Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 40: Cố uyên, rõ ràng là anh đang trả thù tôi!



Giống như chuột gặp phải mèo, ngay khi Đỗ Nhược vừa tiếp xúc với ánh mắt của Cố Uyên, cô đã nhanh chóng tránh đi. Ở nơi mà Cố Uyên không nhìn thấy được, cô đảo mắt, thầm oán trách: Không phải Cố Uyên đã rời đi trước đó rồi sao? Tại sao anh ấy lại trở về chứ! Cô nghĩ lại những gì Lục Hành Chu đã nói với cô tối hôm qua. Cố Uyên đã biết ai là người làm đổ cà phê lên người anh ấy, khiến anh ấy phải xấu hổ. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy lo lắng. Hiện giờ, cô đang vô cùng sợ hãi vì tưởng tượng đến việc Cố Uyên sẽ trả thù.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Uyên không rời khỏi một lượt với mọi người. Anh và trợ lý Giang ở lại văn phòng của tổng giám đốc Khúc để kiểm tra một số thông tin về công ty truyền thông mới. Sau khi làm xong, anh tùy tiện đi dạo một vòng quanh công ty và thấy một vài người đang tập trung ở sảnh khu vực làm việc, không biết họ đang xem gì.

Khi anh đến gần để xem xét thì mới biết đó là Đỗ Nhược, dưới cái nhìn chăm chú của một nhóm người, cô đang sử dụng phần mềm vẽ để hoàn thiện bức tranh từng chút một.

Cố Uyên không khỏi nheo mắt lại, Đỗ Nhược làm sao có thể xuất hiện ở đây, không phải cô ấy đang ở bên cạnh Thẩm Phú Tư sao?

Trong lúc còn đang nghi ngờ, anh nghe giám đốc nhân sự mới được bổ nhiệm của mình là An Nhã hỏi anh lời khuyên, Cố Uyên ngay lập tức nhận ra rằng Đỗ Nhược hiện là nhân viên của công ty truyền thông mới và An Nhã đang tìm hiểu sơ bộ về cô ấy.

Ồ! Sau một thời gian không gặp, không ngờ Đỗ Nhược đã chuyển công tác, thật thú vị. Nghĩ đến việc lúc mua lại công ty này, Thẩm Phú Tư đưa ra điều kiện bổ sung - phải giữ lại tất cả nhân viên ban đầu, ánh mắt Cố Uyên lộ ra vẻ đăm chiêu. Nói vậy, chẳng phải Đỗ Nhược đã trở thành nhân viên của anh sao? Nhìn thấy ánh mắt tránh né của Đỗ Nhược, Cố Uyên thầm cười lạnh. Trở thành nhân viên của tôi, coi cô còn có thể trốn đi đâu, món nợ giữa tôi và cô đã có thể từ từ thanh toán từng món một!

Nghĩ như vậy, Cố Uyên chậm rãi trả lời câu hỏi của An Nhã: "Tôi không định can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của công ty mới, nhưng..."

Nghe thấy "nhưng", trái tim Đỗ Nhược run lên, không khỏi nhìn Cố Uyên.

Lúc này, Cố Uyên mới nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ giễu cợt gợi lên trên khóe miệng, "Nhưng tôi và Đỗ Nhược cũng là chỗ quen biết cũ. Về phương diện hiểu biết, có lẽ tôi hiểu cô ấy hơn giám đốc An."

An Nhã không ngờ cô gái nhỏ trước mặt lại quen biết được với Cố Uyên, cô thầm nhắc nhở bản thân, sau này khi làm việc, nhất định phải chú ý điều này: "Vậy thì tổng giám đốc Cố, ý của ngài là...?"

Đỗ Nhược đang bồn chồn trong lòng, bỗng nghe được giọng nói hời hợt của Cố Uyên: "Đỗ Nhược không phải chuyên ngành, cũng không có kinh nghiệm liên quan, tôi đề nghị cô ấy không nên vào khâu thiết kế mỹ thuật."

Nghe đến đây, Đỗ Nhược cảm thấy giống như bị tát một bạt tai, đoán trước được phía sau sẽ không có chuyện tốt. Đúng như dự đoán, Cố Uyên chuyển đề tài: "Đỗ Nhược đã từng làm thư ký, vậy nên đến bộ phận hành chính sẽ tốt hơn. Tôi thấy hiện giờ công ty chưa có lễ tân, hay là cho cô ấy đến làm nhân viên lễ tân đi."

Quyết định này của Cố Uyên đối với Đỗ Nhược mà nói, đúng là sét đánh giữa trời quang. Cô nghĩ rằng tệ nhất là mình sẽ trở thành một nhân viên hành chính, thế nhưng cô không ngờ mình lại bị Cố Uyên sắp xếp làm một nhân viên cấp thấp nhất của bộ phận hành chính. Trong lòng cô không tránh khỏi dâng lên cơn tức giận và buồn bực, vì vậy cô đã nói mà không lựa lời: "Cố Uyên, đây là anh đang trả thù tôi!"

Vừa nói ra, Đỗ Nhược đã hối hận khôn kịp. Cứng rắn có ích gì cơ chứ. Thật vậy, một giây sau, cô đã nghe Cố Uyên khẽ giễu cợt: "Không muốn làm lễ tân sao? Như vậy càng đơn giản hơn, cô có thể chọn từ chức. Là đi hay ở, cô tự quyết định."