Bất Diệt Long Đế

Chương 190: Giai nhân trên lưng



Ngồi xếp bằng trên đỉnh núi nghỉ ngơi ba bốn canh giờ, cảm giác hư nhược sau khi phóng thích huyết mạch dần dần tan biến.

Dạ Vũ Hàm Dạ Long Vũ Tử Liên Nhi đã tỉnh, Lục Ly cũng không giấu diếm sự thật, thẳng thắn kể lại chuyện Vũ Linh Hư bị hắn giết.

Đương nhiên, hắn không hề nói dựa vào một mình hắn liền đánh giết Vũ Linh Hư, mà là Bạch Thu Tuyết trọng thương Liễu Vũ Linh Hư, sau đó hắn mới đánh lén chém giết được.

Bạch Thu Tuyết không lên tiếng, ngược lại còn khe khẽ gật đầu yểm hộ giúp Lục Ly. Lục Ly không muốn bại lộ chiến lực, điều này Bạch Thu Tuyết có thể hiểu được, Lục Ly giúp nàng rất nhiều, còn cứu nàng một mạng, chút chuyện này không tính là gì.

Dạ Vũ Hàm và Dạ Long Vũ cảm kích tạ ơn Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi lại có chút lo lắng, nàng rất rõ ràng địa vị Vũ Linh Hư ở Vũ gia.

Vũ Linh Hư chết rồi, còn là Lục Ly chém giết, Vũ gia chắc chắn sẽ không buông tha Lục Ly, nói không chừng lúc này cường giả Vũ gia chính đang chạy tới Luyện Ngục Nhai.

- Lục đảo chủ, quan tài Long Đế kia thật bay mất?

Sau khi nghe Lục Ly giải thích một lần toàn bộ sự tình, Dạ Long Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi, Dạ Long Vũ còn theo bản năng nhìn lại Không Gian Giới Chỉ trong tay Lục Ly một cái.

- Dạ Long Vũ, ngươi có ý gì?

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Thu Tuyết thoáng trầm xuống, quát lạnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Lục Ly được đến bảo tàng Long Đế? Chính là chúng ta tận mắt thấy quan tài đó bay đi. Hơn nữa Lục Ly còn cứu mạng ngươi, dù hắn được đến bảo tàng, không lẽ ngươi còn định cướp đoạt?

- …

Lục Ly nghẹn họng, bản ý Bạch Thu Tuyết vốn là muốn tốt cho hắn, nhưng nàng nói vậy lại càng khiến Dạ Long Vũ và Dạ Vũ Hàm thêm phần hoài nghi, có miệng cũng khó mà giải thích rõ ràng. Dù sao khi đó hai người đều hôn mê, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Dạ Long Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

- Thu Tuyết tiểu thư bớt giận, Long Vũ tự nhiên không có ý đó, chỉ là có chút hiếu kì thôi. Lục đảo chủ cứu mạng chúng ta, quay đầu tất có trọng báo!

Lục Ly tùy ý chắp tay, mang lên mặt nạ thấy không rõ sắc mặt, chỉ thấy hắn quay sang nhìn Bạch Thu Tuyết nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, thương thế ngươi khôi phục thế nào rồi? Hay là chúng ta đi xuống trước, phỏng chừng lúc này Sương tiểu thư cũng đang lo lắng.

Chữa thương mấy canh giờ, nuốt mấy viên đan dược đỉnh cấp, mặc dù thương thế còn chưa lành hẳn, nhưng miễn cưỡng đã có thể đi bộ. Bạch Thu Tuyết cũng sợ Bạch Hạ Sương làm loạn, vội đứng dậy nói:

- Thế chúng ta xuống núi thôi, cáo từ chư vị.

- Cáo từ.

Lục Ly đứng lên nói, Dạ Vũ Hàm và Dạ Long Vũ mỉm cười chắp tay, Tử Liên Nhi cũng đứng dậy nói:

- Ân cứu mạng của Lục công tử, Tử Liên Nhi ghi khắc trong tâm khảm. Ngày sau nếu có chuyện gì, thỉnh cầu thông báo một tiếng, Liên Nhi nhất định toàn lực tương trợ.

Ngữ điệu Tử Liên Nhi rất chân thành, ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên, Tử Liên Nhi chính là công chúa Vương tộc Thiên Vũ Quốc. Chỉ cần nàng hỗ trợ, vậy liền có thể nhẹ nhàng bóc mở truyền tống trận đi Trung Châu.



Chẳng qua ngẫm lại thì thấy không ổn, hắn giết Liễu Vũ Linh Hư, đừng nói đi Vương thành, sợ là vừa ra khỏi Thiên Đảo Hồ, cường giả Vũ gia lập tức sẽ đuổi tới, đi Vương thành Thiên Hàn quốc càng là si tâm vọng tưởng.

- Đa tạ Liên Nhi tiểu thư!

Lục Ly chắp tay đi theo Bạch Thu Tuyết xuống chân, trước lúc bước lên bậc thang sơn đạo, Bạch Thu Tuyết lại có chút sợ hãi. Vạn nhất trọng lực cũng cường đại như trước, với thân thể nàng bây giờ làm sao có thể chịu được.

Mặc dù xuống núi khẳng định sẽ nhẹ nhàng hơn lên núi rất nhiều, nhưng Bạch Thu Tuyết vẫn không dám mạo hiểm, nàng quay sang nhìn Lục Ly một cái, kẻ sau nhấc chân đi lên bậc đá, lập tức cảm giác trọng lực cường đại bao phủ toàn thân.

Hắn lui trở về, lắc đầu nói:

- Có trọng lực, hay là Thu Tuyết tiểu thư ở lại hồi phục thêm mấy canh giờ?

- Không, ta sợ Sương nhi làm loạn.

Trên núi xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan tài hoàng kim đều bay mất, cộng thêm tiếng rống đất rung núi chuyển kia của Lục Ly kia, Bạch Thu Tuyết rất rõ ràng tính tình Bạch Hạ Sương, lúc này càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Nàng trầm tư một lát rồi cắn răng nói:

- Lục, Lục công tử, làm phiền ngươi cõng ta đi xuống.

- Cõng ngươi?

Nội tâm Lục Ly khẽ rung động, trước đó đã có ám muội với Bạch Thu Tuyết, giờ lại lần nữa sợ rằng khó mà tự kiềm chế. Chẳng qua mỹ nhân thỉnh cầu, chuyện thế này có nam nhân mà nào cự tuyệt được?

Hắn khẽ khom lưng xuống, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt giơ hai tay ôm cổ Lục Ly, Lục Ly cũng vươn tay đỡ lấy hai đùi thon dài của Bạch Thu Tuyết, cõng nàng trên lưng.

Ừng ực, ừng ực …

Cảm nhận được thân thể mềm mại dán trên lưng mình, miệng nhỏ của giai nhân phà hơi nóng bên tai, trong tay truyền đến xúc cảm tê người, toàn thân Lục Ly căng cứng, yết hầu lăn động, không ngừng nuốt nước bọt.

- Tiểu Bạch, đi!

Hắn quát lên một tiếng, bước nhanh đi tới bậc đá. Vừa đặt chân lên nền đá Lục Ly lập tức cảm giác một cỗ trọng lực khủng bố trấn áp, thiếu chút khiến hắn trượt chân.

Lúc lên là Lục Ly bò đi lên, giờ đây lại cõng trên lưng một giai nhân, Lục Ly sao có thể mất mặt? Hắn cắn răng bước nhanh xuống dưới, càng hướng xuống trọng lực dần giảm bớt, lưng hắn cũng càng lúc càng thẳng tắp, trong lòng mới thở phào một hơi dài.

Bởi vì trọng lực, cả người Bạch Thu Tuyết dán chặt trên lưng Lục Ly, trước ngực truyền đến co dãn kinh người, toàn thân Lục Ly nóng phừng phừng, tựa như đang lần nữa luyện hóa một giọt bản nguyên chi huyết

Một ngàn bậc, hai ngàn bậc, ba ngàn bậc!

Lục Ly đã có thể nhẹ nhàng đương cự với trọng áp, hắn theo bản năng thả chậm tốc độ, thầm nghĩ có thể cõng Bạch Thu Tuyết lâu thêm một lát, cố kéo dài giây phút mỹ diệu này.

Tâm tư hắn hoàn toàn không đặt lên sơn đạo, trong đầu chỉ nghĩ đến xúc cảm thân thể mềm mại sau lưng truyền tới. Ngửi mùi thơm truyền ra từ miệng nhỏ nhắn của Bạch Thu Tuyết, đôi mắt hắn thoáng có chút mông lung, cảm giác này trước nay hắn chưa từng có, vô cùng kích thích!



Bất tri bất giác đã xuống dưới sơn đạo, Lục Ly vẫn cõng Bạch Thu Tuyết tiếp tục đi tới, Bạch Thu Tuyết lúng túng đằng hắng một tiếng nói:

- Lục công tử, đến nơi rồi, ngươi có thể thả ta xuống.

- À!

Lục Ly đại hoảng, vội nhẹ nhàng buông Bạch Thu Tuyết xuống. Lặng lẽ ngắm nàng một cái, Bạch Thu Tuyết có chút bối rối chỉnh lý áo quần, nét mặt đỏ ửng, đẹp đến mê người.

- Đi thôi.

Sửa sang áo quần xong, Bạch Thu Tuyết lúng túng nói một tiếng, Lục Ly vội vàng gật đầu:

- Được, được, Tiểu Bạch, đi trước mở đường.

Hai người tìm được đường lên núi trước kia, Tiểu Bạch đi trước dò đường, Lục Ly nhìn theo nó một hơi nhảy xuống bảy bậc thềm đá, có chút lo lắng hỏi Bạch Thu Tuyết:

- Thu Tuyết tiểu thư, chỗ này ngươi có thể xuống được không? Hay là để ta cõng ngươi.

Phía dưới đã có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người, Bạch Thu Tuyết sao còn dám để Lục Ly tiếp tục cõng mình, nàng cắn cắn môi đỏ mọng nói:

- Không cần, cảm ơn Lục công tử, ta có thể tự đi.

Nói xong Bạch Thu Tuyết điểm nhẹ chân sau, một hơi nhảy xuống bảy bậc thềm đá, dù trên mặt có chút đau đớn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể gắng gượng được.

Lục Ly cũng không nhiều lời, một mực theo sát bên nàng, sợ nàng nhất thời không cẩn thận lăn đi xuống.

- Tỷ tỷ.

- Thu Tuyết tiểu thư!

Rất nhanh, phía dưới vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết thấy đám người Bạch Hạ Sương đều không sao, trong lòng như trút được gánh nặng.

Tiểu Bạch tăng nhanh tốc độ, hai người Lục Ly Bạch Thu Tuyết cũng tăng tốc theo, xuống núi dù sao cũng nhanh hơn lên núi, chỉ mất ba nén hương, hai người liền đã vọt xuống.

- Tỷ tỷ!

Bạch Hạ Sương thấy một thân quần áo của Bạch Thu Tuyết đều bị máu tươi nhuộm đỏ, lo lắng chạy tới, đám người Bạch Vanh cũng tiến lại vây quanh Lục Ly hỏi dò tình hình, nhất thời khắp nơi toàn là tiếng huyên náo.

- Thu Tuyết tiểu thư, các ngươi đã được đến bảo tàng Long Đế?

Lục Ly còn chưa lên tiếng, một tiếng nói u lãnh vang lên.

Lục Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt đào hoa băng lãnh đang nhìn mình, Đỗ Tử Lăng dẫn người đi tới, lạnh giọng nói:

- Người thấy có phần, các ngươi không thể độc chiếm trọng bảo Long Đế được.