Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 4 - Chương 123: Xin giúp đỡ



“Ngươi muốn giết ta?”

Vân Dương chỉ nhìn thẳnghắn, trên mặt cũng không có chút biểu tình sợ hãi, “Ngươi có thể giết ta,nhưng mời ngươi trước khi giết ta, nói cho ta biết có phải cha ta còn sống haykhông? Có thể cho ta gặp ông một lần được không?”



Long Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: “Yêu cầu củangươi không nhiều lắm, có điều, người sắp chết còn cần biết nhiều như vậy sao.”



“Nếu đã là điều người sắp chết muốn, ngươi nói cho tabiết thì có sao?”

Vân Dương hỏi lại, quan tâm của hắn bây giờ chỉ có sinhtử của cha mà thôi.

“Nói cho ngươi biết? Ngươi có tư cách gì cùng ta rađiều kiện, vẫn là ngoan ngoãn chờ chết đi.”

Kiếm Long Hạo Thiên lập tứcđâm tới.

“Chờ một chút.”

Vân Dương đột nhiên gọi hắn, kiếmđã đến trước trán hắn liền dừng lại, “Phiền ngươi đừng nói với Yên nhirằng ta đã chết.”



“Ngươi thật nhiều lời.”

Ánh mắt Long Hạo Thiênmang theo tức giận, hắn lại còn bận tâm nàng có thể đau lòng hay không ư?

“Đã không còn gì nữa, giết đi.”

Vân Dương biếtmình trốn không thoát, dứt khoát nhắm mắt lại.

Kiếm trong tay Long Hạo Thiên vẫn chỉ ở trán hắn,trong mắt biến hóa, đột nhiên thu hồi kiếm lại, “Ngươi không đáng được Bổnvương động thủ, ngươi đã đi vào cấm địa, vậy ở chỗ này tự sinh tự diệt đi.”



Tiếng nói vừa dứt, bóng người cũng đã biến mất.

Vân Dương lúc này mới mở mắt, nghi hoặc suy nghĩ, vìsao hắn không giết mình, chẳng lẽ là cha thật sự còn sống? Hắn muốn lôi kéo chanên mới không giết mình sao? Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, trong lòng cóchút vui sướng, hiện tại phải nghĩ cách đi ra ngoài trước.

Vân Yên không hề động đến điểm tâm trước mặt, chỉ chờTiểu Thanh quay về báo tin ca ca đã rời khỏi cấm địa hay chưa? Chưa có tin tứccủa ca ca, nàng tâm thần không yên.

“Nương nương…”

Tiểu Thanh hổn hển chạy vào.

“Tiểu Thanh, thế nào rồi, ca ca trở về chưa?”

VânYên lập tức nghênh đón, lo lắng hỏi.

“Chưa thấy.”

nàng lắc đầu, “Nô tỳ vừa đi rangoài, Vân La công chúa liền lo lắng hỏi nô tỳ, nô tỳ vội vàng theo lời nươngnương dặn hôm qua, nói cho nàng biết, nàng bán tín bán nghi, nói đợi nửa ngàynữa nếu đại thiếu gia không quay về nàng sẽ nghĩ cách đi vào.”



Câu nói kế tiếp, Vân Yên hoàn toàn không nghe rõ,trong đầu chỉ có một vấn đề, ca ca chưa có trở về, tức là vẫn còn ở cấm địa,lập tức phân phó: “Tiểu Thanh, đi cùng ta.”



“Nương nương, người đi đâu?”

Tiểu Thanh đi theosau lưng nàng hỏi.

“Tới cấm địa… chờ một chút, ngươi mau nghĩ cách khiếnthị vệ canh giữ đi nơi khác cho ta vào.”

Vân Yên nhớ ra, hạ lệnh.

“Dạ, nương nương.”

Tiểu Thanh đáp lời.

Chỉ là, khi tới cấm địa rồi, Vân Yên lại ngây ngẩn cảngười, ở cửa cấm địa có nhiều thị vệ canh giữ hơn, bản thân nàng hoàn toànkhông thể vào được, nàng cũng lập tức hiểu ra, Long Hạo Thiên muốn nhốt ca catrong đó.

“Nương nương, làm sao bây giờ?”

Tiểu Thanh khôngchủ định có nhiều thị vệ như vậy, nàng làm thế nào dụ họ rời đi được?

“Trở về.”

Vân Yên lập tức nói, nếu không vào đượcnàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Vân Yên ngồi trong phòng, hết đường xoay sở, khôngbiết nên làm thế nào bây giờ? Trong cấm địa không ăn không uống, hiện tại bênngoài lại có nhiều thị vệ như vậy, trừ phi ca ca tự mình đi ra, cũng là trốnkhông thoát, nếu ca ca bị bắt lại, tự tiện xông vào hoàng cung chính là tử tội.

“Nương nương, nếu không, đi cầu xin Vương thả đạithiếu gia đi.”

Tiểu Thanh đề nghị, hiện giờ cũng chỉ còn cách này.

“Để ta suy nghĩ.”

Vân Yên muốn làm mình tỉnh táolại, cầu xin hắn không phải là cách tốt nhất.

“Giờ có người có thể cứu đại thiếu gia thì tốt biếtmấy.”

Tiểu Thanh nói, thật ra nàng rất muốn đi ra ngoài chờ người tới,nhưng nàng biết nương nương nhất định không chịu, còn nữa, mặc dù bọn họ cóvào, đoán chừng cũng là tự chui đầu vào lưới.

“Có người cứu?”

Ánh mắt Vân Yên lập tức sángngời, nàng nghĩ tới một người, “Cái còi, cái còi…”

nàng cuống quýttìm kiếm trên người.

“Nương nương, người đang tìm cái gì?”

Tiểu Thanhhỏi.

“Cái còi, ngươi có nhìn thấy cái còi của takhông?”

Vân Yên vừa tìm vừa hỏi.

“Cái còi?”

Tiểu Thanh xoay người, lấy từ tronghộp trang sức ra một chiếc còi, hỏi: “Nương nương, có phải cái này haykhông?”



“Mau đưa ta.”

Vân Yên lập tức lấy tới, liền phânphó nàng: “Tiểu Thanh, ngươi đi ra ngoài chờ đi.”



“Dạ.”

Tiểu Thanh lui ra ngoài, nếu như nàng nhớkhông lầm, thứ kia hẳn là của cường đạo Hắc Ưng gì đó, chẳng lẽ nương nươngmuốn nhờ hắn hỗ trợ sao?

Vân Yên đặt nó lên miệng, lần đầu tiên thổi nó, tuyrằng nàng không biết nên thổi thế nào, cũng không biết nên thổi âm dài hay âmngắn, nhưng nàng tin tưởng hắn nhất định sẽ biết.

Một lúc sau.

Vân Yên chờ đợi, có chút lo lắng, tin tức hẳn là phảitruyền đến cho hắn rồi chứ, sao hắn còn chưa tới? Không tới một khắc sau, mộtthân hình đột nhiên đứng trước mặt nàng.

“Hắc Ưng, ngươi đã đến rồi.”

Giọng nói của nàngmang theo kinh hỉ.

Hắc Ưng nhìn nàng: “Khó có dịp ngươi nhìn thấy talại cao hứng như vậy nha.”



“Có việc muốn nhờ đương nhiên phải cao hứng, ta muốnnhờ ngươi giúp ta…”

Vân Yên còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời.

“Ta còn chưa quyết định có nên giúp ngươi haykhông?”

Hắn đương nhiên biết nàng cần mình tới làm gì.

“Không, nhất định ngươi phải giúp ta, chỉ cần ngươigiúp ta, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”

Nghe thấy hắn nói không đáp ứngmình, Vân Yên trở nên nóng nảy.

“Nếu ta muốn ngươi theo ta một đêm, ngươi có đáp ứnghay không?”

Hắc Ưng đột nhiên cười tà mị.

Vân Yên lại chỉ cười cười: “Ngươi sẽ không.”



“Làm sao ngươi biết ta sẽ không?”

Bị nàng nhìnthấu, ánh mắt Hắc Ưng híp lại.

“Bởi vì ngươi coi hắn là bằng hữu, không phải ngươiluôn cần ta yêu hắn sao? Sao có thể nhúng chàm nữ nhân của hắn?”

Vân Yênbiết hắn nói như vậy chẳng qua là muốn làm cho mình từ bỏ mục đích nhờ hắn cứungười.

Hắc Ưng nhìn nàng một hồi, đột nhiên nở nụ cười, xoayngười ngồi vào bên cạnh nàng: “Ngươi cũng rất thông minh.

Được, ta giúpngươi việc này, có điều ta muốn ngươi nói cho ta biết ngươi và hắn có quan hệthế nào?”



“Nhất định phải biết sao?”

Vân Yên thở dài.

“Đúng, nhất định phải biết.”

Hắn muốn xác địnhnàng và Vân Dương kia có phải có loại quan hệ này hay không?

“Được, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà, ta muốnngươi thề sẽ không nói cho bất luận một kẻ nào biết, nhất là Long HạoThiên.”

Vân Yên nhìn hắn nói.

“Đã hiểu được.”

Trong lòng Hắc Ưng nghi hoặc,chẳng lẽ nàng thật sự là vợ hắn ta? Sao lại mờ ám như vậy.

“Huynh ấy là ca ca của ta.”

Vân Yên nhấn mạnhtừng chữ rõ ràng.

“Cái gì? Ca ca?”

Hắc Ưng ngẩn người, nghi hoặcnhìn nàng: “Sao lại là ca ca của ngươi? Hắn thật sự là con trai của VânHổ?”



“Đó là bởi vì ta là con gái của Vân Hổ.”

Vân Yêntự hào nói, biết hắn nghi hoặc, nàng giải thích: “Ta là thay công chúa VânLa gả đi, Vân La thích ca ca của ta, cũng chính là Vân Dương, nói như vậy chắcngươi rõ rồi chứ?”



“Thì ra là thế?”

Hắc Ưng bây giờ mới hiểu được vìsao nàng quan tâm Vân Dương như vậy, thật buồn cười là chỉ sợ Long Hạo Thiêncũng nghĩ nàng thích Vân Dương.

“Chính là vậy, cho nên ngươi nhất định phải giúp tacứu huynh ấy, trừ ngươi ra, ta đã không còn nghĩ được cách nào khác.”

VânYên nhìn hắn, trong mắt nàng đều là khẩn cầu.

Nhìn thấy nàng bất lực, Hắc Ưng biết mình không thể cựtuyệt: “Ta sẽ cố hết sức, nhưng không chắc chắn có thể cứu thoát hắn, dùsao nơi này cũng là hoàng cung.”



“Chỉ cần ngươi đồng ý, nhất định sẽ thànhcông.”

Thấy hắn đã đồng ý, Vân Yên cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

“Hóa ra ngươi lại coi trọng ta như vậy, xem ra, dù bấtcứ giá nào ta cũng phải cứu ra người đó..”

Hắc Ưng cười lớn.

“Nhờ ngươi.”

Vân Yên lại cười không nổi.

“Chờ tin tức của ta.”

Hắc Ưng nhìn nàng, thoángmột cái, bóng dáng đã biến mất.

Vân Yên ngồi trong phòng kiên nhẫn chờ đợi.

Vân Dương ở trong cấm địa, đi xung quanh tìm kiếm, mộtchút cũng không có khe hở để đào tẩu, lại nhớ tới, đi vào trong mật thất, cẩnthận nhìn nữ nhân bên trong quan tài thủy tinh.

“Ta thấy ngươi hình như không muốn đi.”

Hắc Ưngđi vào, lập tức bước đến trước quan tài, nhìn nữ nhân bên trong, trên mặt hắnđều là tình cảm phức tạp.

“Là ngươi?”

Vân Dương nhận ra hắn chính là người lúctrước cướp Yên nhi đi, “Ngươi muốn giết ta cứ việc ra tay, không cần nhiềulời.”



Hắc Ưng lúc này mới chuyển dời ánh mắt sang ngườihắn, “Ngươi muốn chết như vậy sao? Nếu muốn chết sao không tự mình làmđi.”



Vân Dương nghe thấy lời hắn nói, mày nhíu lại, hắn cóý gì? Không phải tới giết mình sao?

“Theo ta.”

Hắc Ưng nhìn hắn, vẫn không giải thíchgì thêm.

Vân Dương lẳng lặng đi theo, dù sao theo hắn vẫn tốthơn cố chấp ở chỗ này.

Vừa đi đến cửa liền thấy khuôn mặt như băng của LongHạo Thiên, hắn lạnh lùng đứng đó, phía sau là cung thủ.

Hắc Ưng cũng không ngạc nhiên, chỉ cười: “Xem rahôm nay ta muốn mang hắn đi là không có khả năng rồi.”



“Ngươi không phải đã sớm biết không thể mang hắn đisao?”

Long Hạo Thiên cười nhạt, trong lòng đã càng thêm phẫn nộ, chỉ là,dù đã biết mà hắn vẫn đến đây.

“Có điều, ngươi không chịu giết hắn, vì sao không đểhắn đi.”

Hắc Ưng nhìn hắn hỏi.

“Chuyện của Bổn vương không cần ngươi quan tâm, ngươiđã đến đây vậy ngươi chôn cùng hắn đi.”

Trên mặt Long Hạo Thiên mang toàn sát khí.

“Hạo Thiên, ngươi nghĩ rằng ta không hoàn toàn nắmchắc đã đến đây ư?”

Hắc Ưng nhìn hắn, hắn thật sự cứ hận mình như vậy sao?

“Ngươi nói đúng, ở phía ngoài có rất nhiều người maiphục, đáng tiếc hiện giờ bọn hắn đều đang ngủ.”

Long Hạo Thiên cố ý tiếchận nói.

“Thật không?”

Khóe môi Hắc Ưng khẽ nhếch lên,thân mình nhoáng cái dã tới trước mặt hắn, kiếm trong tay chỉ thẳng mặt hắn.

“Vương…”

Thị vệ đứng phía sau luống cuống.

“Ngươi muốn giết ta ư?”

Long Hạo Thiên chỉ nhìnhắn.

Hắc Ưng nhìn hắn thở dài, “Ngươi biết là ta sẽkhông giết ngươi, thực xin lỗi, ta cũng là bất đắc dĩ.”



“Bất đắc dĩ, haha… cái cớ thật hay, lúc trước ngươicũng là lấy cớ này.”

Long Hạo Thiên cười lớn, có điều tiếng cười thật biai.

Hắc Ưng biết mình có giải thích cũng dư thừa, chỉ ra lệnhvới thị vệ của hắn: “Buông tên trong tay xuống, tránh ra.”



Thị vệ chần chừ một lát, nhìn Vương, sau đó mới buôngcung tên trong tay xuống.

“Đi.”

Hắc Ưng nói với Vân Dương ở phía sau.

Vân Dương nghi hoặc nhìn bọn họ, không phải bọn họ làbằng hữu sao? Còn có bằng hữu đối với nhau như kẻ địch ư?

“Xin lỗi.”

Hắc Ưng lúc này mới buông hắn ra, cùngVân Dương thi triển khinh công, bay ra ngoài cung.

Thị vệ lập tức cầm tên lên muốn bắn.

“Dừng tay.”

Long Hạo Thiên ra lệnh.

Thị vệ quay đầu lại nhìn hắn, không rõ vì sao Vươngphải buông tha cho bọn hắn.

“Trở về.”

Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, nhẹnhàng quay trở về.

Vân Yên vẫn đang chờ đợi trong phòng, vì sao hắn vẫnchưa cho mình tin tức, nhưng nàng không nghi ngờ, Hắc Ưng nhất định sẽ cứu đượcca ca.

‘RẦM’ cửa lập tức bị đá văng ra, trên mặt LongHạo Thiên đều là lừa giận, nhìn nàng chằm chằm.

Nhìn mặt hắn tức giận, Vân Yên thầm cao hứng, hắn tứcgiận như vậy, có phải là vì ca ca đã trốn thoát?

“Ngươi muốn chết đúng không?”

Long Hạo Thiênkhông nói không rằng, vươn tay bóp chặt cổ nàng, ánh mắt nổi giận, hận đếnnghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Vân Yên dần đỏ bừng.

Long Hạo Thiên nhìn nàng, lại chậm rãi buôngtay, “Ngươi có thể tìm Hắc Ưng tới giúp, vì sao không cầu xin Bổn vương.”



Vân Yên lấy tay vuốt cổ bị hắn bóp, nghe thấy hắn nóivậy liền ngây ngẩn cả người, hắn tức giận vì mình không cầu xin hắn sao?