Bạch Đạo Sư

Chương 127: Đoạt Xác



Hoa Quả trang dưới ánh trăng đêm đẹp một cách khủng khiếp, một vẻ đẹp chết chóc. Hai hàng quỷ cốt cùng với những tên tướng quỷ ở đó đã khiến hy vọng mong manh của hai người họ bị dập tắt hoàn toàn. Hải phu xe lúc trong cơn tuyệt vọng lại lấy ra can đảm mà hỏi lớn.

- " ngươi có phải là viên võ tướng sở hữu Hoa Quả trang mà mọi người đồn đại? Phải không?"

Chủ quỷ nghe vậy thì bất chợt có chút hoài niệm, khẽ đưa tay lên vuốt cái cằm xương, nơi mà trước kia có một bộ râu ở đó. Hắn nhẹ nhàng ngước đầu lên, trong lòng xao xuyến nhớ lại quá khứ lúc sinh thời của mình.

- " ngươi nói không sai. Ta họ Cổ, tên Bu, là thượng tướng quân của Đông Ngô, và cũng là chủ của trang viên này"

" Cổ Bu...?" Lâm Chấn Anh và Hải phu xe đồng loạt thốt lên, vậy ra đây là tên thượng tướng Cổ Bu khét tiếng một thời đó sao?

Bộ xương khẽ gật gù.

- " không sai, chính là lão tướng"

Lâm Chấn Anh và Hải phu xe thoáng nhìn nhau run sợ. Cách đây không lâu Đông Ngô sở hữu một viên thượng tướng khát máu giết người như ngóe, chính là tên Cổ Bu này. Hắn là một kẻ tam quan vặn vẹo, tự cho mình là chân nhân nhưng nhân cách không bằng cầm thú. Mỗi thành trấn mà hắn đem quân đến đều bị đồ sạch, máu chảy thành sông. Hắn nhân cách vặn vẹo đến độ cha hắn bị Ngô Hoàng triệu lên phạt một vạn đồng đông ngô, mà bản thân hắn thì bị phong sát tước hết chức vụ. Lâm Chấn Anh lúc này bước lên cười nhếch mép.

- " thì ra là thượng tướng Cổ Bu lừng danh. Nghe nói ông lập được nhiều công trạng nên được Ngô Hoàng ưu ái cho về hưu sớm an hưởng tuổi chưa già. Tại hạ bái phục, bái phục"

Thông thường kẻ yếu đứng trước kẻ mạnh thì không nên làm mất lòng kẻ đó. Nhưng mà có mất lòng hay không thì cũng chẳng thay đổi được kết quả. Trong lúc đường cùng, con người có tính phản kháng. Hải phu xe lúc này cũng bước lên cười nhếch mép.

- " Cổ Bu tướng quân danh tiếng lẫy lừng đến nỗi Ngô Hoàng cũng phải e sợ, không dám để tướng quân cầm quân lâu mà ưu ái tặng cho tướng quân trang viên ở Giao Chỉ này, đúng là ưu ái công thần nha"

Lời nói khen chê mập mờ, móc máy không dễ biết, thâm nho khó đoán. Cổ Bu lúc này lại vào trạng thái " chân nhân " đạo mạo, vuốt bộ râu đã không còn tồn tại mà thở dài tưởng tượng.

- " ta sinh ra đã tài năng xuất chúng, hiểu biết hơn người, đứng trên đỉnh cao trí tuệ, cũng vì thế mà bị nghi kỵ ganh ghét. Bọn tiểu nhân Đường Thiếu tố cáo ta lên Ngô Hoàng khiến ta bị bệ hạ ép về hưu non, đày đến chốn Giao Chỉ cực nam xa xôi này. Tên Đường Thiếu ngụy quân tử kia vẫn chưa yên tâm, hắn xàm tấu bệ hạ khiến ông ta quyết tâm trừ khử ta mà ban cho ta cùng tất cả thuộc hạ trung thành một chén rượu độc, khiến chúng ta chết không nhắm mắt. Quả là nhân sinh tăm tối, kẻ xấu đắc ý mà..."



Nói đến đây thì bật khóc hu hu, mà bọn thuộc hạ cũng bật khóc theo. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe nhìn một đám xương cốt đang khóc mà không hiểu chúng khóc bằng cách gì khi mà chỉ có mỗi cái hộp sọ. Tên chủ quỷ khóc một hồi thì đưa tay áo lau nước mắt tưởng tượng của mình, sụt suỵt nói tiếp.

- " thế nhưng trời không tuyệt đường của chân nhân. Hôm nay ông trời sắp xếp cho ta một cơ thể sống hoàn mỹ để ta nhập xác đoạt hồn, khôi phục lại sinh mệnh vĩ đại của mình"

"Nhập xác đoạt hồn?" Lâm Chấn Anh và Hải phu xe tròn mắt, đây không phải là muốn hồi sinh ư? Lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên, chủ quỷ quay sang nhìn nam nhân áo trắng vẫn đang ngủ đằng kia mà tấm tắc.

- " tên bạch y kia vừa bước vào đây đã khiến ta vô cùng vui sướng. Cơ thể của hắn nhìn có vẻ không có đấu khí nhưng bên trong lại ẩn chứa sức sống mãnh liệt. Lại nói cơ thể săn chắc hoàn mỹ ấy thật xứng đáng là cơ thể mới cho bổn tướng quân"

Cả hai người quay phắt sang nhìn. Vạn Vân Phong vẫn đang nằm ngủ say trên ghế. Vậy cái xác mà tên chủ quỷ ấy nói đến chính là đây sao? Hải phu xe bất ngờ hét to.

- " Bạch tiên sinh mau dậy đi, có kẻ muốn đoạt xác ngài kìa..."

Không một phản ứng, một động tĩnh, chẳng lẽ ngủ say đến vậy? Hải quay sang nhìn chủ quỷ mà nheo mắt.

- " các ngươi... đã làm gì bạch tiên sinh rồi hả?"

Tên chủ quỷ bật cười mà lắc đầu.

- " không, ta chưa làm gì cả. Tên đó không tỉnh dậy có lẽ là vì sợ quá không dám tỉnh dậy mà thôi "

Lâm Chấn Anh và Hải phu xe nhăn nhó, vậy là cái tên kia sợ quá không dám mở mắt luôn sao? Tên chủ quỷ ngước lên nhìn mặt trăng, cảm nhận điều gì đó mà vui mừng.

- " thời khắc quan trọng đã tới. Khi mặt trăng tròn nhất cũng là lúc ta đạt được sức mạnh lớn nhất. Thời điểm đoạt xác hồi sinh của ta đã đến rồi. Ngày mà Cổ Bu ta quật khởi không còn xa nữa "



Nói đến đây thì dang rộng hai tay đưa đến phía trước mà nói to.

- " hỡi ba quân, các ngươi có tin tưởng ta, tin tưởng vào đại nghiệp mà ta sắp làm không?"

Vừa dứt lời, toàn bộ xương khô hai bên đồng loạt quỳ xuống hô lớn.

- " chúng thuộc hạ hoàn toàn tin tưởng vào tướng quân, tin tưởng tuyệt đối vào con đường mà tướng quân sắp đi. Chúng thuộc hạ nguyện trung thành đến chết mới thôi "

Lời hô đồng thanh đến nỗi ai cũng biết cái này là đã được tập luyện rất nhiều rồi, chắc là tập luyện lúc còn sống đây mà. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe khinh bỉ trong lòng, coi thường ghê gớm lắm. Cái gì mà " trung thành đến chết mới thôi " , không phải bọn chúng đều đã chết hết cả rồi sao? Cái này chính là chết rồi vẫn còn nịnh hót. Mà nhìn cái tên Cổ Bu kia có vẻ sung sướng lắm, cái đầu lâu của hắn cười khanh khách khoái chí, cơ mà âm thanh ấy phát ra từ đâu khi mà hắn không có thanh quản nhỉ?

" Vù...vù..." Một âm thanh lạnh lẽo ghê rợn phát ra. Từ bộ xương tên chủ quỷ, một cỗ ma khí hắc ám nhìn như đám khói đen hình người thoát ra bay lên cao một trượng. Dưới ánh trăng tròn chiếu rọi khiến cho bóng ma ấy càng thêm rùng rợn. Chủ quỷ sau khi xuất hồn khỏi bộ xương tàn thì bay lên, đôi mắt đỏ rực trừng lên một cái rồi bắt đầu vận ma khí.

" Uỳnh... uỳnh..." Ma khí cuồn cuộn phát ra. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe giật mình vô thức lùi lại ba bước mà rên rỉ.

- " võ... võ hoàng... không thể nào, sao lại là võ hoàng"

Dưới ánh trăng tròn vằng vặc, bóng đen trên không với đôi mắt đỏ như máu cười khanh khách khoái chí.

- " khà khà... không sai. Bổn tướng đã đạt cảnh giới võ vương viên mãn. Tối nay dưới ánh trăng tròn đã trực tiếp nâng sức mạnh của bổn tướng chạm tới cấp độ võ hoàng. Nếu bây giờ bổn tướng đoạt xác thì không những sẽ thuận lợi hơn mà cảnh giới võ hoàng sẽ được giữ nguyên không lo bị tụt "

Lâm Chấn Anh và Hải phu xe toác mồ hôi đầm đìa. Võ Hoàng là cảnh giới gì? Có thể dễ dàng đạt được như vậy sao? Cái này ăn gian quá rồi. Bóng đen từ từ hạ xuống cho đến lúc chân chạm đất. Hắn từ từ đi về hướng bạch y nhân, vừa nhìn về phía hai người kia mà nói.

- " sự kiện trọng đại này của ta cứ tưởng phải làm trong lặng lẽ. May mắn sao có hai ngươi đến đúng lúc để làm khách chứng kiến mọi chuyện. Các ngươi yên tâm, ta không giết các ngươi đâu. Người chết không thể kể chuyện, ta sẽ để các ngươi sống mà đi kể lại giây phút vinh quang hào hùng này của ta, giây phút Cổ Bu ta trở mình vùng lên. Ha ha ha..."

Tiếng cười lạnh của hắn khiến bất cứ ai cũng hoảng kinh. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe nghiến răng, vừa sợ vừa khinh bỉ. Cái gì mà "giây phút vinh quang hào hùng " chứ? Đoạt xác chung quy vẫn là đoạt xác, tức đi ăn cướp thân xác của người khác mà thôi. Không biết xấu hổ, lại cho rằng cái xấu hổ của mình là vinh quang hào hùng, đúng là cái thứ tam quan vặn vẹo. Thối không thể ngửi được.