Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 103:



Uyển Tình trong lòng sợ hãi, vẫn đang tiếp tục rửa chén. Tay hắn trượt vào váy, cách quần lót vuốt ve đóa hoa của cô, môi trên thế công cũng không có yếu bớt.

"Thiên Dương......"

"Sớm đã muốn ở trong phòng bếp ăn em!"

Không cần!" Uyển Tình khẽ gọi, "Không cần ở trong này."

"Đừng nhúc nhích!" Mục Thiên Dương nói.

"Mẹ tôi sắp về đấy!"

"Bà ấy hôm nay sẽ không về." Ngón tay hắn từ trong mép quần xâm nhập, cắm nhanh vào cô.

"A ——" Uyển Tình hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã. Cô gắt gao nắm chặt bàn bếp, âm thanh hàm chứa tiếng khóc nói, "Vạn nhất bà ấy trở về......"

"Yên tâm." Tay kia của hắn không thành thật chui vào trong áo, cầm thứ nở nang trước ngực cô, "Anh khóa cửa, bà ấy trở lại cũng không vào được."

"Ô......" Uyển Tình lắc đầu khổ sở, " Anh thật quá đáng......"

"Chẳng lẽ em không muốn sao? Tiểu nhũ tiêm của em đều cứng lên đây này, phía dưới cũng bắt đầu ẩm ướt."

"Hỗn đản!" Uyển Tình xấu hổ và giận dữ lẫn lộn tức giận mắng.

"A, nhỏ giọng một chút." Mục Thiên Dương chơi đùa cô không sai biệt lắm, khiến cho mông cô vểnh lên, kéo quần lót của cô xuống, lấy ra \*\* \*\*\* của mình nhắm ngay, chậm rãi tiến vào......

"Ừm......" Uyển Tình rên rỉ, "Không cần...... Đừng ở chỗ này……"

"Thả lỏng một chút bảo bối......" Mục Thiên Dương thở gấp, "Cho anh đi vào."

"Không cần......"

"Không nghe lời anh sẽ tức giận!"

Tứ chi Uyển Tình phát run, khóc đi phía trước nằm úp sấp một chút, xem như đồng ý thỉnh cầu của hắn.

Nhưng Mục Thiên Dương vẫn đang cảm thấy khó khăn, đành phải tách hai chân cô ra một chút. Đi vào, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đưa ra cắm vào, cười xấu xa nói: "Bảo bối, bát của em còn không có rửa xong đâu."

"A......"

"Mau rửa." Hắn đâm vào trước một chút, "Bằng không trừng phạt em a ~" nói xong lắc lư phần eo, dùng \*\* \*\*\* kia ở trong thân thể cô vẽ vòng tròn.

Uyển Tình a nha một tiếng, cả người đều thiếu chút nữa té xuống. Hắn lại thúc giục một lần, cô mới run run cầm bát lên.

Sắc mặt hắn ửng hồng, hiển nhiên thực thích tại đây làm chuyện này. Thấy cô hai tay phát run, mắt đầy ý xấu rút ra lại sáp nhập, tuy rằng động tác thật nhẹ, lại cơ hồ làm cho chân Uyển Tình đứng không vững. Tiếp theo, tay hắn lại duỗi đến phía trước người vuốt ve cánh hoa của cô.

"A......" Bát thiếu chút nữa rơi vỡ, Uyển Tình cầu xin tha thứ, "Thiên Dương...... Tôi rửa xong lại làm được không? Bằng không làm xong lại rửa?"

"Không được!" Mục Thiên Dương nói, "Anh đã nghĩ vừa làm vừa rửa. Từ ngày đầu tiên nhìn em nấu cơm, anh đã nghĩ như vậy. Mỗi lần nghĩ làm sao muốn em ở nơi này như vậy, cả người anh đều cứng rắn......"

"Anh đừng nói!" Uyển Tình cầu xin tha thứ. Hắn làm còn không tính, còn nói loại ngôn ngữ ô uế này......

"Mau, mau rửa......" Mục Thiên Dương liếm cổ cô, "Nhìn em nấu cơm rửa chén vất vả như vậy, anh mới đến khao thưởng ngươi a. Em xem phía dưới em thật nhiều nước, tích táp, rào rào, nghe thấy không? Em cũng thích đi......"

"Mục Thiên Dương!" Uyển Tình cắn răng. Hắn rất quá đáng, rõ ràng là tiếng nước rửa chén, lại bị hắn nói thành không chịu nổi như vậy!

"A......" Mục Thiên Dương thét lớn một tiếng, "Em nói làm xong lại rửa, vậy chúng ta đây liền làm xong lại rửa đi."

Uyển Tình nghe thấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đứng vững!"

Hai tay cô gắt gao chống bàn bếp, hắn nắm thắt lưng của cô, ra vào nhanh chóng.

"A......" Uyển Tình cắn chặt răng, nhìn nhanh chằm chằm cửa sổ tối đen đối diện, chỉ sợ nơi đó đột nhiên sáng đèn.

" A, bảo bối, em cũng thích nơi này không phải sao? Em đang kẹp chặt anh này......" Mục Thiên Dương cảm giác cô nhanh đến, hung ác đâm vài cái, vào lúc cô bắt lấy cánh tay hắn thấp kêu tên của hắn đột nhiên ngừng lại.

"A......" Uyển Tình dường như có chút mất mát hạ thấp âm thanh lại, ngoái đầu nhìn lại khó hiểu nhìn hắn. Mau, sắp đến nha, hắn sao lại ngừng?

Mục Thiên Dương cười đến giống hồ ly, ôn nhu mút cánh môi cô: "Ngoan, anh biết bảo bối muốn, bất quá anh có một chút mệt mỏi. Bảo bối trước rửa chén sạch, rửa xong rồi liền cho em."

Uyển Tình giận dữ suy nghĩ muốn tránh hắn, hắn lại gắt gao áp chế cô, làm cho thứ cứng rắn của mình càng thêm tiến vào.

"Không cho bảo bối, bảo bối còn tức giận ư."

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Uyển Tình khóc hỏi, "Tôi làm sao lại đắc tội anh? Rửa cái bát anh cũng không cho làm......"

"Ngoan......" Mục Thiên Dương bỗng dưng mềm lòng, cuống quít lau nước mắt cô, "Em không làm gì đắc tội anh, là anh tự mình muốn ở trong này, muốn đùa giỡn em...... Nam nhân thôi, đều thích có chút kích thích."

"Anh......"

"Tốt lắm, anh thật sự bất động, mau rửa chén."

" Anh đi ra ngoài......" Uyển Tình thấp giọng nói.

Mục Thiên Dương mặt lạnh: "Không! Em không cảm kích, vậy vừa rửa vừa làm đi." Nói xong làm bộ muốn rời khỏi.

Uyển Tình biết hắn thối lui đến một nửa lại tiến vào, vội vàng nói: "Đừng! Tôi nghe lời anh!"

Mục Thiên Dương liền dừng lại: "Rửa đi, không lại vài cái."

Uyển Tình run lẩy bẩy tẩy bát, hai chân bởi vì bủn rủn mà phát run. Cô cảm giác được vật thể trong cơ thể càng thêm bừng bừng phấn chấn, rất là sợ hãi, một cỗ mồ hôi từ đầu trên rơi xuống.

Mục Thiên Dương thở dốc càng ngày càng nặng, cô quay đầu nhìn thoáng qua, thấy biểu tình hắn giống dã thú bình thường, sợ tới mức không thể động đậy.

"Nơi đó em đừng luôn rụt lại......" Hắn gian nan nói, " Rửa nhanh chút, anh muốn nhịn không được......"

Uyển Tình vừa nghe, vội vàng quay đầu, không cẩn thận động đến phía dưới, bị hắn lập tức ngăn lại phía trước.

"A...... Đau!"

\( huhu sắp Noel rồi mọi người ơi!!!? tôi sẽ không đi chơi ở nhà viết cơm chó cho mấy bạn F.a như mình nhá!? Yêu mọi người ?\)