Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 5:C5



Cảm giác được tay hắn sờ loạn ở trên người mình, cô kêu to: "Không cần! Thả tôi ra"

Hắn chẳng những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng thô bạo, xoạt một tiếng xé rách lễ phục của cô.

Cô cảm giác trước ngực chợt lạnh, vội vàng lấy tay che lại: "Van cầu anh...... Không cần......"

"Không cần?" Hắn nắm lấy cằm của cô, hôn cô thật mạnh.

"Ngô......" Uyển Tình lắc lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng nói không nên lời.

Hắn thô bạo hôn nàng, hai tay ở trên người cô giao du, rất nhanh đem cô cởi trần như nhộng.

"Không......" Uyển Tình khóc nức nở, thoát khỏi nụ hôn của, hai tay đánh loại hắn.

Hắn khoá trụ hai tay của cô, kéo chúng nó quá đỉnh đầu, cúi đầu ở môi cô hung hăng cắn một chút. Mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, cô cảm thấy đau đớn, cảm giác sức nặng trên người mình, cô biết rõ mình chạy không thoát, tuyệt vọng khóc thút thít.

Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái, cúi đầu giống như nổi điên gặm nuốt cổ của cô.

"Đau......" Cô vặn vẹo thân mình, khóc lóc cầu xin tha thứ, "Cầu anh buông tha tôi đi......"

Đúng lúc này, hắn hôn lên ngực cô, dùng sức khẽ hấp, tạo ra ấn ký của chính mình......

"A......" Uyển Tình không biết đây là cảm giác gì, có đau, có xa lạ mà lại làm cho cô sợ hãi, "Đừng...... Cầu anh...... Không cần...... Thả tôi đi......"

Hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, đột nhiên tách hai chân của cô ra, phần eo đẩy một cái

"A ——" Uyển Tình đau đến co quắp, ngón tay bấu lên lưng hắn, tạo ra năm vết máu thật sâu.

Đau đớn làm cho hắn thân mình run rẩy một trận, vừa rút mạnh ra lại hung hăng cắm trở lại.

"Đau ——" Uyển Tình kêu to, giống như muốn tắt thở nằm trên giường


Mục Thiên Dương nhìn cô, cầm hai chân cô, quỳ gối trên giường bắt đầu luật động, không có một chút thương hương tiếc ngọc.

"Đau quá a......" Cô khóc ròng nói, "Van cầu anh...... Dừng lại...... Đau quá......"

Cô cầu thật lâu, từ từ không còn khí lực nữa, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Cuối cùng, cô như một con búp bê vải rách nát, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, thân thể theo va chạm của hắn phập phồng……

Cô không biết hắn làm bao lâu, khi hắn gầm nhẹ, phóng thích chất lỏng vào người cô, nằm úp sấp trên người cô, cô hoàn toàn không có phản ứng.

Hắn thở dốc vài phút, đứng lên. Xuống giường, hắn chậm rãi đi đến đầu giường, cầm lấy cằm của cô, xoay khuôn mặt cô về phía hắn.

Cô nhìn bên hông hắn có thứ gì đó rất ghê tởm, trên đó còn có chất lỏng nhỏ giọt xuống.

Hắn chớp mắt, tay hơi hơi run rẩy, cúi đầu tại đôi mắt cô đặt lên một nụ hôn. Dừng lại mấy giây, lại buông cô ra, cũng không quay đầu lại đi về hướng phòng tắm.

Uyển Tình vẫn đang nằm trên giường, giống như đã chết.

Mấy phút sau, hắn từ trong phòng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải, hắn chỉ lấy một tấm khăn lông chà lau tóc.

Hắn đi đến trước mặt cô, đem thân thể cô nhìn lướt qua, nhìn đến vết máu đã khô giữa hai chân cô, lộ ra nụ cười hàm xúc: 

"Một cô gái sạch sẽ, rất tốt."

"......"

“Tắm rửa đi." Hắn dùng ngón tay hữu lực nắm lấy cằm của cô, "Không muốn một lần nữa thì nghe lời."

Uyển Tình run lên một chút, chậm rãi đứng lên, bọc chăn quanh người đi về hướng phòng tắm.

Cô cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng không sánh bằng nỗi đau mà vết thương lòng gây ra. Ba ruột của cô vậy mà tại thời điểm mẹ cần giúp đỡ nhất lại bán cô!

Ngâm mình trong bồn tắm lớn, cô khóc thành tiếng. Không biết khi nào thì, có người vỗ đầu cô, lôi cô lên: "Xong rồi?"

Cô nhìn hắn, đầy sợ hãi.

"Cho cô năm phút nữa!" Nói xong, hắn đi ra ngoài.

Năm phút?

Cô hoảng loạn cầm lấy sữa tắm, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ. Đi ra khỏi phòng tắm, thấy hắn ngồi ở trên giường. Hắn nhìn cô, lãnh khốc nói: "Lại đây!"

Cô từ từ bước đến. Hắn kéo cô đến giữa hai chân chính mình, kéo hai tay đang che chắn của cô xuống, chậm rãi lôi khăn tắm của cô ra. 

Hắn còn muốn sao?

"Tôi mệt lắm rồi......" Cô khóc nức nở nói.