Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 99



Từ sau một hồi mưa nhỏ, kế tiếp một đoạn thời gian thời tiết Giang Thành bảo trì sáng sủa trong lành, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao.

"Ngao ô......" Cục Bột Trắng dùng thân thể cọ xát chân giường, phía sau lưng nhóc ngứa. Thời tiết Giang Thành bắt đầu trở lên nóng hơn, mấy nàng muỗi yên lặng một mùa đông lại bắt đầu ra hoạt động.

"Ngao ô?" Ba ba, người có thể giúp An An gãi ngứa không? Lâm Hạ đi lên, Cục Bột Trắng chạy đến trước mặt Lâm Hạ, nhờ Lâm Hạ gãi giúp, nhóc bởi vì cào ngứa lộng loạn lông mao rồi.

"Chờ ba đem đèn diệt muỗi mở ra đã nhé." Lâm Hạ đem đèn diệt muỗi lấy ra cắm điện. Lâm Hạ không muốn dùng nhang muỗi, bởi vì nhang muỗi có hoá chất nên khá kích thích, khả năng đối Cục Bột Trắng có ảnh hưởng không tốt.

Mở ra diệt muỗi đèn xong, Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng bế lên, giúp nhóc gãi ngứa, "Nơi nào ngứa?"

"Ngao ô!" Phía sau lưng ngứa! Cục Bột Trắng cong phần lưng phía sau lên để Lâm Hạ giúp nhóc gãi ngứa.

Lâm Hạ bắt đầu tinh tế mà chậm rãi giúp Cục Bột Trắng gãi ngứa, móng tay anh chưa cắt hết, còn lưu có một chút. Móng tay như vậy cào lên gãi đúng chỗ ngứa, làm Cục Bột Trắng đặc biệt thoải mái.

Cục Bột Trắng nhiều lông, tới khi thời tiết nóng dễ dàng phát ngứa. Vừa đến mùa hè, Cục Bột Trắng liền dính lấy mấy người Lâm Hạ để bọn họ gãi ngứa cho nhóc.

"Ngao ô......" Nơi này cũng muốn...... Cục Bột Trắng phía sau lưng được gãi đến thoải mái, nhóc liền xoay thân, lộ ra cái bụng mềm mại.

"Cái bụng cũng muốn hả?" Lâm Hạ nhu hòa cười cười, dùng tay sờ sờ cái bụng Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Cái bụng cũng muốn! Cục Bột Trắng một bên nói, móng vuốt một bên cào lên. Tuy rằng cái bụng không phải thực ngứa, nhưng gãi cũng thoải mái nha!

"Được." Lâm Hạ bật cười, Cục Bột Trắng đôi mắt mị thành một cái hình trăng non, tươi cười hồn nhiên, vẻ mặt thỏa mãn. Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng gãi cái bụng, cái bụng so với phía sau lưng mềm mại hơn, Lâm Hạ lực đạo dùng càng lúc càng mềm nhẹ.

"Grừ grừ......" Cục Bột Trắng thoải mái đến mức từ trong cổ họng phát ra thanh âm gầm gừ rầm rì, cái đuôi thích ý mà lắc lắc, thoạt nhìn thực hưởng thụ.

Đường Ân Lãng tắm rửa xong đi lên, thấy ấu tể của mình nằm ở trên đùi Lâm Hạ, cái bụng đối diện với Lâm Hạ, thoải mái dễ chịu hưởng thụ Lâm Hạ "Phục vụ". Đường Ân Lãng trong lòng thực hâm mộ, cũng muốn biến thành hình thú, để Lâm Hạ giúp hắn cào ngứa. Tuy rằng, hắn một chút cũng không ngứa.

"Ngao ô!" Cha ơi! Cục Bột Trắng nghe được tiếng bước chân của Đường Ân Lãng, mở to mắt nghiêng đầu chỉ có thấy chân dài của Đường Ân Lãng.

Ngao ô, cha chân thật dài, An An cũng muốn chân dài.

"Thoải mái sao?" Đường Ân Lãng đi qua, giúp Cục Bột Trắng xoa nắn tứ chi.

"Ngao ô......" Quá thoải mái...... Cái bụng có tay ba ba, móng vuốt có cha xoa cho, quả thực thoải mái không chịu được!

"Grừ grừ......" Lâm Hạ giúp Cục Bột Trắng gãi xong cái bụng, lại gãi gãi cằm cho nhóc, thoải mái đến mức Cục Bột Trắng cảm giác hổ sinh viên mãn.

Đèn diệt muỗi đã phát huy tác dụng, trong phòng đã ít muỗi hơn rất nhiều, lại qua một hồi liền sẽ không còn, dù mở cửa sổ cũng không sợ muỗi quấy nhiễu.

Hiện tại không đến mức quá nóng, không cần mở điều hòa, nhưng vì để trong phòng không khí lưu thông, cửa sổ vẫn nên mở ra. Cửa sổ có lắp lưới chắn nên không sợ muỗi từ bên ngoài cửa sổ tiến vào.

Cục Bột Trắng được gãi ngứa xong, toàn bộ hổ đều thoải mái muốn bay lên. Nhóc nhịn không được run lên thân mình, lông mao liền rớt ra.

"Ngao ô!" Lông của An An! Cục Bột Trắng nhìn thấy lông mao màu trắng bay lên, có chút đau lòng. Nhóc được Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng nuôi rất tốt, từng cọng lông mao đều sáng bóng mềm mại, đặc biệt đẹp. Cục Bột Trắng một thân lông mao này là điều nhóc tự hào, rớt một cọng lông nhóc đều sẽ đau lòng.

"Không có việc gì, mới có mấy cọng thôi, ba giúp con nhặt lên." Lâm Hạ bắt lấy lông đang bay lên, sau đó đem thu thập lại xoa thành một cục.

"Em thu thập lông của An An à?" Đường Ân Lãng nhìn thấy Lâm Hạ đem lông của Cục Bột Trắng rụng xuống thu vào một cái hộp, hắn liếc mắt một cái, bên trong hộp đều là lông mao màu trắng.

"Đúng vậy, em thu thập lông của bảo bảo, em muốn làm cho con một thú bông bằng lông." Lâm Hạ so với Cục Bột Trắng càng đau lòng hơn, Cục Bột Trắng rụng lông được anh thu lại coi như trân bảo. Bởi vì có một ngày Lâm Hạ nhìn thấy có người dùng lông mao sủng vật rụng xuống làm thành một mô hình sủng vật, Lâm Hạ được dẫn dắt, cũng muốn dùng lông rụng của Cục Bột Trắng làm một cái cục bông trắng.

"Dùng lông An An rụng làm?" Đường Ân Lãng hơi hơi nhướng mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cục Bột Trắng phải rụng bao nhiêu lông mao mới có thể dùng làm thành một con thú bông, bằng không hắn cũng đem lông mao hắn rụng xuống bỏ vào đi?

"Đúng vậy." Lâm Hạ ôm hộp, ngồi xổm bên chân giường nhặt lông Cục Bột Trắng cọ rớt.

"Ngao ô?" Ba ba, An An rớt nhiều hay ít lông vậy ạ? Cục Bột Trắng nhảy xuống giường, tò mò ghé sát vào hộp xem.

"Hộp còn không có đến một nửa, bất quá có rất nhiều cũng chưa nhặt." Cục Bột Trắng rụng lông Lâm Hạ cũng chưa có nhặt hết, tỷ như ở trong tiệm sủng vật Lâm Hạ rất ít nhặt.

"Ngao ô?" Cha ơi, người rụng lông có nhặt lại không? Cục Bột Trắng một đôi mắt to mà có thần tò mò nhìn Đường Ân Lãng.

"Ba ba của cha cũng là ông của con cũng có thu thập, cũng cất vào một cái hộp, ông nói phải dùng lông của ba làm đồ vật. Bất quá, ông ấy chưa thu thập đủ." Đường Ân Lãng thuận tay giúp Lâm Hạ nhặt lên một cọng lông để sót, một bên nhàn nhạt mà nói, nhưng mà ánh mắt hắn lại không giống vẻ mặt bình tĩnh của hắn.

Cùng một thế giới, cùng là ba ba. Tống Nghi cũng thích thu thập lông mao đại bạch hổ, nhưng Đường Ân Lãng từ lúc có thể biến thành hình người liền rất ít biến trở về nguyên hình, vì thế Tống Nghi muốn thu thập cũng chỉ có thể gác lại.

Đem lông Cục Bột Trắng bỏ vào hộp, Cục Bột Trắng phát ra tiếng kêu sung sướng, Lâm Hạ càng là ánh mắt nhu hòa khóe miệng giơ lên. Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đối việc thu thập lông mao một chút cũng không bài xích, không giống hắn trước kia, một chút cũng không thích Tống Nghi nhặt lông mao hắn rụng xuống.

Bất quá, đêm nay nhìn thấy hành động của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, hắn giống như minh bạch tâm tình Tống Nghi.

"Lâm Hạ?" Đường Ân Lãng mở miệng gọi Lâm Hạ.

"Dạ?" Lâm Hạ không ngẩng đầu, anh đem lông nhặt lên xong, đem hộp đậy lại.

"Khi anh biến trở về nguyên hình, cũng giúp anh nhặt lông mao đi, chờ khi về thủ đô anh đưa cho ba ba anh." Đường Ân Lãng cười cười, ngũ quan sắc bén khắc sâu nhiều thêm một tia nhu hòa.

"Được ạ!" Lâm Hạ biết Đường Ân Lãng có ý tứ gì. Đường Ân Lãng người này bề ngoài thoạt nhìn thực đạm mạc, nhưng tâm hắn rất mềm. Đối với thân tình, Đường Ân Lãng đồng dạng như thế.

Ngày hôm sau, Lâm Hạ đi mua cho Đường Ân Lãng một cái hộp, chuyên môn dùng để đựng lông mao hắn rụng xuống. Sau khi trở về, Đường Ân Lãng không nói hai lời, biến trở về đại bạch hổ, cọ một cái run run lên lông mao liền rớt. Lông mao Đại bạch hổ rất dài, hơn mười cọng xoa lên so với một nắm lông mao của Cục Bột Trắng còn nhiều hơn, làm Cục Bột Trắng nhìn đến đỏ mắt.

"Ngao ô?" An An khi nào mới có lông mao lớn như cha đây? Cục Bột Trắng bò đến trên lưng đại bạch hổ, hâm mộ mà cọ lên lớp lông mao của đại bạch hổ.

"Ngao!" Chờ con lớn lên sẽ giống như cha bây giờ! Đại bạch hổ bỗng nhiên đứng lên, cõng Cục Bột Trắng đi lên.

"Đi đâu vậy?" Lâm Hạ nhặt xong lông rụng, nhéo nhéo cái đuôi đại bạch hổ một phen, nhân cơ hội ở mặt trên xoa mấy cái.

"Ngao?" Không phải nói ra ngoài ngắm sao hay sao? Đại bạch hổ không có thói quen cái đuôi bị người nghịch, nhịn không được lắc lắc cái đuôi.

Cái đuôi của hắn rất có lực, vung lên làm tay Lâm Hạ cũng đi theo động lên.

"Ngao ô!" Cha nói muốn đi ra ngoài ngắm sao! Cục Bột Trắng trên lưng Đại bạch hổ đi theo lắc lắc cái đuôi, chuyển đạt lại ý tứ đại bạch hổ nói.

"Hai người đi trước đi, em đi lấy trái cây cùng đồ ăn vặt." Lâm Hạ vỗ vỗ mông đại bạch hổ, ý bảo hắn đi đi. Đại bạch hổ toàn thân chấn động, sau đó quay đầu lại biểu tình nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Hạ một cái.

A, dám chụp mông lão hổ, đêm nay đừng nghĩ ngủ......

Lâm Hạ không nghĩ quá nhiều, chính là cảm thấy đại bạch hổ mông còn không có co dãn bằng mông Cục Bột Trắng. Nhìn đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng xuống lầu, anh mới đi gõ của phòng Hamster, kêu hắn cùng nhau đi ra ngoài ngắm sao.

Hamster nhỏ phần lớn thời điểm vẫn là ở nhà Lâm Hạ ngủ, bởi vì hắn cảm thấy nhà Lâm Hạ mới là nhà hắn. Ở thời điểm hắn lưu lạc đầu đường, Lâm Hạ hướng hắn vươn tay, cho hắn một mái nhà ấm áp. Tuy rằng Trần Minh Tông cùng ba mẹ Trần đối hắn thực tốt, cho hắn ở tại nhà bọn họ, nhưng Hamster nhỏ vẫn là thích ở tại nhà Lâm Hạ.

Hamster nhỏ không ngu ngốc, tuy rằng hắn ngây thơ mờ mịt, nhưng hắn biết như thế nào sống sót, như thế nào bảo hộ chính mình. Bằng không, hắn sẽ không bình yên vô sự mà lưu lạc ba năm. Hắn một khi sinh bệnh, liền sẽ đi trạm cứu trợ. Nhưng đợi cho khỏi hắn liền chạy, bởi vì trong đầu hắn có cái ý niệm, không thể bị đưa trở về. Có một ông lão lưu lạc nói với hắn, trạm cứu trợ sẽ không luôn thu lưu hắn, bọn họ sẽ đem hắn đưa về nhà.

Hamster nhỏ cứ như vậy nơi này lưu lạc một đoạn thời gian, nơi đó lưu lạc qua ngày, thẳng đến khi Lâm Hạ dẫn hắn về nhà. Hắn cùng Lâm Hạ về nhà, cũng không phải tùy tiện đáp ứng. Bởi vì Lâm Hạ thực thiện lương, giúp hắn cứu mèo nhỏ còn không thu tiền của hắn, cái này làm cho người đã từng bị đoạt lấy tiền như hamster nhỏ cảm thấy thực ấm áp.

Lâm Hạ nói muốn dẫn hắn về nhà, Hamster nhỏ liền đáp ứng, không đi suy xét hậu quả, tuy rằng có khả năng Lâm Hạ là người xấu. Còn may, hắn đánh cuộc chính xác. Lâm Hạ người thực tốt, cho hắn một mái nhà ấm áp.

Hamster nhỏ tín nhiệm Lâm Hạ, đối với bạn bè Lâm Hạ cũng ôm tâm thái tín nhiệm. Vào lúc Lâm Hạ nói cho hắn Trần Minh Tông muốn giúp hắn làm trị liệu, hắn cũng không có bài xích, bởi vì hắn tin tưởng Lâm Hạ. Cùng Trần Minh Tông tiếp xúc, Hamster nhỏ liền nhạy bén phát hiện Trần Minh Tông đối hắn tốt không phải cái loại tốt như Lâm Hạ đối với hắn. Trần Minh Tông đối tốt với hắn giống như là Đường Ân Lãng đối tốt với Lâm Hạ, Cảnh Nhiên đối với Trần Minh Kiệt, như ba Trần với mẹ Trần, hắn có thể phân chia được.

Hắn thích Trần Minh Tông đối tốt với mình, thích được Trần Minh Tông che chở, Trần Minh Tông đối tốt với hắn là độc nhất vô nhị. Hắn lén lút hỏi Lâm Hạ, Trần Minh Tông có phải hay không thích hắn, trong TV chính là nói như vậy.

Khi mà Lâm Hạ nói Trần Minh Tông là thích hắn, Hamster nhỏ tâm tình nhảy nhót không thôi, trên mặt cũng nổi lên đỏ ửng......

"Hamster nhỏ?" Lâm Hạ kêu một tiếng gọi tỉnh Hamster nhỏ đang phát ngốc, không biết vì sao trên mặt hắn lại nổi lên đỏ ửng. Lại nói, Hamster nhỏ thật đúng là dễ dàng thẹn thùng.

"A......" Hamster nhỏ lấy lại tinh thần, mê mang mà nhìn Lâm Hạ, hắn không chú ý Lâm Hạ nói gì.

"Chúng ta đi xuống đi." Lâm Hạ cười lắc đầu, Hamster nhỏ lâm vào luyến ái rồi!

Nói xong, Lâm Hạ mang Hamster nhỏ đi vào phòng bếp lấy trái cây cùng đồ ăn vặt. Thời điểm đi ra ngoài, trong viện không chỉ có hai lão hổ, còn nhiều một con hồ ly màu hồng hoả.