Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 174: Khói xanh xuất, ngọc giao long hiện ( thượng )



"Tảng đá này không dùng làm gì. Chỉ là ngẫu nhiên phát hiện được, có một chút tác dụng làm cho lòng yên tĩnh hơn mà thôi, nhưng hiệu quả không lớn, chỉ cần một Tử Ngọc tệ."

Trong lòng vừa động, Lục Thanh hỏi: "Chỉ có một khối này sao?"

Có chút kỳ quái nhìn Lục Thanh liếc mắt một cái, vị kiếm giả lại nói: "Tảng đá này chỉ là do chúng ta ngẫu nhiên thấy được ở trong một ngôi mộ bị thú hoang đào lên, chỉ có một khối mà thôi. Nếu ngươi ngại hiệu quả quá ít ta cũng không có cách nào khác." Hiển nhiên đối phương hiểu lầm ý tứ của Lục Thanh .

Nhưng mà như thế lại rất tốt, Lục Thanh cũng chẳng muốn nói thẳng ra làm gì. Hắn lại nhìn thấy trên bàn tay của Kiếm Giả đó cầm một miếng da nhỏ, miếng da này dường như là da người, có màu sắc trong suốt. Với nhãn lực của Lục Thanh mà cũng không thể nhận ra đó là thứ gì.

- Cũng là thứ tìm được ở trong phần mộ đó. Đáng tiếc chỉ có một miếng nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không làm được. Nhưng cho dù có dùng một thanh kiếm ngũ phẩm cũng khó có thể làm tổn hại đến nó. Hơn nữa, Thuỷ Hoả bất xâm. - Nói tới đây, trong mắt kiếm giả có chút tiếc nuốt. Đúng là thế, một khối nhỏ như vậy cũng không thể làm được cái gì hữu dụng.

Mỉm cười, Lục Thanh nói:

- Ta đối với những đồ kì dị luôn có hứng thú. Không biết cả hai thứ này giá bao nhiêu?"

Vị kiếm giả sửng sốt, đánh giá Lục Thanh một chút. Lúc sau, hắn liền trở lại bình thường. Hắn cũng đã gặp qua kiếm giả có ham mê giống như vậy. Mà trên thực tế, hắn cũng không có hy vọng có thể bán được hai thứ này đi. Nếu hiện giờ có người mở miệng muốn mua, tất nhiên là hắn không thể bỏ qua.

- Mười Tử Ngọc tệ. Lấy hai thứ đó đi.

Nhướng mày, Lục Thanh nói:

- Hai thứ này ngoại trừ dùng để ngắm, cũng chẳng có tác dụng gì khác, nhiều nhất là hơn một Tử Ngọc tệ. Bằng hữu! không cần phải nói thách. - Nói xong Lục Thanh liếc mắt nhìn Kiếm Giả một cái thật sâu.

Hắn đã phát giác hai kiện đồ vật này có chỗ bất phàm, nhưng không muốn làm cho người khác phải để ý đến.

Mà Kiếm Giả kia bị Lục Thanh nhìn như thế, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị nhìn thấu. Một chút lạnh người không hiểu tại sao tự nhiên xuất hiện trong lòng. Tuy rằng Lục Thanh thu liễm toàn bộ khí tức tu vi, nhưng là Kiếm Giả có tu vi cao dù chỉ hơi tản mát ra khí thế, thì một kiếm giả mới Trúc Cơ sao không cảm thấy trong lòng khẩn trương.

Tuy rằng không biết sự hồi hộp này đến từ đâu, nhưng vị kiếm giả đó cũng là người có kinh nghiệm nên biết Lục Thanh chỉ mới liếc mắt một cái đã khiến cho chính mình cảm thấy tim đập nhanh hơn, thì tu vi chắc chắn ở trên hắn. Người này hắn không thể trêu vào. Chỉ trong vòng một hơi thở, vị kiếm giả đã đưa ra được quyết định.

- Được rồi! Vậy hai Tử Ngọc tệ đi. Dù sao huynh đệ chúng ta lúc ấy tiến vào trong ngôi mộ cũng không phải chuyện đễ dàng, lại còn mất một ít đồ vật. - Kiếm Giả cắn răng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cũng không cần phải tính toán nhiều, Lục Thanh cảm nhận được khi người này nói hết sức bình tĩnh, xem ra cũng không có nói dối. Sau khi đưa hai Tử Ngọc tệ, Lục Thanh cất tảng đá và miếng da, rồi xoay người đi về khách điếm.

Sau khi bảo tiểu nhị nếu không được Lục Thanh cho phép không được cho ai đi vào. Hắn liền đóng cửa phòng lại rồi lấy hai thứ vừa mua ra xem xét.

Đầu tiên, Lục Thanh lấy tảng đá màu xám nhìn nhìn. Cầm nó trên tay có cảm giác lạnh lẽo như nước, dường như nhiệt độ của nó vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Sau khi nắm tảng đá trong phút chốc, Lục Thanh cảm thấy từ trên tảng đá, tựa hồ chảy ra một dòng khí nhàn nhạt. Dòng khí này rất nhỏ bé, nhưng khi truyền vào trong thân thể, Lục Thanh liền cảm thấy tâm thần hơi hơi ổn định. Nếu không phải hắn đã trải qua sinh tử, đối với tâm thần có lực khống chế cực cao, căn bản không thể nhận thấy được.

Thử đưa một đạo Phong Lôi Kiếm Nguyên tiến vào, nhưng không hề có tác dụng gì. Kiếm Nguyên giống như bị một tầng lực lượng cản trở, lưu chuyển ở trên mặt ngoài tảng đá trong chốc lát, rồi chậm rãi tiêu tán trong không khí. Nhướng mày, Lục Thanh lại thả ra thần thức, muốn chui vào bên trong tảng đá tra xét .

"Vào không được." Lục Thanh hơi sửng sốt. Hắn thi triển Luyện Hồn quyết, khi thần thức chạm vào tảng đá, giống như đụng phải tường đồng vách sắt. Cho dù thần thức của hắn có mạnh đến mấy, thậm chí hiện giờ sắp đột phá giai đoạn Luyện Thần, cũng không hề yếu hơn Kiếm Chủ bình thường, nhưng là vẫn không thể chui vào trong tảng đá này. Chẳng sợ ít hay nhiều, tảng đá dường như sau khi đươc sinh ra liền có năng lực cản trở thần thức.

Trong lòng bàn tay, Phong Lôi Kiếm Khí sắc bén bộc phát khiến cho trong không khí giống như nổi lên một trận dông tố.

Quầng sáng kiếm khí chậm rãi tản đi, ở trước mặt Lục Thanh, tảng đá không hề có một chút tổn hại. Trên bề mặt tảng đá có một tầng sáng lưu chuyển, chậm rãi tản mát ra ánh sáng màu xám.

Mà ngay tại lúc Lục Thanh thúc thủ vô sách - bó tay không có biện pháp, Luyện Tâm kiếm đeo sau lưng hắn lại trở nên nóng bỏng, lúc này đây còn mạnh hơn nhiều lúc ở quầy hàng. Trong giây lát, thân kiếm liền trở nên nóng bỏng giống như một ngọn lửa khiến cho lớp áo sau lưng hắn gần như trong nháy mắt liền hóa thành một mảng tro bụi.

Hai mắt sáng lên, Lục Thanh rút ra Luyện Tâm kiếm. Hiện giờ thân thể hắn đã đạt tới mức độ của một thanh kiếm bát phẩm, đối với ngọn lửa bình thường cũng không có gì e ngại. Nên vừa mới rồi Luyện Tâm kiếm phản ứng tuy rằng đột ngột, nhưng Lục Thanh cũng không có bị thương tổn.

Đặt Luyện Tâm kiếm ngang trước mặt, Lục Thanh cẩn thận quan sát biến hóa trên thân kiếm. Giờ khắc này, ở chung quanh thân kiếm, không khí chậm rãi trở lên vặn vẹo, chẳng khác nào không khí bên cạnh cái lò nóng rực. Chúng giống như một làn khói vô hình, vặn vẹo lượn lờ dâng lên.

Không khí không ngừng bị vặn vẹo thêm, rồi đột nhiên, ở chung quanh thân kiếm, chợt bốc lên một ngọn lửa màu lam hồng. Ngọn lửa tỏa ra nhiệt độ khủng bố khiến không khí rung động. Đến bây giờ, Lục Thanh cũng đành buông lỏng Luyện Tâm kiếm ra, mà lùi lại gần một trượng. Ngọn lửa màu lam hồng đã có nhiệt độ đủ để hòa tan một thanh kiếm tám chín phẩm, nên Lục Thanh cũng không dám đứng ở gần quá.

Sau khi rời khỏi bàn tay của Lục Thanh, Luyện Tâm kiếm cũng không hề rơi xuống mặt đất, ngược lại giống như bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên huyền phù ở giữa không trung. Một loại khí tức không hiểu từ trên thân Luyện Tâm kiếm khuếch tán, bao phủ toàn bộ căn phòng.

Về phần Lục Thanh, hắn cảm nhận được một làn áp lực mênh mông. Áp lực đó cũng không phải là khí thế, mà là một loại uy áp thuần túy ép lên linh hồn. Bất quá cũng may khí tức này cũng không có nhằm vào bất luận kẻ nào, cho nên Lục Thanh cũng không có bị thương tổn.

Ông ——

Rồi đột nhiên, Luyện Tâm kiếm phát ra một tiếng ngâm dài. Tiếng kiếm ngâm, giống như từ trên chín tầng trời mà đến, vang lên trong linh hồn Lục Thanh. Lập tức, tảng đá màu xám trong tay Lục Thanh bị dắt đi, từ trong tay Lục Thanh bay về phía Luyện Tâm kiếm.

Trong nháy mắt tiếp xúc với nhau, tầng sương mù xám vốn cất chứa trong tảng đá chợt bắt đầu chuyển động. Nó dễ dàng đột phá hạn chế của tảng đá, dung nhập tới giữa thân kiếm. Mà theo làn sương xám không ngừng dung nhập, Lục Thanh rõ ràng cảm thấy, một luồng sinh khí nhàn nhạt từ Luyện Tâm kiếm bốc lên.

Đồng thời, Lục Thanh còn cảm nhận được một làn khí tức của linh hồn. Thứ khí tức này hắn rất quen thuộc, ngoại trừ Diệp lão đang ngủ say, hắn chưa bao giờ cảm nhân được trên những người khác. Trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, Lục Thanh đối với tảng đá màu xám này càng thêm tò mò. Một khối tảng đá nho nhỏ, cư nhiên khiến cho Diệp lão gần ba năm vẫn ngủ say chợt nhúc nhích thì không cần nghĩ cũng biết, nó là một thứ cực quý.

Lúc này, sương mù màu xám giống như vô cùng vô tận, cuồn cuộn không ngừng chui vào Luyện Tâm kiếm, vượt qua số lượng mà Lục Thanh nhìn thấy trong tảng đá. Mãi sau thời gian tàn nén hương, sương mù màu xám trong tảng đá mới bị hút hết khiến cho tảng đá trở nên trong suốt. Một tiếng răng rắc vang lên, tảng đá vỡ thành hai nửa rồi từ trên thân Luyện Tâm kiếm rơi xuống. Chưa rơi xuống đất nó liền hóa thành một chùm bột phấn màu trắng, rơi lả tả trên mặt đất.

- Ô ——

Ngọn lửa trên thân Luyện Tâm kiếm lại tăng vọt, hoàn toàn hóa thành màu lam nhạt. Ngọn lửa nóng cháy trong nháy mắt thu lại. Cho đến cuối cùng, chúng ngưng tụ thành một quả cầu lửa màu lam khiến người nhìn thấy, cảm giác tim đập liên hồi. Quả cầu lửa màu lam bao phủ toàn bộ Luyện Tâm kiếm.

Thanh âm ì ùng không ngừng, bên trong tầng hỏa diễm màu lam, xuất hiện ra một đạo Tử Điện màu tím, mặt trên có Tốn Phong màu xanh nhạt quấn quanh. Lục Thanh biết, đây là do trong ba năm nay hắn dùng nhiều thời gian sử dụng Kiếm Nguyên nuôi dưỡng. Được Phong Lôi Kiếm Nguyên rèn luyện cho thân kiếm, khiến cho Luyện Tâm kiếm có được thuộc tính Phong Lôi. Chính là bởi vì do không phải được quặng mỏ có thuộc tính Phong Lôi rèn thành, cho nên thuộc tính còn chưa rõ ràng. Nhưng giờ phút này bị ngọn lửa thiêu đốt, vẫn là bộc lộ đầu tiên.

Chậm rãi, trong ánh mắt trở lên kinh ngạc của Lục Thanh, làn khói nhẹ màu xám nhạt bắt đầu từ trên thân Luyện Tâm kiếm bay thẳng lên. Làn khói nhẹ không ngừng quấn quanh thân kiếm, biến thành hình dạng giống như một con giao long. Phía trên thân kiếm còn xuất hiện một làn sương mù màu xanh, thậm chí còn truyền ra từng tiếng long ngâm văng vẳng. Giờ khắc này, nguyên bản Niệm Vân kiếm ở trong bao cũng bắt đầu chậm rãi rung động.

- Ngâm ——

Tiếng kiếm ngâm rất nhỏ từ trên Luyện Tâm kiếm bay lên.

Cơ hồ cùng lúc đó, tất cả đồ vật làm từ khoáng thạch trong phòng, từ chậu than bằng đồng xanh, lư hương bằng sắt, … đều vang lên tiếng động rất nhỏ. Trong phạm vi vài dặm xung quanh, cơ hồ tất cả các thanh kiếm đều hô ứng phát ra tiếng kiếm ngâm réo rắt.

Trong đại viện của phủ thành chủ, một gã trung niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, thân mặc võ y màu trắng, trên măt đầy râu ria trông rất uy mãnh. Bỗng nhiên hắn mở hai mắt. Từ trong đôi mắt bắn ra từng đạo quang mang khiếp người. Trước mặt hắn, một người thanh niên đang quỳ, chính là Thảo Thanh Hà lúc trước cùng Lục Thanh từng có gặp mặt một lần. Một bên, Thảo Thanh Lưu đang đứng thẳng với vẻ mặt cung kính .

- Ông ——

- Sao lại thế này? - Chợt Thảo Thanh Lưu cảm thấy Thanh Thủy kiếm lục phẩm sau lưng rung mạnh. Thảo Thanh Lưu còn đang ngơ ngác thì phát hiện, chung quanh hết thảy đồ vật làm bằng khoáng thạch, cũng đều rung nhẹ.

Đứng thẳng dậy, trong mắt trung niên nhân lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía xa xa trong không trung, chỉ nghe hắn nói từng chữ một: "Thanh Phàm Thần Kiếm xuất thế, thanh yên thành ngọc giao long hiện!"

"Thanh Phàm Thần Kiếm xuất thế, khói xanh xuất ngọc giao long hiện!" Thảo Thanh Lưu lẩm bẩm, trong mắt có sự khiếp sợ.