Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 87



Tống Thần rũ mi che khuất cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, một lúc sau cậu ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại tình cảm mãnh liệt.

- Hạ Tiếu, cậu biết không, từ lần đầu tiên gặp nhau tớ đã thích với cậu, tớ chưa bao giờ tin vào số mệnh, thế nhưng từ lúc gặp được cậu, tớ đã nghĩ, duyên phận của chúng ta quả thực là do trời xanh đã an bài.

Nếu không phải do trời cao an bài, vì sao hắn lại vô tình gặp được Hạ Tiếu ở nơi làng chài tỉnh Z xa xôi vào đúng ngày giỗ cha mẹ hắn, để rồi biết được cô chính là con gái của kẻ thù không đội trời chung, sau đó lại cùng cô dây dưa không dứt, càng lúc càng lún sâu vào.

Trên mặt Tống Thần mang theo ý cười dịu dàng, ngữ khí nhẹ nhàng như đang kể lại một câu chuyện.

- Sau đó, càng tiếp xúc với cậu, tớ lại càng thích cậu hơn. Tớ không biết rốt cuộc trước đây cậu đã trải qua những gì mà có thể khiến cho một đại tiểu thư vốn nên được lớn lên trong yêu thương cưng chiều trở nên vừa tự nhiên hào phóng lại khéo léo tỉ mỉ như vậy. Cậu thực sự rất mâu thuẫn, cậu rất hay cười, nhưng ý cười dường như chẳng bao giờ đọng lại trong mắt. Cậu thường tỏ ra hờ hững, không quan tâm đến chuyện gì, nhưng tớ biết, cậu là một cô gái tốt, vừa lương thiện lại dễ mềm lòng, lúc nào cũng lo lắng suy nghĩ cho người khác, lại chẳng bao giờ thích để lộ ra.

Hạ Tiếu hơi hơi sửng sốt nhìn Tống Thần, cô không tự giác siết chặt tay, đợi cậu nói tiếp.

Đôi mắt Tống Thần mờ mịt xa xôi, như thể đang đắm chìm trong hồi tưởng.

- Cậu có nhớ cái lần mà cậu bị lạc lúc đi du lịch ở thành phố T không? Lúc đó tớ đã lo lắng đến phát điên, vừa tìm thấy cậu tớ chỉ muốn mắng cậu một trận, thế mà nhìn thấy cậu khóc, trái tim tớ liền mềm nhũn, lửa giận đều tan thành mây khói. Cậu biết không, khi ấy, tớ chỉ muốn đem cậu giấu đi, để cho một mình tớ có thể nhìn thấy một mặt yếu đuối của cậu mà thôi. Lúc đó, tớ đã biết, tớ thực sự thích cậu, không phải như kiểu bạn bè thích nhau, là tình cảm mà một người con trai dành cho một người con gái.

Hạ Tiếu biểu tình phức tạp im lặng nhìn Tống Thần, sự chân thành cùng nghiêm túc trong lời nói khiến cho lý trí của cô đang từng chút một từ bỏ chống cự.

Tống Thần dịu dàng nói tiếp:

- Càng ngày tớ lại càng thích cậu hơn, nhưng tớ lại không dám bày tỏ, tớ sợ bản thân mình không xứng với cậu, sợ cậu không thích tớ, sợ chúng ta đến cả bạn bè bình thường cũng không thể làm được nữa. Lần đầu tiên trong đời, tớ biết thế nào là lo được lo mất. Hạ Tiếu, cậu biết không, lúc nghe thấy cậu tỏ tình với tớ ở phòng y tế, tớ đã vui tớ mức suýt thì không kìm lòng được mà nói cho cậu biết tình cảm của mình, nhưng ngay lập tức tớ ép mình phải bình tĩnh lại. Rốt cuộc, tớ không có cha mẹ, cũng chẳng có gì trong tay, tớ không xứng với cậu, cũng không thể đem đến cho cậu bất kỳ một cái gì. Cậu là đại tiểu thư, xung quanh cậu không bao giờ thiếu người tốt hơn tớ, tớ không nên trở thành kẻ cản trở hạnh phúc của cậu.

Ngoại trừ mối thù với Hạ Thẩm Niên mà hắn cố tình không kể với cô, tất cả những gì hắn nói, đều là sự thực.

Hai mắt Hạ Tiếu đã đỏ bừng, nước mắt bắt đầu không kìm được mà rơi ra. Cô khẽ cắn môi, ép mình không phát ra tiếng nức nở.

Tống Thần dịu dàng vươn tay lau nước mắt giúp cô, nhẹ nhàng nói:

- Lần ở phòng âm nhạc, nhìn thấy cậu thân thiết với người khác, trong lòng tớ vô cùng khó chịu, vậy nên mới không kiểm soát được bản thân mà nói ra những lời tổn thương cậu. Tớ đã luôn muốn xin lỗi cậu, dù cậu có bỏ qua cho tớ hay không, thì tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Những lời ngày hôm đó nói với cậu, không có một lời nào là thật lòng, nhưng quả thật khi đó, tớ đã mong cậu sẽ rời xa tớ. Rõ ràng xung quanh cậu có nhiều người ưu tú như vậy, ai cũng có thể đem lại cho cậu hạnh phúc, không giống như tớ, cái gì cũng không c—

Tống Thần kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiếu phóng đại trước mắt mình, cảm giác mềm mại ấm áp trên môi khiến hắn quên cả hít thở, đại não hoàn toàn trống rỗng.

Hạ Tiếu vươn tay ôm lấy khuôn mặt Tống Thần, cô nhắm mắt lại, đôi môi đầy đặn lướt dọc theo môi cậu, khe khẽ ma sát, như thể muốn xoa dịu sự chua xót trong từng lời nói của cậu. Hạ Tiếu vừa định rời đi thì Tống Thần đã vòng tay qua eo kéo cô sát về phía mình, tay kia giữ chặt gáy cô, tiếp tục hôn.

Nụ hôn của Tống Thần rất dịu dàng, cậu cẩn thận phác họa hình dáng đôi môi hoàn mĩ của cô, hơi thở hai người giao hòa kề cận trong gang tấc, cảm giác tê dại từ việc ma sát hai cánh môi khiến cơ thể Hạ Tiếu như muốn nhũn ra, như thể có dòng điện từ đôi môi truyền thẳng vào tim. Rõ ràng đây là nụ hôn đầu của cả hai, động tác vừa ngây thơ vừa trúc trắc, cũng không hề dùng lưỡi, thế mà lại có thể khiến cho hai người kích động như vậy, cơ thể cũng dần nóng lên.



Một lúc sau, Tống Thần mới buông Hạ Tiếu ra.

Hạ Tiếu ôm cổ Tống Thần, gục đầu vào vai cậu bình ổn lại hơi thở, im lặng lắng nghe nhịp tim dồn dập của cả hai. Hai người đều rất ăn ý không nói chuyện, như thể đang tinh tế hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi.

Không biết qua bao lâu, Hạ Tiếu rốt cuộc lên tiếng:

- Tống Thần...

Tống Thần còn chưa kịp trả lời, Hạ Tiếu đã ghé sát vào tai hắn, giọng nói ngọt ngào, mềm nhũn, còn mang theo chút thẹn thùng hiếm thấy:

- Quà sinh nhật của cậu...tớ đồng ý.

Tống Thần ngây người, hắn không dám tin vào tai mình, kích động cúi đầu nhìn Hạ Tiếu, hỏi lại một lần nữa:

- Cậu nói sao?

Hạ Tiếu bật cười ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn Tống Thần, trịnh trọng nói:

- Tống Thần, tớ giao bản thân mình cho cậu. Từ giờ hãy chăm sóc tớ cẩn thận nhé!

Đột nhiên Tống Thần vươn tay ôm chặt Hạ Tiếu, vùi mặt vào cổ cô, cơ thể vì kích động mà khe khẽ run rẩy, không thể thốt nên lời. Hạ Tiếu mỉm cười luồn tay vào tóc cậu nhẹ nhàng vuốt ve, trêu chọc:

- Sao thế? Hay cậu lại đổi ý không muốn nhận nữa à?

Tống Thần vội vã lắc đầu, cánh tay dùng lực siết chặt eo thon nhỏ, giọng nói hơi khàn khàn truyền đến ngay bên tai, khiến cơ thể cô muốn nhũn ra:

- Không có.

Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng Hạ Tiếu lại nghe ra được một chút gì đó như là...nghẹn ngào.

Trong mắt Hạ Tiếu lóe lên tia kinh ngạc, cô dịu dàng vỗ nhẹ vai cậu, thấp giọng dụ dỗ:

- Tống Thần, nhìn tớ nào.

Tống Thần không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục ôm chặt cô không buông.



Hạ Tiếu không hề bỏ cuộc, cô vừa vuốt ve lưng cậu, vừa ngọt ngào thì thầm:

- Tớ muốn nhìn thấy mặt cậu, được chứ?

Tống Thần cố chấp lắc đầu, cậu vùi mặt sâu hơn vào cổ cô, nhỏ giọng đáp:

- Không được, tớ ngại.

- ....

Ông đây tỏ tình còn không ngại, cậu ngại cái khỉ khô gì?

Hạ Tiếu bất lực để mặc cho Tống Thần ôm, không biết qua bao lâu, rốt cuộc cậu cũng chịu lên tiếng:

- Hạ Tiếu, thực sự cảm ơn cậu.

Cảm ơn cậu đã xuất hiện, cảm ơn cậu vì đã lựa chọn ở bên tớ. Cảm ơn vì tất cả.

Sự nghiêm túc trong lời nói khiến Hạ Tiếu ngây người, cô còn chưa kịp phản ứng lại, cậu đã trịnh trọng nói tiếp:

- Tớ nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt.

Vành mắt đột nhiên không kìm chế được bắt đầu đỏ lên, Hạ Tiếu cười thật tươi, đôi mắt lại long lanh nước.

- Được.