Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 36: Bồi tranh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: DK

Trong kinh có một con phố chuyên bán tranh chữ, thật thật giả giả lẫn lộn, đừng nói là tay mơ, ngay cả người trong nghề tới đây, cũng khó lòng mà phân biệt được.

Từ Phong Cận hiếm khi đi dạo phố cùng Triệu Úc, đợi xe ngựa dừng hẳn ở đầu phố, hai người liền cầm bạc đi dạo bỏ lại Trình Kiều và Sầm Linh, nơi đây yên tĩnh hơn so với nhiều con phố khác, những chiếc quạt được viết câu đối, mùi mực thơm ngát, người đến phần nhiều là văn nhân tao nhã, tốp năm tốp ba, có người nhìn trúng thứ mình muốn còn đứng lại cò kè mặc cả.

Hôm nay Từ Phong Cận mặc một bộ trường bào xanh thẫm, trước ngực có thêu sen trong đầm, cùng với bộ đồ lụa màu thiên thanh của Triệu Úc coi như là bổ sung lẫn nhau, Triệu vương gia thường xuyên tới đây dạo chơi, các thương hộ đã quen mặt, từ xa thấy liền cúi đầu khom lưng.

Ngô chưởng quỹ đã ra đón từ sớm, thấy hai người khoan thai đi tới, khom mình hành lễ: “Vương gia.”

Triệu Úc vung tay ra hiệu cho ông đứng dậy, đưa bức tranh cho ông, rồi dẫn theo Từ Phong Cận vào cửa, cửa tiệm của Ngô chưởng quỹ là cửa hàng bán tranh, trong phòng treo không ít tác phẩm, Từ Phong Cận lần lượt thưởng thức, không nhìn ra tốt xấu, liền nhỏ giọng hỏi Triệu Úc: “Nơi này bức nào đắt nhất?”

Triệu Úc chỉ vào bức tranh có tiêu đề ‘Ông lão thả câu’ nói: “Bộ này.”

Từ Phong Cận nhìn chán chê vẫn thấy nhạt nhẽo, hỏi: “Chỗ nào đáng giá? Còn không bằng bức họa ‘trăm hoa đua nở’ bên kia.”

Triệu Úc cười nói: “Phẩm tranh thì phải nhìn xem niên đại và xuất xứ, bức tranh này có niên đại dễ trăm năm, do một danh nhân tiền triều họa.”

Từ Phong Cận kinh ngạc: “Niên đại lâu vậy nhưng vẫn có thể bảo tồn tốt như thế?”

Triệu Úc đáp: “Bức tranh này chắc hẳn hàng nhái, bút tích thực nếu bày ra ngoài sẽ bị đánh cắp.”

Từ Phong Cận: “Nhưng cổ họa trăm năm lưu giữ đến bây giờ mà không hỏng sao?”

Triệu Úc nói: “Đương nhiên sẽ hỏng, cũng là bởi vì sẽ tổn hại, nên Ngô chưởng quỹ mới mở cửa hiệu bồi tranh này.”

Lúc này Ngô chưởng quỹ bưng trà đi ra, cười nói: “Được sự ưu ái của vương gia, tiểu điếm mới có thể mở cửa tới ngày hôm nay.”

Triệu Úc nắm tay Từ Phong Cận ngồi xuống cạnh bàn: “Vẫn là Ngô chưởng quỹ tay nghề tinh xảo.”

Ngô chưởng quỹ vội vã xua tay: “Không có không có, bây giờ thần cũng đang gặp phải nan đề, thực sự còn sống là còn phải học hỏi.”

“Là nan đề gì?”Triệu Úc hỏi.

Ngô chưởng quỹ xấu hổ: “Ước chừng bốn, năm ngày trước có người đưa tới một bức họa hư hỏng nghiêm trọng, xem chất giấy chắc hẳn đã có từ rất lâu, mức độ tổn hại thực sự khó mà tu sửa, thần suy nghĩ hồi lâu cũng không sửa lại được, nhìn bức tranh đó như có người cố tình phá hoại, nếp gấp rất mới, theo lẽ thường Giảng Tàng gia đối với những đồ vật như thế sẽ bảo vệ rất kỹ, không biết sao vết cũ chưa dứt lại thêm vết mới.”

Triệu Úc thổi thổi bọt trà, hỏi: “Thật là cổ họa, không phải đồ dỏm?”

Ngô chưởng quỹ nói: “Giấy là giấy cũ, nhưng mực thì có vẻ giống như mực mới, tuy nhiên có nhiều trường hợp, vì bảo vệ mực vẽ, người ta sẽ rắc bột chống phân hủy lên trên, nhưng nếp gấp có điểm kỳ lạ giống như cố ý gây nên, tuy nhiên rất khó để phân biệt thật giả, huống hồ trọng điểm của tranh này là nhân vật xa hoa, lại thêm là tranh của tiền triều, càng thu hút người ta mua tranh, hôm qua còn nghe nói trước phố có cửa tiệm mô phỏng theo vẽ hai bức, ngay lập tức được người ta trả giá cao mua mất, còn vì nó mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nghe đâu có không ít cô nương tranh nhau vui mừng cổ vũ bắt chước, ngay cả các tiểu thư khuê các cũng học theo.”

Đáy mắt Triệu Úc thâm trầm, không hỏi tiếp nữa.

Từ Phong Cận không hiểu chuyện gì, như rơi vào trong sương mù hỏi: “Vẽ cái gì?”

Ngô chưởng quỹ đi tới trước quầy, mở ra bức họa của Triệu Úc, ngoài miệng đáp: “Là một vị mỹ nhân vừa đánh trống vừa múa…” Lời nói còn chưa dứt đã cả kinh nhận ra: “Càng nhìn càng giống với bức tranh mà vương gia đưa tới…”

“Thật sự?” Từ Phong Cận tiến lên vài bước, hỏi: “Vậy ông cảm thấy vương gia vẽ đẹp hơn, hay bức họa kia đẹp hơn?”

“Bức họa kia mềm mại hơn, còn tấm này của vương gia…” Ngô chưởng quỹ nhìn tranh, lại nhìn Từ Phong Cận: “Bức họa này của vương gia anh khí góc cạnh, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi vẻ.”

Từ Phong Cận đắc ý: “Nói cách khác vương gia còn vượt cả họa công trăm năm trước?”

Ngô chưởng quỹ gật đầu: “Đây là đương nhiên, người vẽ bức tranh kia không phải bậc thầy, nếu không phải có niên đại xa xưa cộng với lối vẽ ma mị, sẽ không có nhiều người tranh đoạt như vậy.”

Từ Phong Cận vẫn còn nhiều chuyện chưa hiểu, vừa xem chưởng quỹ làm việc vừa hỏi đông hỏi tây, rất nhanh đã đến giờ trở về, Triệu Úc tiến tới nói: “Trở về thôi.”

Từ Phong Cận: “Vẫn chưa xong mà.”

Triệu Úc cười nói: “Vương phi muốn lấy về luôn hôm nay?”

Từ Phong Cận hỏi: “Không thể sao?”

Triệu Úc cười đáp: “Đương nhiên không được, bồi tranh ít nhất cũng phải bảy, tám ngày, vương phi yêu thích bức họa này như vậy?”

Từ Phong Cận mặt mày hớn hở nói: “Không phải ta thích tranh đâu, mà là yêu thích tranh vương gia vẽ cho ta.” Vừa nói vừa móc từ trong tay áo ra một bức tranh khác đưa cho chưởng quỹ: “Tiện thể bồi luôn cho ta tấm này nhé.”

“Đây là?” Ngô chưởng quỹ thấy hắn thần thần bí bí, tưởng tác phẩm của danh họa nào, đến khi mở ra thì bên trong chỉ là một con hồ ly đơn giản.

Triệu Úc lấy làm lạ hỏi: “Sao lại đem bức này đi nữa?”

Từ Phong Cận nói: “Đều là tranh vương gia họa cho ta, há có thể đối xử khác nhau?” Sau khi dặn dò Ngô chưởng quỹ phải cẩn thận, hai người bước ra khỏi cửa tiệm thảnh thơi đi dạo trên đường, trùng hợp nhìn thấy trước cửa một tiệm bán tranh khác đang chen chúc rất nhiều người, mỗi người hét một giá giống như muốn đánh nhau, Từ Phong Cận nghển cổ lên hóng xem trò vui, phí sức chín trâu hai hổ mới chen vào được đám đông, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên giá gỗ treo hai bức họa, hắn ngơ ngác, cảm giác cho dù là thần thái hay động tác của người trong tranh đều cực kỳ quen mắt.

“Có mua hay không! Không mua thì đi sang một bên!”

“Đừng chen lấn đừng chen lấn! Ta ra giá năm trăm lạng!”

“Một ngàn lạng! Xem ai dám cùng ta tranh!”

“Một… ngàn hai trăm lạng!”

Từ Phong Cận bị xô đẩy ra ngoài, may mà Triệu Úc vội vã tiến lên dìu hắn, nên chưa ngã sấp xuống.

“Vương phi đang suy nghĩ chuyện gì?” Triệu Úc hỏi.

Từ Phong Cận lấy lại tinh thần cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, chúng ta trở về thôi.”

Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, sắc trời óng mịn như lụa, xuyên qua phố có thể nghe thấy tiếng hò hét của những người bán hàng trên đường, Từ Phong Cận nói: “Nếu như trước đây thì giờ này ta đang ăn cơm rồi, thời điểm này cũng là lúc quán trọ Trần lão nhị mở cửa, món nước vải ngâm nhà hắn là ngon nhất, nếu ăn cùng với cơm, ta có thể ăn được vài bát, sau này Dư Tam Nương không cho ta ăn như vậy nữa, nói sẽ bị béo lên, không ai thèm nhìn ta múa nữa, làm sao kiếm tiền trả lại nàng.”

Triệu Úc xoa ngón tay hắn: “Sau này vương phi muốn ăn bao nhiên cũng được, dù đẹp dù xấu dù mập dù gầy, không còn múa được nữa, bản vương cũng sẽ không ghét bỏ.”

Từ Phong Cận cao hứng nói: “Vậy từ giờ ta có thể ăn hai bát nước vải rồi.”

Triệu Úc cười nói: “Mấy bát đều được, chỉ cần không no quá, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được.”

Phố thư họa ngẫu nhiên sẽ có những quầy hàng bán đồ, trên đường trở về xe ngựa Từ Phong Cận nhìn thấy một quán nhỏ, bày bán đàn hương lược chải, còn cả gương đồng được chạm khắc tinh tế, hắn lôi kéo Triệu Úc tới nhìn nửa ngày, cầm lấy một đôi đồng tâm kết, quơ quơ trước mặt hai người, cười nói: “Không biết bao giờ có thể làm tặng vương gia một cái.”

*Đồng tâm kết

chapter content



Triệu Úc nhận lấy đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nhìn, rồi lại trả về, ngước mắt vừa vặn chạm mắt với Từ Phong Cận, thấy ánh mắt của hắn sáng ngời, nụ cười bình tĩnh, cùng hắn đi trở về: “Tuy rằng đã sớm phái người đến hỏi bí quyết làm nước vải, nhưng chỉ sợ đầu bếp của quý phủ cũng không làm được hương vị y như vậy, nếu như vương phi cảm thấy ăn không ngon, bản vương sẽ phái người đến Lâm An đón đầu bếp ở đó tới đây?”

Từ Phong Cận nói: “Ngàn dặm xa xôi chỉ vì bát nước vải?” Rồi lại cười nói: “Có phải vương gia còn chưa tin ta đối với ngài thật lòng?”

Triệu Úc nói: “Bản vương…”

Từ Phong Cận như là sợ y sẽ nói tiếp ra điều gì đó, hi hi ha ha cướp lời: “Nhưng vô luận vương gia có tin hay không, ta đều là thật tâm thực lòng, lúc trước ta đã từng nói, ta người này không có kiến thức, vương gia đối tốt với ta một chút, thì ta sẽ không khống chế được động tâm với ngài, dù cho sau đó ta biết vương gia chỉ là giả bộ, thế nhưng ta không ngừng được, động lòng thì động lòng không phải chuyện xấu cần che che giấu giấu, vương gia tin ta, ta sẽ cùng ngài cả đời, nếu vương gia không tin ta, vậy ta chỉ còn cách chờ vương gia, cả đời.”