Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 174: Trò Chuyện



Cảm nhận được lời nói đầy dụ dỗ này của Lạc Tu Minh đầu óc Diễm An An có chút lo lắng nhưng nhanh chóng tan đi mất chẳng còn lại gì cả. Bởi vì Diễm An An hiện tại cũng chưa gọi là tỉnh táo mà chỉ là con người lúc cô bị bệnh mà thôi.

Với lại với tâm lý của Diễm An An không muốn chống đối một yêu cầu nào của Lạc Tu Minh nên liền gật đầu đáp.

" Được, nếu anh nói như thế thì em cũng không có ý kiến."

Phải nói tính cách của Diễm An An rất trầm tĩnh và hiểu chuyện bản thân chẳng có một chút tính cách nào giống phụ nữ cả. Mà Lạc Tu Minh thấy cô đồng ý trong lòng vui như nở hoa âm thầm suy tính.

* Nếu như An An cùng mình kết hôn rồi thì sau này cô ấy học xong thì dụ dỗ sinh thêm vài đứa con nữa còn không được hay sao ? Nếu cô ấy muốn rời khỏi thì bản thân phải lấy cớ yêu cầu ở lại chăm sóc đứa bé là được mà thôi. Bản thân hắn không tin chẳng trói được Diễm An An bên cạnh mình.

Lạc Tu Minh suy nghĩ xong kế sách liền nhìn châm chú vào khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Diễm An An ôn nhu nói.

" Hay là chúng ta vào trong xem ba làm thức ăn xong chưa nhé, phong cảnh ngoài này có lẽ chúng ta ngắm đã chán rồi."

Bởi vì xung quanh này chỉ có hồ bơi và vách tường nào có phong cảnh gì đáng nói cơ chứ, vậy nên khi nghe hắn đề nghị Diễm An An bình thản đáp.

" Cũng được chúng ta cùng vào trong thôi, à mà không được gọi ba như thế nữa thật xấu mặt quá đi mất. Chúng ta còn chưa kết hôn cơ đấy."

Diễm An An nói xong liền nhanh chóng lao vào bên trong như sợ Lạc Tu Minh thấy được dáng vẽ ngại ngùng kia của cô vậy. Mà Lạc Tu Minh nhìn theo bóng lưng quen thuộc kia của cô trên khóe môi bất giác nở nụ cười yêu thương miệng lẩm bẩm.

* Đã có con cùng nhau rồi còn ngại ngùng gì nữa cơ chứ.*

Lạc Tu Minh nói xong liền bước vào bên trong, xuất hiện trước mắt hắn là hình dáng Diễm An An đang ngồi đối diện với ba của mình hai người nói chuyện với nhau trông rất ôn hòa và vui vẽ.

Thấy hắn bước vào Diễm Đạt mở miệng nói.



" Tu Minh à, hay là cháu tới ngồi bên cạnh An An rồi cùng dùng bữa trưa được không ?"

Lạc Tu Minh cảm thấy rất quái lạ khi thấy được từ lúc vào bên trong đây rõ ràng là Diễm An An chẳng giới thiệu tên của hắn, không lẽ Diễm An An mới vào đã khai báo tên hắn hay sao chứ.

Nghĩ như thế Lạc Tu Minh liền thành thật đáp.

" Vâng, cháu biết rồi."

Nói xong Lạc Tu Minh ngồi xuống bên cạnh Diễm An An mọi người bắt đầu động đũa, ăn được một chút Diễm Đạt nhìn An An mở miệng hỏi thăm.

" An An, con làm việc ở căn tiệm kia như thế nào rồi ? Nếu không tốt thì có thể về nhà được không ?"

" Thình....Thịch..."

Trái tim Lạc Tu Minh bất giác đập loạn nhịp vì lời nói này của Diễm Đạt, khốn kiếp không lẽ ba vợ muốn đào góc tường nhà hắn hay sao chứ.

Trái ngược với vẽ lo lắng của Lạc Tu Minh mà bản thân Diễm An An chỉ nhẹ nhàng đáp lời.

" Không có khó khăn gì cả ba đừng lo lắng, khi nào con không chịu nỗi hoàn cảnh trên đây thì sẽ về nhà."

Diễm Đạt nhìn khuôn mặt xinh xắn có chút quật cường kia của con gái mình liền nở nụ cười khổ chẳng biết nói như thế nào cả, ông cũng không ngại ngùng gì mà từ trong túi lấy ra hai tấm danh thiếp đặt trước mặt An An quan tâm nói.

" Nếu con có việc gì không tự lo được thì hãy tìm đến hai người này chắc chắn sẽ giúp con được rất nhiều, con hãy cất giữ cẩn thận vào nhé."