Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi

Chương 47: Sặc mùi ganh ghét



Hạ Đình ở bên cạnh vừa nghe đã lập tức đưa tay nhéo cho cô nàng một cái vào eo, khiến cô nàng vội vàng né ra xa vừa hướng về phía cô cười rất chi là đáng đánh. Hạ Đình bất lực không chịu được. Ấy vậy người con trai kia còn chen thêm một câu: “Nếu cậu muốn nghĩ vậy thì tôi cũng không thể nói gì được.”

“Xì!”

Tống Lan không chần chừ bĩu môi khinh thường.

Hạ Đình bất đắc dĩ không thôi. Cô đành mặt kệ hai người bọn họ, bản thân cầm cái hộp quà màu trắng có đính dây tua rua màu vàng mà người con trai tặng cho săm soi. Cái hộp này khá là lớn, hình vuông, hai tay cô ôm mới được, còn khá là nặng nữa.

“Cậu không mở ra xem à?”

Tống Lan tò mò ngó đầu nhìn qua hỏi.

Hạ Đình theo bản năng trước tiên nhìn người con trai ở phía đối diện. Khi đụng vào đôi mắt màu hạt dẻ của hắn một cái thì cô mới cúi đầu, theo ý Tống Lan mở hộp quà ra.

Hộp không hề khó mở. Nắp hộp cũng không dán kín. Cô chỉ cần nhẹ nhàng cầm lấy nó, nhấc lên là sẽ nhìn thấy được đồ vật bên trong rồi.

Hai mắt Hạ Đình lập tức mở to khi nhìn thấy món đồ kia.

“Ồ!”



Tống Lan dù biết Lục Chiêu sẽ không qua loa khi chọn quà cho Hạ Đình nhưng cô không ngờ lại là một thứ như thế này. Một thứ mang đậm chất thơ mộng chứ không thực dụng như thứ hắn tặng cho cô, nhưng có lẽ lại hợp ý bạn thân cô nhất.

Bên trong hộp là một quả cầu thủy tinh có đế trụ bằng sứ to bằng bàn tay. Bên trong cầu thủy tinh lại là một thế giới băng tuyết không ngừng nhảy múa cho dù bạn không tác động đến nó. Giữa những bông tuyết bay đầy là tháp Eiffel cực kỳ nổi tiếng của Pháp.

Nói thật thì những sản phẩm như thế này có thể được tìm thấy trong những văn phòng phẩm hay nhà sách. Nhưng hiển nhiên, thứ Lục Chiêu chọn không thể bình thường dễ kiếm như vậy.

“Nó dựa vào mức độ ánh sáng mà sẽ biến đổi thành một khung cảnh khác nhau tựa như ban đêm tháp Eiffel sẽ lên đèn.”

Lục Chiêu nhìn người con gái từ lúc nhìn thấy thứ bên trong thì chưa từng rời mắt dịu dàng nói. Hắn đã nghĩ cô sẽ thích nó, quả nhiên.

Theo lời hắn nói thì rõ ràng, thứ công nghệ làm nên nó không hề giống bình thường. Thứ này đảm bảo sẽ không hề rẻ.

Quan trọng nhất là nó không hề dễ mua. Khó nói nó không phải cũng giống món quà Lục Chiêu mua cho Tống Lan, đều là hàng nội địa. Hơn thế nữa, Lục Chiêu muốn mua thứ này có khi phải đến cửa hàng lưu niệm bên dưới tháp Eiffel mới có thể mua được. Là thứ hàng độc quyền chỉ có thể tìm thấy ở nơi đó.

“Tôi rất thích. Cảm ơn cậu.”

Hạ Đình cẩn thận đậy nắp hộp lại vừa nhìn người con trai tỏ vẻ. Trong đôi mắt đầy sự yêu thích không hề là giả dối, càng không qua loa có lệ.

Lục Chiêu đương nhiên nhận ra được cô có thích hay không. Hắn không nói gì mà chỉ lắc đầu tỏ ý chỉ cần cô thích là được. Thật sự giống như Tống Lan nghĩ, hắn đã tốn không ít tâm tư khi chọn quà cho cô. Thấy cô thích như vậy hắn an tâm rồi.

Lúc này phục vụ vừa hay đem đồ uống lên, ba người không hẹn mà cùng nhau im lặng. Hạ Đình lại đem món quà cẩn thận bỏ lại vào trong túi giấy dễ phân hủy, tốt cho môi trường.

Đợi người phục vụ đi rồi Tống Lan lên tiếng trước: “Nói vậy tết Ta cậu cũng phải về đúng không?”

“Không cần cũng được.”

Không cần không phải vì nhà họ mất gốc, mà thường ngày đó chỉ có nhà chính gia tộc họ Lục phụ trách cúng điếu theo đúng tập tục người Hoa chứ không có tổ chúc tiệc tùng như tết Tây. Bữa tiệc hôm qua Lục Chiêu tham gia gần như là tiệc xã giao, không chỉ có nhà họ Lục mà còn có đối tác thương trường các kiểu.



Hai người con gái tuy không hiểu lắm dây mơ rễ má trong đó nhưng không có hỏi thêm. Cho dù họ thân thiết cũng không đến mức đào sâu đời tư của một người bạn lên.

Sau đó ba người bọn họ câu có câu không nói chuyện với nhau về trường học, về dự định sau này. Chủ yếu là Tống Lan nói, Lục Chiêu đáp. Lâu lâu Hạ Đình bị Tống Lan lôi vào chủ đề mới trả lời một hai câu. Hình thức này của họ không hề xa lạ gì. Trong mỗi cuộc nói chuyện của ba người bình thường đều là như vậy. Người bên ngoài nhìn vào, nhìn quen thì lại càng không có gì dị nghị về nó, còn cảm thấy nó là đương nhiên. Bởi vì họ đã hiển nhiên cho rằng hai người Lan - Chiêu mới là người yêu của nhau. Sau đó họ sẽ tiếp tục cho rằng Hạ Đình dư thừa, còn thật sự không biết điều mà cứ không có mắt chen chân vào giữa hai người họ.

Rồi cứ vậy mà vô hình chung đã giúp họ che lấp một cách hoàn mỹ mối quan hệ thật sự trong đó.

Nhưng có việc này đệm ở trên, lại thêm nhiều người nếu đã vốn gai mắt bạn từ trước thì cho dù bạn có không làm gì, họ cũng sẽ có cớ để mỉa mai ác ý với bạn thì nó càng là tình huống đổ thêm dầu vào lửa không thể sai được.

“Này!”

Lê Kim Cẩm đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh nữ, giọng điệu kiêu ngạo chẳng khác mọi khi, vẫn bất lịch sự như vậy chỏng không gọi Hạ Đình.

Dù cô nàng không chỉ họ gọi tên nhưng ở đây hiện tại không có ai. Hạ Đình biết lại quyết định mặc kệ cô nàng. Cô bước chân không chút nào ngừng lại đi ngang qua, tiến đến trước bồn nước để rửa tay. Trong lúc đó trong đầu cô còn nghĩ, những người này sao cứ thích đến nhà vệ sinh để kiếm chuyện với người khác vậy nhỉ. Có biết làm vậy là rất mất vệ sinh lại khó coi hay không? Cho dù vì nguyên nhân gì thì Hạ Đình đều không có khả năng sẽ để ý đến cô nàng. Bất kể cô biết mặc kệ cô có hay không quan tâm đối phương thì chưa chắc họ chịu tha cho cô.

Lê Kim Cẩm đúng thật là không chịu tha. Chỉ là cô nàng không giở giọng côn đồ ra lại lạnh giọng mỉa mai.

“Nghe nói mày ăn theo được con bạn thân kia của mày đồ vật nam thần đem từ Pháp về à? Mày không thấy ngại hay sao mà cầm được vậy?”

Hạ Đình không hiểu mà cảm thấy lời này có mùi vị của sự ganh ghét rất nặng. Cô vô thức quay đầu qua nhìn cô nàng bằng ánh mắt kỳ quái nhưng đủ khiến cho người ta bị chọc điên lên.

“Mày…”

“Nói đủ chưa?”

Hạ Đình bình thản cắt ngang lời nói của cô nàng. Sắc mặt cô không chút cảm xúc nào nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng chứ không hề gắt gỏng: “Có phải cậu lúc nào cũng vào nhà vệ sinh để nói chuyện cho nên miệng mới hôi như vậy không? Cậu thì thích nhưng tôi thì không. Thứ lỗi cho chứ tôi đến nhà vệ sinh không phải để tâm sự với cậu. Phía sau còn có kỳ thi, xin phép.”

Nói xong cô quay đầu đi vào một cánh cửa phòng vệ sih còn trống phía sau lưng, dứt khoát đóng cửa lại.



Lê Kim Cẩm có lẽ không ngờ được cô lại chửi ác như vậy nên nhất thời không kịp phản ứng. Mà ý thức kịp rồi thì cô nàng lại giống như không biết nên phản bác thế nào, biểu tình cực kỳ nghẹn khuất đến mức đỏ bừng cả mặt. Hạ Đình cách cô nàng một cánh cửa không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô nàng thật sự giống như cô nói? Rất hay vào nhà vệ sinh “trút bầu tâm sự”?

Hạ Đình vừa nghĩ tới đó đã nghe tiếng bước chân hậm hực rời đi của Lê Kim Cẩm. Cô không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Xem ra cô nàng này cũng không phải quá khó trị.

Hạ Đình nghĩ như vậy, tâm tình khó được tốt hơn mà nhanh chóng giải quyết nổi buồn.

Chỉ là không ngờ…

Rào!

Hạ Đình còn chưa kịp đứng dậy đã bị một chậu nước không biết là dơ hay sạch dội thẳng xuống đầu mà nhất thời không kịp phản ứng, sững người tại chỗ. Đến khi cô tỉnh hồn lại thì tiếng bước chân bên ngoài đã chạy xa. Đối phương sau khi cho cô một chậu nước thì chẳng thèm quan tâm đã bỏ chạy. Cũng không sợ công sức của mình không đạt đến hiệu quả như mong muốn sao? Nhưng rõ ràng, những gì Hạ Đình đang phải chịu đã chứng minh hành động ác ý kia của đối phương đã đạt được rồi, còn rất thành công.

Cô không đến mức cho rằng đối phương tìm sai đối tượng rồi đâu. Bởi vì không riêng gì Lê Kim Cẩm, có lẽ vẫn còn rất nhiều người không ưa cô. Lại thêm việc Lục Chiêu mới tặng quà cho cô, đối tượng ngứa mắt cô chỉ có nhiều hơn chứ chẳng ít hơn. Nhưng rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?

Chẳng lẽ là Lê Kim Cẩm đi rồi quay lại?

Hạ Đình không biết tại sao nhưng cô lại cảm thấy không phải cô nàng làm. Có điều không phải cô nàng thì là ai đâu? Đối phương lựa chọn thời điểm thật khéo, khiến cô không đoán ra được rốt cuộc là ai mà lại còn có thể đổ lỗi cho Lê Kim Cẩm nữa. Ai biểu cô vừa mới có xích mích với cô nàng chứ.