Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 7



Tại Bình vương phủ…
– Bẩm quận chúa, trong cung có tin tức là thất vương gia bị mắc bệnh truyền nhiễm, chúng ta có cần vào thăm không ạ – Tiểu Đào nói, nàng thầm mong là quận chúa sẽ vào cung, tuy rằng bây giờ hoàng thượng sẽ không cho quận chúa đến gần thất vương gia nhưng quận chúa cũng đã để lại ấn tượng tốt trong lòng hoàng thượng và Thục phi nương nương, như vậy thuận lợi hơn khi quận chúa muốn trở thành thất vương phi, không phải sao?
– Đi làm gì? Ta không muốn bị lây bệnh đâu – Như Uyển hờ hững trả lời, thất vương gia bị bệnh ư, “hừ”, thật đáng đời!
– Nhưng chẳng phải quận chúa yêu thất vương gia sao – Tiểu Đào khó hiểu, vì theo nàng nghĩ là khi yêu một người thì sẽ bất chấp tất cả vì người mình yêu.
– Ngươi ngu sao? Ta không muốn bị mất mạng đâu, với lại không có thất vương gia thì còn có những vị khác nữa mà – Như Uyển mắng, “hừ”, tình yêu có quan trọng bằng mạng sống không, với lại thất vương gia chưa bao giờ liếc nhìn nàng cho dù chỉ là một cái?
Tiểu Đào gật đầu như trong lòng thì lại nghĩ quận chúa thật thua xa Bích U cô nương mà!
************
Còn lúc này, khi Bích U nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Quân thì òa khóc:
– Huhu… chàng mở mắt ra nhìn thiếp đi, nhìn U U của chàng đi, thiếp đồng ý gả cho chàng được không? Huhu… đừng bỏ thiếp, nếu như chàng không nghe lời thiếp thì thiếp sẽ chết cho chàng xem.
Đúng vậy! Một mình nàng sống thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, chi bằng chết đi để được làm bạn với chàng!
Rồi Bích U rút cây trâm trên tóc ra và định đâm vào cổ mình thì Hoàng Quân mở mắt ra và ngăn nàng lại.
Nhìn thấy nước mắt của nàng mà chàng đau lòng nhưng vẫn nói:
– Chẳng phải nàng không yêu ta ư?
– Thiếp sai rồi, thiếp sợ mình sẽ liên lụy đến chàng, ô… ô… nhưng bây giờ thiếp không muốn để ý đến những chuyện đó nữa, chỉ cần chàng khỏe lại thì thiếp đồng ý gả cho chàng – Nước mắt của nàng trào ra như vỡ đê.
Trong lòng Hoàng Quân như nở hoa, rồi chàng đứng dậy và ôm nàng vào lòng, thấy vậy nên Bích U lắp bắp:
– Chàng… chàng… – Dĩ nhiên là bị dọa không nhẹ, bỗng nàng hiểu ra nên vừa cảm động vừa tức, nàng véo chàng thật mạnh và khóc:
– Vậy mà chàng làm thiếp sợ muốn chết, thiếp chán ghét chàng, ô… ô…
– Hắc… bảo bối, đừng giận mà – Chàng vừa lau nước mắt cho nàng vừa dụ dỗ nàng.
– Thiếp mặc kệ, thiếp tức giận – Nàng trẻ con nói nhưng thật ra trong lòng đã mềm nhũn, nàng có gì tốt mà để chàng phải hy sinh nhiều vậy chứ?
Hoàng Quân thấy đầu của mình đã to ra, tính tình của tiểu nữ nhân này càng ngày càng lớn mà, mà thôi ai bảo chàng yêu thảm nàng thế kia nên đành tiếp tục dỗ dành nàng thôi.
– Này, kế này ai bày chàng vậy – Bích U hỏi vì nàng biết chàng không thể tự mình nghĩ ra kế này.
– Haha… nàng hết giận rồi đúng không?
– Ừm – Bích U mỉm cười hạnh phúc.
Hoàng Quân bế nàng lên đùi và nói:
– Là Thuận Đức bày cho ta – Chàng đã bán đứng Thuận Đức.
Quả nhiên là vậy! Nàng đã nói rồi mà! Bỗng nàng nở một nụ cười xấu xa và nói:
– Thuận Đức đã dạy hư chàng rồi, để hôm nào thiếp sẽ giúp chàng dạy dỗ lại hắn – Bộ dạng của nàng thật là tiểu quỷ cực điểm.
– Ừ! Hắn ta thật là thiếu dạy dỗ mà – Hoàng Quân mỉm cười và nói theo nàng, vì chàng biết nàng sẽ không phạt nặng Thuận Đức nên mặc kệ cho nàng chơi đùa đi, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi.
Không nghi ngờ gì nữa là Thuận Đức đã bị vương phi tương lai ghi hận, còn vương gia nhà mình thì “qua cầu rút ván”.
– Tiểu Quân tử, ta mệt mỏi – Nàng cười đùa.
– Vâng, để nô tài cõng ngài đi nghĩ ngơi – Chàng phối hợp, nhìn nàng cười vui vẻ thì chàng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Khi Hoàng Quân đặt nàng lên giường rồi nằm bên cạnh nàng thì mặt của nàng đỏ như quả cà, thấy vậy nên chàng hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mỉm cười và nói:
– Ngủ đi, ta chỉ muốn ôm nàng để ngủ thôi, hay là nàng muốn ta làm gì – Ôm ôn hương nhuyễn ngọc mà không được làm gì thì quả là khó chịu nhưng chàng sẽ chờ đến lúc họ trở thành phu thê chính thức.
– Sắc lang – Nàng mắng, không ngờ người này cũng có một bộ mặt như vậy!
– Haha… – Chàng hôn nhẹ lên môi nàng.
– Chàng nên sai Thuận Đức lén báo cho dì để dì yên tâm – Bích U nói.
– Hìhì… tuân lệnh nương tử – Chàng cười với giọng đáng đánh đòn.
– Ai là nương tử của chàng – Bích U liếc mắt xem thường.
Được chàng ôm vào lòng, nàng tưởng rằng mình sẽ khó ngủ nhưng rất nhanh nàng đã chìm vào mộng đẹp.
Một đêm này có người ngủ rất ngon nhưng cũng có người mất ngủ vì đau lòng như Thục phi nương nương, đến khi Thuận Đức lén vào bẩm báo rõ ràng mọi việc thì bà vui mừng đến nỗi muốn cười nhưng vì sợ người khác phát hiện mà phải nhẫn nhịn, nhưng qua chuyện này thì bà càng thương Bích U hơn nữa và cũng thật cảm động trước tình cảm của họ.