại cũng phải chết ở chỗ này.

- Bạch Lãnh, ngươi quá phận.

Nét mặt Tử Hoàn Vũ không giấu được vẻ phẫn nộ, tình hình thế này mà hắn còn không ra mặt, tất cả các gia tộc Thiên Vũ Quốc đều sẽ hàn tâm. Từ trong bụng hắn, một Mệnh Luân tầng chín hiện ra. Hắn tung người bay lên, Mệnh Luân hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng tới không trung trên đỉnh đầu Bạch Lãnh.

Ông!

Ấn ký tiểu hoa màu đỏ trên cổ Tử Hoàn Vũ sáng lên, Mệnh Luân tầng chín tràn ra thần mang sặc sỡ, tiếp đó một cảnh tượng kinh người diễn ra.

Mệnh Luân chín màu cấp tốc xoay tròn, cánh hoa đầy trời bay ra từ trong Mệnh Luân chín màu, bao phủ phương viên mấy trăm trượng. Mưa hoa sặc sỡ lả tả khắp nơi, đẹp đến khiến người mê say.

Rất thần kỳ là, dưới mưa hoa Bạch Lãnh đột nhiên biến mất, không chỉ không nhìn thấy thân hình hắn, ngay cả dùng thần niệm đều dò xét không ra, cũng không thấy được công kích từ Bạch Lãnh.

- Vạn Hoa Trận!

Có người kinh hô, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Tử gia, có thể vây khốn bất kỳ cường giả đồng cấp nào, mọi người dò xét không ra Bạch Lãnh, chính là vì hắn đã bị vây khốn ở bên trong.

- Đi vào trọng thương hắn, đừng giết người!

Tử Hoàn Vũ đứng ngạo nghễ trên Mệnh Luân, hét lớn với đám Vũ Phi Nông. Vũ Phi Nông phấn chấn không thôi, tung người bay vụt vào trong biển hoa.

- Giết!

Một tên trưởng lão Vũ gia và tên trưởng lão vừa kéo người trở lại phi thuyền thiết giáp cũng vọt vào theo, chỉ có Vũ Phi Giáp là không đi.

Hưu

Vũ Phi Giáp đứng ngạo nghễ trên Mệnh Luân tầng sáu, Mệnh Luân lấp lánh quang mang, hóa thành một đạo lưu tinh gào thét mà đi. Hắn không phóng vào trong biển hoa, ngược lại hướng tới phi thuyền thiết giáp ở xa xa.

Bạch Lãnh bị Vạn Hoa Trận vây khốn, Tử Hoàn Vũ nói trọng thương hắn, đừng giết người. Nếu đã vậy có tiến vào cũng chẳng ý nghĩa gì, còn không bằng đi đánh giết Lục Ly. Mục đích bọn hắn khai chiến là gì? Chẳng phải là vì Lục Ly ư?

Mệnh Luân của Vũ Phi Giáp là sáu tầng, tốc độ rất nhanh, nhanh hơn phi thuyền thiết giáp tận mấy lần.

Đinh Quế mới điều khiển phi thuyền thiết giáp bay được một lúc, Vũ Phi Giáp liền đã đuổi kịp. Hắn khóa chặt Lục Ly đang đứng trên boong thuyền, sát khí trên người tuôn trào ra sóng cả.

Bá bá bá!

Người trên boong thuyền nhìn thấy Vũ Phi Giáp bay vút mà đến, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi. Đám Hứa Phương Phỉ thậm chí lặng lẽ rụt mấy bước vào trong góc, nghĩ bụng cách xa Lục Ly xa một chút, tránh cho khỏi bị Lục Ly liên lụy.



Tại trường, người không nhúc nhích chỉ có Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, Bạch Cô đứng cách Lục Ly mấy thước cũng không tránh đi, ngược lại cả ba người đều lấy ra binh khí.

Đinh Quế dẫn theo hai tên Mệnh Luân Cảnh đi ra, đứng ở bên người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương. Thần sắc ba người ngưng trọng dị thường, ba người đều là Mệnh Luân cảnh, nhưng Vũ Phi Giáp lại là Bất Diệt cảnh.

Ngàn trượng, năm trăm trượng, trăm trượng!

Ba người Đinh Quế đã thả ra Mệnh Luân, Đinh Quế là Mệnh Luân tầng ba, hai người còn lại chỉ có hai tầng. Lục Ly giang rộng hai tay, chuẩn bị phóng thích long ngâm, trong tay Bạch Thu Tuyết cũng giơ cao một chiếc ngọc phù, quang mang lấp lánh, khẽ kêu nói:

- Vũ Phi Giáp, ngươi dám công kích, ta lập tức bóp nát ngọc phù, nháy mắt lão tổ tông liền sẽ đến, lần này toàn bộ người Vũ gia các ngươi đều phải chết ở đây!

Uy hiếp của Bạch Thu Tuyết rất có sức chấn nhiếp, Vũ Phi Giáp điều khiển Mệnh Luân ngừng lại, không khỏi có chút đau đầu. Hắn tự nhiên đều biết Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương, hai nha đầu này chính là hậu bối được Thiên Ngục lão nhân yêu thích nhất, thường niên mang theo trên người chỉ điểm tu luyện, ngọc phù này khẳng định là thật, ngọc phù vừa vỡ, phỏng chừng Thiên Ngục lão nhân sẽ lập tức khởi hành tới đây.

Tính tình lão bất tử đó, các đại gia tộc Bắc Mạc đều từng lĩnh giáo qua. Không xuất động thì thôi, một khi xuất động nhất định phải thấy máu, nói không chừng mấy người Vũ gia bọn hắn thật sẽ triệt để bỏ mạng ở Thiên Đảo Hồ.

Vấn đề là …

Lục Linh mang đến cho hắn khuất nhục, cộng thêm cái chết của Vũ Linh, Bạch Lãnh phế đi một tên trưởng lão Vũ gia, tôn nghiêm Vũ gia mất sạch, những chuyện này chẳng lẽ cứ thế quên đi?

- Không thể!

Vũ Phi Giáp cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, Vũ gia chính là danh môn vọng tộc ở Bắc Mạc, nếu lần này chùn bước, uy nghi Vũ gia sẽ mất hết, biến thành trò cười trong mắt tất cả mọi người Bắc Mạc.

Hưu!

Vũ Phi Giáp điều khiển Mệnh Luân, cuốn theo sát cơ vô tận và khí tức cuồng bạo nghiền ép tới. Ba người Đinh Quế cắn răng điều khiển Mệnh Luân đối kháng, ấn ký vết kiếm trên cổ Vũ Phi Giáp sáng lên, chiến đao trong tay đột nhiên bổ xuống, một đạo đao mang màu đỏ lửa kinh thiên lan tràn mà đi, xé rách bầu trời, bắn thẳng về phía Lục Ly.

Oanh!

Hai Mệnh Luân va chạm, nháy mắt Mệnh Luân của Đinh Quế bị đánh bay, sắc mặt Đinh Quế bỗng trở nên trắng bệch, cả người lắc lư lảo đảo giữa trời, thiếu chút rơi rụng xuống. Vũ Phi Giáp lại không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục điều khiển Mệnh Luân đánh tới Mệnh Luân của hai người còn lại.

- Lục Ly, mau tránh ra!

Bạch Thu Tuyết khẽ kêu, nhìn thấy đao mang kinh thiên cuốn theo khí tức khủng bố xé nứt thiên địa kia bắn thẳng đến, sâu trong linh hồn nàng bất giác truyền đến một tia bất lực.

- Tránh không được!

Lục Ly ngược lại muốn tránh, chỉ là bị uy áp Vũ Phi Giáp chấn trụ, toàn thân căn bản không cách nào di động, chỉ biết trơ mắt nhìn đao mang phá không mà đến.