Bất Diệt Long Đế

Chương 192: Đừng giết người



Tiếng rống kinh thiên động địa vừa rồi của Lục Ly, dù đám người Bạch Thu Tuyết đã lùi ra sau trăm trượng, lại vẫn cảm thấy màng nhĩ chấn rung, linh hồn đau nhói.

Lại nghĩ đến tiếng rống trên đỉnh núi kia, Bạch Thu Tuyết nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy mình chẳng nghe thấy, chẳng nhìn thấy được gì, mọi giác quan hoàn toàn biến mất, dù có bị người giết đều không biết.

Điều này chứng tỏ tiếng rống kia khiến linh hồn nàng đều bị chấn động, căn bản không cách nào tự hỏi, cũng không cách nào cảm giác được bên ngoài, đặc điểm giống hệt với huyền kỹ loại linh hồn trong truyền thuyết, bởi thế Bạch Thu Tuyết mới có suy đoán như vậy.

Huyền kỹ loại linh hồn!

Toàn bộ Bắc Mạc trước mắt chỉ có một người biết được huyền kỹ tương tự, đó chính là quốc chủ Thiên Lương Quốc. Nàng chủ tu huyền kỹ loại linh hồn, một khi phóng ra huyền kỹ, ngay cả Thiên Ngục lão nhân đều cảm thấy vướng tay.

Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, đây là sự thật không cách nào chối cãi, bởi thế Bạch Thu Tuyết cho rằng hắn tuyệt đối không khả năng có được huyết mạch thần kỹ, vậy chỉ còn lại huyền kỹ loại linh hồn là có thể giải thích thông.

- Chẳng lẽ hắn được đến huyền kỹ này trong mộ Long Đế?

Tư liệu trước đó về Lục Ly Bạch Thu Tuyết cũng nhìn qua, trong trận chiến Huyết Sát Đảo, nếu không phải Minh Vũ kịp thời đi tới, Lục Ly sớm đã chết rồi.

Vừa nãy lúc mới lên đỉnh núi cũng suýt chút nữa bị Vũ Linh Hư giết đi, bởi thế trước kia Lục Ly khẳng định không hiểu huyền kỹ này, chỉ có thể là mới cảm ngộ được trong thời gian gần đây.

Nghĩ tới đó Bạch Thu Tuyết bất giác có chút hâm mộ, được đến huyền kỹ này, cộng thêm tốc độ tu luyện của Lục Ly vốn đã rất nhanh, chỉ cần không chết yểu, sớm muộn sẽ trở thành cường giả ngạo nghễ giữa Bắc Mạc.

- Sao Lục Ly lại trở nên mạnh vậy?

Hứa Phương Phỉ và rất nhiều người đều sửng sờ ngây dại, Hứa Phương Phỉ trước nay luôn một mực khó chịu với Lục Ly. Trong mắt nàng, Lục Ly và Liễu gia chỉ là đám chó hoang từ bên ngoài chui lủi vào Thiên Hồ Đảo, Minh Vũ nhất định là đã nhận lầm người, Lục Ly làm sao có thể là thiếu chủ của hắn được?

Sau đó cũng không thấy Minh Vũ xuất hiện trở lại, càng không truyền lời cho Hứa gia, điều này khiến Hứa Phương Phỉ càng thêm vững tin vào suy đoán của mình.

Lần đầu nàng đi cùng với Hứa Diệu Dương tới Huyết Sát đảo, Lục Ly đã rất là nghênh ngang càn rỡ, tiếp sau đó ở đại thọ Hứa Trần, Lục Ly khiêu khích Bạch Hạ Sương ngay trước mặt mọi người, điều này khiến cảm quan của Hứa Phương Phỉ đối với Lục Ly càng kém.

Một đứa nhà quê tới từ bên ngoài, lại chỉ là tiểu võ giả Thần Hải Cảnh, Hứa Phương Phỉ khinh thường Lục Ly từ tận đáy lòng.

Thế mà đứa dế nhũi khiến nàng xem thường đó, hôm nay lại đại phát thần uy, một thân một mình đánh gãy chân mười mấy tên võ giả Hồn Đàm Cảnh, thử hỏi xem Hứa Phương Phỉ sao dám tin tưởng? Sao không chấn kinh?

- Tiểu tử, ngươi dám đánh gãy chân ta, ta giết cả họ nhà ngươi, a a …

Bên kia Đỗ Tử Lăng đã tỉnh táo lại, hắn một bên tru lên một bên rống giận, trong đôi mắt đào hoa chất đầy vẻ phẫn nộ hung tợn.

Nếu là đám người Bạch Thu Tuyết Dạ Vũ Hàm Vũ Linh Hư đánh gãy chân hắn, hắn sẽ không nổi giận như thế. Nhưng giờ đây hắn lại bị một tên tiểu tốt không chút danh tiếng như Lục Ly đánh gãy chân ngay trước mặt bao người, khiến hắn mất sạch mặt mũi, trong lòng phẫn nộ thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.

Đám công tử còn lại cũng giận mắng theo, Lục Ly nghe được, không khỏi bực bội quay đầu nhìn lại, trầm mặt xuống đi tới chỗ bọn hắn. Đám người Đỗ Tử Lăng thấy vậy, lập tức không còn dám kêu, tiểu ấn hình tam giác trên cổ Đỗ Tử Lăng khẽ sáng lên, tùy thời chuẩn bị công kích.



Ngao …

Lục Ly lần nữa phát ra tiếng long ngâm, chấn cho cả đám kia thất khiếu chảy máu, ôm đầu lăn lộn trên đất. Sau đó hắn tung người bay vọt tới, giơ chân lên hung hăng nện mạnh xuống ngực Đỗ Tử Lăng.

- Lục Ly, đừng giết người!

Bạch Thu Tuyết bị dọa nhảy dựng, Đỗ Tử Lăng chính là vương tử Thiên Hàn Quốc, nếu hắn chết ở chỗ này, nhất định sẽ dẫn phát đại chiến.

Chân Lục Ly khẽ thu lực lại, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, ngực Đỗ Tử Lăng lõm sâu vào, không biết đã gãy mất bao nhiêu chiếc xương sườn.

Vù vù!

Tiếp đó chân Lục Ly lại như thiểm điện giẫm lên tay trái tay phải Đỗ Tử Lăng, lần lượt đạp gãy xương cốt hai tay.

Thân hình hắn chợt lóe, dạo một vòng quanh mười mấy tên còn lại, đạp gãy xương sườn, xương tay của tất cả bọn họ, lúc này mới thản nhiên quay trở về.

Toàn trường vang lên một mảnh quỷ khóc sói gào, khắp nơi toàn là tiếng kêu thảm, tiếng gào rống, trên mặt rất nhiều người chảy đầy máu tươi, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Hứa Phương Phỉ và nguyên một đám tiểu thư có chút e sợ nhích lại gần Bạch Thu Tuyết, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng không còn giống như lúc trước.

Người tâm ngoan thủ lạt, hành vi hung tàn như thế, đám tiểu thư các nàng cũng không thường thấy, lúc này ở trong mắt chúng tiểu thư, Lục Ly đã không khác gì một tên ma đầu.

- Đi thôi!

Thần sắc Bạch Thu Tuyết không có biến hóa gì quá lớn, phất tay để mọi người rời đi, tìm đường ra ngoài. Đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc cũng không đến không, lại đều chưa bị thương, lát nữa tự nhiên sẽ chữa trị cho đám Đỗ Tử Lăng, chỉ cần không chết người, Bạch Thu Tuyết không lo lắng sẽ lớn chuyện.

Chúng nhân trầm mặc tiến về phía trước, Lục Ly vẫn đê điều đi ở phía sau cùng, nhưng không còn ai dám khinh thường hắn. Một vài vị tiểu thư thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Lục Ly một cái, ánh mắt cứ tựa như đang nhìn mãnh thú Hồng Hoang.

Trên đường Bạch Hạ Sương ríu rít hỏi dò Bạch Thu Tuyết chuyện xảy ra trên đỉnh núi, muốn biết xem Bạch Thu Tuyết có được đến bảo tàng Long Đế hay không. Bạch Thu Tuyết đang bị thương, không tâm tình nói nhiều với Bạch Hạ Sương, chỉ tùy ý giải thích mấy câu.

Bạch Hạ Sương có chút mất hứng, chạy ra sau đội ngũ hỏi dò Lục Ly. Nàng ngược lại không có vẻ gì là e sợ Lục Ly cả, thái độ đối đãi Lục Ly cũng tốt lên nhiều, trên mặt chất đầy ý cười, rất là hưng phấn.

Trong lòng Lục Ly có tâm sự, cũng không hứng thú trò chuyện với Bạch Hạ Sương, tùy ý qua loa vài câu, hỏi gì đáp nấy. Không húy kị chuyện Vũ Linh Hư bị Yêu Ma khống chế, thiếu chút giết sạch người trên đỉnh núi, cuối cùng dưới sự hợp lực của hắn và Bạch Thu Tuyết, Vũ Linh Hư cũng bị đánh chết.

Rải rác vài câu khiến  Bạch Hạ Sương và chúng nhân nghe mà trong lòng đại chấn, cũng rất tiếc hận, không ngờ quan tài Long Đế lại bay mất, bên trong chính là trọng bảo của Long Đế a.

Chúng nhân vừa đi đường vừa nghị luận xôn xao, Lục Ly lại không nói gì thêm, hắn đang mải nghĩ đến Long Ngâm thần kỹ, nghĩ đến sau khi rời khỏi đây sẽ gặp phải cục diện thế nào.



- Được rồi, chúng ta hạ trại ở đây, Bạch Cô Bạch Vanh Bạch Ảnh các ngươi chia nhau dẫn người đi thăm dò tìm kiếm lối ra. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi mộ Long Đế, nếu có tình huống lập tức bắn đạn tín hiệu.

Đi đến một bãi đất trống dưới núi, Bạch Thu Tuyết ngừng lại hạ lệnh. Mấy người Bạch Cô chia nhau dẫn theo một hai người tản ra bốn phương tám hướng, Bạch Thu Tuyết thì dẫn đám tiểu thư đi vào trong một sơn động nhỏ gần đó, một lúc lâu sau Bạch Thu Tuyết đổi một thân váy dài sạch sẽ đi ra.

- Lục Ly, đừng lo, ta sẽ để Lãnh thúc ra mặt.

Bạch Thu Tuyết thấy Lục Ly trầm mặc ngồi xếp bằng trên đất, đi tới nhẹ giọng nói. Lục Ly mở mắt ra, khẽ gật đầu, Bạch Thu Tuyết cũng ngồi xuống cạnh bên chữa thương.

Hưu

Sau nửa canh giờ, Bạch Cô dẫn người chạy vội mà về, từ đằng xa liền đã quát khẽ nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, tìm tới cửa ra.

- Tín hiệu, triệu tập tất cả mọi người!

Chữa thương nửa canh giờ, Bạch Thu Tuyết vẫn chưa khôi phục quá nhiều, nhưng nàng vừa nghe nói thế lập tức hạ lệnh, để Bạch Cô bắn đạn tín hiệu triệu tập đám người Bạch Ảnh quay về. Chờ bọn Bạch Ảnh trở về đông đủ, Bạch Thu Tuyết liền dẫn theo chúng nhân đi thẳng về hướng bắc.

Bạch Cô đi trước dẫn đường, bôn tẩu hơn mười dặm, trước mặt xuất hiện một vách đá. Dưới vách đá có một cửa đá, lúc này cửa đá đã mở, lộ ra một hang động đen nhánh.

Xèo xèo!

Bạch Cô xung phong bước lên, lấy ra binh khí vọt tiến vào, một đạo bạch quang hiện lên, Bạch Cô biến mất ở bên trong, Bạch Thu Tuyết vung tay dẫn theo chúng nhân lần lượt xông vào trong cửa đá.

Ông!

Một đạo bạch quang chớp hiện, Lục Ly mở mắt ra quét nhìn bốn phía, rất nhanh mắt hắn liền sáng lên.

Bởi vì cảnh sắc chung quanh rất quen thuộc, không ngờ bọn hắn lại truyền tống đến cửa vào đại điện, trước mặt rõ ràng là chín phiến cửa viết “Sinh tử”.

- Đi ra rồi!

Đại điện này trước kia các gia tộc đều từng phái người tiến vào, cứ men theo thông đạo liền đi ra Luyện Ngục Nhai, đến đây xem như đã triệt để an toàn.

- Lục Ly, chúng ta ra ngoài trước thôi, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất, còn nếu có chuyện ta sẽ tìm Lãnh thúc hỗ trợ.

Bạch Thu Tuyết đi đến bên người Lục Ly khẽ dặn dò một tiếng, Lục Ly gật đầu, Bạch Thu Tuyết lập tức dẫn chúng nhân bước nhanh vào trong thông đạo.

Lục Ly theo ở phía sau, trong tay hiện ra Kình Thiên Kích, tùy thời chuẩn bị liều mạng một phen.