Bản Năng Yêu Em (Bản Năng Yêu Thích)

Chương 36



Thời Vũ đứng ở bên cạnh Giang Khắc, cô muốn nói nhưng lại thôi: “Ông nội —— “

Cô đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên Giang Khắc nắm lấy tay cô, ôn tồn nói với lão gia tử: “Ông dưỡng bệnh cho tốt đi ạ. Chuyện kết hôn, con sẽ sắp xếp, con sẽ kết hôn, ông không cần lo lắng.”

Thời Vũ ngước mắt nhìn Giang Khắc, vẻ mặt anh lãnh đạm, anh nắm tay cô, ngón tay cái cong lên, vô thức ấn mạnh vào lòng bàn tay cô.

Tâm lý học có nói, biểu hiện này của anh, chỉ là đang giả vờ ngụy trang.

Ba chữ “Sẽ kết hôn” là đang nói cho lão gia tử nghe, nhưng cô lại nghe ra anh đang tự thuyết phục mình.

Hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng bệnh, Giang Khắc đã thông báo chuyện này với mọi người. Mấy vị trưởng bối mừng rỡ khôn xiết, cô anh cười nói: “Đây là chuyện tốt, con không cần phải chuẩn bị cái gì cả, cô có kinh nghiệm, sẽ giúp con sắp xếp.”

Giang Chính Quốc nghe xong chuyện này thì sửng sốt một lúc, sau đó ông phản ứng lại, vẻ mặt u ám cùng sắc mặt xám xịt của ông đã hoàn toàn biến mất, ông lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhìn về phía Thời Vũ cười cười, ông nói: “Cần gì thì nói với ba.”

Giang Khắc nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của ông, anh biết hai nhà sẽ hợp tác với nhau vài hạng mục.

Giang Khắc chán ghét nhắc nhở: “Ở đây cấm hút thuốc.”

Sắc mặt Giang Chính Quốc ngượng ngùng, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống.

Giang Khắc nắm tay Thời Vũ ra khỏi bệnh viện, anh gọi người đến đưa Thời Vũ về nhà, còn mình thì đến công ty.

Khi Thời Vũ về nhà, cô nằm trên giường, cô cảm thấy cả người mệt mỏi, nhấc điện thoại bên cạnh gối, gửi tin nhắn cho Nguyễn Sơ Kinh: 【Tớ sắp kết hôn rồi.】

Nguyễn Sơ Kinh còn tưởng cô đang nói đùa, tùy tiện trả lời một câu: 【Cậu ép hôn thành công rồi?】

Thời Vũ sửng sốt một chút, hình như đúng là như vậy, nhưng người ép hôn không phải cô, cô trả lời: 【Xem như là vậy đi.】

Sau đó rất lâu cô không nhận được hồi âm, rất lâu sau Nguyễn Sơ Kinh mới tiêu hóa xong câu chuyện, gửi ba dấu chấm hỏi: 【???】

【Tớ được làm phụ dâu rồi à? Tớ có nên nôn hết đống lẩu cay mà tớ vừa ăn xong không? Tớ muốn móc họng.】

Thời Vũ bị cô chọc cười, cô chụp màn hình số calories gửi qua cho cô, đang chuẩn bị cười nhạo cô một phen.

Giây tiếp theo, Nguyễn Sơ Kinh lại gửi đến một câu, giọng chân thiết.

Bảo bối, chúc mừng cậu nha, đạt được tâm nguyện rồi.

Thời Vũ sửng sốt một chút, phải không? Hình như là đạt được tâm nguyện rồi, mọi chuyện đang phát triển theo đúng hướng mà cô mong đợi.

Nhưng mà, sao cô lại không cảm thấy hạnh phúc như trong tưởng tượng vậy nhỉ.

Sau khi hai bên gia đình biết được chuyện này, mọi người đều muốn giúp đỡ tổ chức hôn lễ, ngoại trừ hai mẹ con Thịnh Lan, hai người kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là không cam lòng.

Nhưng mà mọi chuyện đã thành, hai người bọn họ cũng không thể làm gì.

Bởi vì chuyện kết hôn lần này của hai người cũng khá gấp gáp, cho nên hai bên gia đình quyết định để tổ chức đơn giản.

Mùng 5, Thời Vũ và Giang Khắc cùng nhau ở nhà họ Giang. Khi người lớn trong nhà thay nhau hỏi về chi tiết của hôn lễ, Giang Khắc nói rằng mọi chuyện vẫn ổn, giống như một con tàu nhỏ lặng lẽ.

Từ địa điểm tổ chức hôn lễ đến số lượng khách mời trong đám cưới, rồi còn viết thiệp mời, Thời Vũ đứng ở một bên nghe mà choáng váng, cô khéo léo trả lời: “Mọi chuyện đều nghe theo mọi người.”

Cô của Giang Khắc cầm quyển wedding brochure trong tay, chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay vẫn đang phát sáng, mở miệng cười: “Một đám cưới thường cần hai bộ váy cưới, một bộ là váy cưới trắng, một bộ là Tú Hòa phục*, Tiểu Vũ, con xem con thích kiểu nào?”

(*) Trang phục truyền thống trong đám cưới của người Trung Quốc.

Thời Vũ nhận lấy váy nhìn một cái, váy cưới đều là màu trắng, màu đỏ, cô không có cảm giác gì với chúng. Cô thích váy cưới màu đen.

Thời Vũ cùng Nguyễn Sơ Kinh khi còn là thiếu nữ, đã từng mơ về hôn lễ của mình, cô gái nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy ánh lên sự mong đợi: “Tớ muốn cùng với người mình thích từ nhỏ, tổ chức hôn lễ của mình ở nhà th, không được, nhiều người quá, giống như xiếc khỉ vậy, rồi váy cưới của tớ phải là váy cưới màu đen.”

“Tại sao?” Nguyễn Sơ Kinh hỏi cô.

Thời Vũ trả lời: “Còn có thể tại sao, bởi vì đẹp thôi.”

Bởi vì hôn lễ của cô phải khác với người khác.

Sau đó, Thời Vũ còn nhắc qua với Giang Khắc, lúc cô cùng anh kết hôn, cô nhất định sẽ mặc một chiếc váy xinh đẹp.

Khi đó Giang Khắc chuẩn bị ra nước ngoài du học, anh chán ghét việc Thời Vũ bỗng nhiên nhảy ra, thay đổi quỹ đạo cuộc đời anh.

Khi đó giọng anh lạnh như băng: “Cũng khá đặc biệt. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ cho cô một khoản sính lễ hậu hĩnh.”

Giọng nói người cô kéo suy nghĩ của Thời Vũ trở về thực tại, Thời Vũ vô thức nhìn Giang Khắc mà cụp mi xuống, không biết cô đang suy nghĩ gì.

Trong lòng Thời Vũ thở dài, khóe miệng cô nâng lên, nở một nụ cười: “Đều được cô ạ.”



Ba ngày trước đám cưới, anh em trong hội tổ chức tiệc độc thân cho Giang Khắc ở câu lạc bộ Hồng Hạc. Giang Khắc bị ép uống rất nhiều rượu, anh ngồi trên sofa ngã ra phía sau, cởi đến cúc áo thứ hai, vành tai anh đỏ bừng.

Tiền Đông Lâm càng uống càng say, anh nâng ly rượu lên, giẫm lên bàn, hét lớn về phía Giang Khắc: “Hôn nhân là nấm mồ đầu tiên trong đời, chúc mừng anh trai em đi vào lòng đất.”

Giang Khắc bị anh chọc cười, nhếch miệng lên: “Ngu ngốc.”

Sofa bên cạnh anh lún xuống, Từ Chu Diễn ngồi xuống bên cạnh anh, anh bực bội rút cà vạt ra, thản nhiên nói: “Đã sẵn sàng chưa?”

Đôi môi mỏng của Giang Khắc khép lại: “Có cái gì sẵn sàng với không sẵn sàng?”

Anh ngẩng đầu uống cạn ly rượu vang trong tay, bởi vì biên độ quá lớn, vài giọt rượu văng lên áo sơ mi trắng của Giang Khắc, chất lỏng màu hồng phấn lập tức thấm vào áo, càng khiến anh trông đẹp trai hơn.

“Đi đây.” Giang Khắc cầm áo khoác đứng dậy.

Bước ra khỏi câu lạc bộ Hồng Hạc, trời mưa tầm tã, tài xế ngồi trong xe chán nản ngáp dài xem video. Giang Khắc đứng ở đại sảnh gọi điện thoại, tài xế lập tức để điện thoại di động xuống, xuống xe, cầm chiếc ô màu đen đến đón Giang Khắc.

Xe vững vàng chạy về phía trước, Giang Khắc ngồi trong xe, đầu có chút choáng váng, anh ấn nút, cửa xe hạ xuống, gió lạnh xen lẫn vài hạt mưa tạt vào mặt anh, cơn mưa dày đặc tạt vào, có chút đau.

Giang Khắc ngẩn người ra, giống như đã trở về rất lâu trước đây. Người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trước mặt anh, cười điên cuồng, để lại một giọt nước mắt, điên cuồng nguyền rủa anh: “Mày sẽ không bao giờ được hạnh phúc!”

Những lời này thỉnh thoảng vẫn văng vẳng bên tai anh.

Rất nhanh, xe đã đến khu biệt thự Hilton, tài xế đỡ Giang Khắc lên lầu, là Thời Vũ mở cửa. Thời Vũ và tài xế cùng nhau hợp lực đưa người đàn ông đang say xỉn về phòng.

Sau khi tài xế rời đi, Thời Vũ rót một chậu nước nóng, cô bước tới bên giường, khom người cởi cúc áo cho Giang Khắc, rồi cởi giày giúp anh. Thời Vũ nhúng khăn vào nước nóng rồi lau mặt cho anh.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Thời Vũ ngồi phịch xuống đất, cô mệt đến nỗi trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô tựa cằm lên đầu gối, bắt đầu suy nghĩ về sự thay đổi trong mối quan hệ của bọn họ. Kể từ khi Giang Khắc đồng ý kết hôn, anh không còn thoải mái như lúc trước, cả người có cảm giác nặng nề.

Thời Vũ không biết Giang Khắc đang suy nghĩ gì, bởi vì cô có hỏi thì chắc gì anh đã nói.

Thời Vũ chống đầu gối đứng dậy, cô nhìn xuống đôi lông mày đẹp đẽ của anh, vươn tay nhẹ nhà vuốt lên đôi lông màu đang nhíu của anh, sau đó hôn nhẹ lên trán anh.

Sau đó Thời Vũ tắt đèn, cô đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Sau khi cô đi, mi mắt của anh chuyển động, sau đó mở mắt ra.

Một ngày trước hôn lễ, Giang Khắc và Thời Vũ cùng nhau đi thử váy cưới. Điều kỳ lạ là trạng thái mất cân bằng giữa hai người đã biến mất, bây giờ bọn họ giống như một đôi vợ chồng tương kính như tân.

(*) Tương Kính Như Tân: diễn tả cách đối xử giữa phu thê đó là nên tôn trọng lẫn nhau.

Hôm nay hai người cùng nhau đi thử áo cưới, trên đường đi, Thời Vũ dựa vào vai Giang Khắc chơi đùa chán chê, cô phát hiện bàn tay của người đàn ông này thật là ưa nhìn, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, mu bàn tay nổi gân xanh, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Trong lúc chơi, Thời Vũ tháo chiếc đồng hồ anh đang đeo xuống, đeo lên tay mình, chiếc đồng hồ hôm nay Giang Khắc đeo là chiếc đồng hồ của thương hiệu Omega SA mà cô đã tặng anh hôm sinh nhật.

Ba giờ chiều, Thời Vũ đang thử váy cưới trong một cửa hàng váy cưới cao cấp, cô thay liên tiếp vài bộ váy cưới, cuối cùng cô vừa mắt một chiếc váy cưới lông vũ.

Khi bức màn được kéo ra, Giang Khắc đang xem quyển tạp chí tài chính, anh giương mắt nhìn lên, sửng sốt một chút.

Thời Vũ mặc một chiếc váy cưới lệch vai, thiết kế buộc eo tôn lên khuôn ngực đầy đặn xinh đẹp của cô, làn da trắng sứ, chiếc váy tầng lông vũ khiến cô trở nên linh động đáng yêu, như thể cô là công chúa nhỏ yêu dấu trong thế giới của anh.

Giang Khắc còn chưa kịp nói câu “Rất đẹp”, điện thoại trong túi anh vang lên. Anh đứng dậy trả lời, một lúc sau thì mặt anh tối sầm xuống, trầm giọng nói: “Tôi đến ngay.”

Thời Vũ đứng sau lưng anh, cô hỏi: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Giang Khắc nghiêm túc: “Mẹ anh đang náo loạn đòi tự sát trong bệnh viện, anh phải lập tức tới đó.”

Thời Vũ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Nếu em nói em đến đó cùng anh thì sao, có được không?.”

Nhà họ Giang nhiều người như vậy, vì sao mẹ anh vừa xảy ra chuyện, cũng chỉ tìm anh?

“Trừ khi anh đưa em đi cùng.” Thời Vũ nhấn mạnh.

Giang Khắc tiến lên hai bước, giữ lấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Ngoan, ở đây đợi anh.”

Nói xong câu này, Giang Khắc vội vàng khoác áo rời đi, chỉ còn lại một mình Thời Vũ trong tiệm váy cưới. Anh quay lưng về phía cô rời đi, anh không nhìn thấy bất cứ thay đổi nào trong mắt Thời Vũ.

Giống như một đóa hồng kiều diễm, sau vô số lần mong đợi ​​háo hức, tự đem mình đốt cháy đến khô héo.

Thời Vũ ở lại cửa hàng váy cưới, cô đợi một lúc lâu từ chiều đến tối. Những đôi trai gái đi tới đi lui trong tiệm. Người đàn ông vòng tay qua eo người phụ nữ, liên tục hôn lên khóe miệng cô: “Vợ à, em mặc váy cưới trông đẹp quá. Lần sau sinh con, ba người nhà chúng ta cùng nhau chụp ảnh cưới một lần nữa nhé, được không?.”

“Đến lúc đó em béo lên rồi, anh không được chê em đâu đấy.”

Đôi vợ chồng trẻ tuổi nhìn nhau, ánh mắt trìu mến, còn Thời Vũ, người đang đợi một mình, trong lòng cô có một cảm giác khó tả.

Cho đến tận tối, Thời Vũ vẫn chưa thay váy cưới, cô ngồi xuống sofa selfie trước gương. Chín giờ tối, cơn gió lớn thổi qua, đèn ngoài vụt tắt, bỗng nhiên một cơn mưa lớn ập xuống, cả thành phố chìm trong một lớp sương mù dày đặc. một trận mưa lớn đổ xuống, cả thành phố chìm trong tầng sương mù dày đặc.

Nhân viên đi tới, mỉm cười: “Cô Thời, chúng tôi sắp đóng cửa.”

“Được rồi.” Thời Vũ đáp.

Giang Khắc bị mẹ Giang hành hạ suốt một ngày trời, vô cùng mệt mỏi, khi anh chạy đến bệnh viện Nhã Sơn, người phụ nữ đã nằm trong bồn tắm, trong nước toàn là máu máu, bà uống thuốc ngủ, cắt tay để tự tử.

Giang Khắc cảm thấy choáng váng đến phát hoảng, suýt chút nữa nôn ra.

Các bác sĩ cấp cứu cho bà mất mấy giờ, rửa dạ dày giục bà nôn ra, cuối cùng đưa bà trở lại phòng bệnh. Mẹ Giang ngủ mê man mấy giờ, hành hạ Giang Khắc hết lần này đến lần khác.

Nỗi hận trong lòng Giang Khắc, cả những lời nói ác ý đều biến mất sau khi anh nhìn thấy mẹ mình yếu ớt nằm trên giường bệnh.

Cho đến tận buổi tối, Giang Khắc mới trấn an mẹ Giang xong, sau một ngày bận rộn, anh mới nhớ ra Thời Vũ vẫn đang đợi anh trong cửa hàng váy cưới. Giang Khắc lấy điện thoại di động ra, không thấy cuộc gọi nhỡ của cô.

Giang Khắc vội vàng chạy đến, cửa hàng váy cưới chỉ còn một ngọn đèn đang sáng. Giang Khắc bước vào, chỉ có dì giúp việc đang quét sân.

“Dì, vừa nãy ở đây có một cô bé da rất trắng, mắt to, vô cùng xinh đẹp, dì có nhìn thấy cô ấy không?”

“ĐI từ sớm rồi.”

Giang Khắc định quay người rời đi, anh vô tình liếc mắt nhìn, lại phát hiện một chiếc nhẫn nằm trên mặt đất, lẫn trong đống rác, dưới ánh đèn lờ mờ phát ra ánh sáng rực rỡ.

Con ngươi đen nhánh của Giang Khắc nhíu chặt, một cảm giác hoảng sợ đang dần lây lan trong lòng anh.

Là nhẫn đính hôn của bọn họ.

Thời Vũ vứt nó đi rồi.