Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 80: Dùng uy thế nho nhã làm các ngươi chấn động chết luôn



Cầm kỳ thư họa của Tiết Ninh cũng có tiếng ở trong thành Đông Kinh, thậm chí có những phương diện trình độ cũng không kém so với Vương Sân cùng các bậc khác, hơn nữa trong thành Đông Kinh nàng lại là người thuộc loại có tiếng, bình thường người khác muốn gặp mặt nàng đều không được, cho nên đừng thấy thân phận giống như vô cùng thấp hèn của người con gái này, nhưng trong những cuộc hội tụ sĩ tử này, Tiết Ninh Nhi lại là thượng khách của bọn họ, cho nên đối với yêu cầu của Tiết Ninh Nhi, không những Vương Sân không có phản đối, ngay cả huynh đệ Tô Thức cũng đều cao giọng đồng ý.

Nhìn thấy đãi ngộ bản thân lại không bằng một nữ tử trăng hoa, Triệu Nhan lại khẽ mỉm cười, đối với những người đọc sách cổ đại này, hắn đã có chút đại khái hiểu rõ, đặc biệt giống Vương Sân người đọc sách ăn không ngồi rồi này, mỗi ngày bọn họ ngoài việc uống rượu ngâm thơ ra, phần lớn thời gian đều theo đuổi nữ nhân, danh vọng, điểm này ngay cả Tô Thức cũng không thể ngoại lệ, phải biết rằng Tô Thức cũng từng có lịch sử không mấy vẻ vang đem tiểu thiếp mang thai của mình tặng cho người khác, từ đó có thể thấy cuộc sống riêng tư của người đọc sách ở Bắc Tống bại hoại như thế nào?

Có sự gia nhập của Tiết Ninh Nhi, Vương Sân và Tô Thức cùng những người khác lại nổi thêm ý nghĩ khoe khoang, một đám người đàm thơ nói văn rất náo nhiệt, Tiết Ninh Nhi cũng không yếu thế, bất luận bọn Vương Sân thảo luận cái gì, nàng đều có thể gia nhập nói năng đĩnh đạc, hơn nữa trình độ nổi bật không kém những người đang ngồi, điều này làm Tô Thức và những người khác càng kinh ngạc, đồng thời cũng càng quý mến Tiết Ninh Nhi vị hành thủ đứng hàng thứ hai này.

Triệu Nhan có thể khẳng định Tô Thức và Tiết Ninh Nhi cùng những người khác đều là nói tiếng quan thoại Đại Tống, nhưng khi tới lỗ tai hắn ngay cả một câu nghe cũng không hiểu, cuối cùng hắn đã hiểu lúc nãy tại sao Tào Tung và Hô Diên Bình có đánh chết cũng không chịu tới đây, ngẫm lại cũng đúng, rõ ràng mọi người đều là một cái miệng hai cái lỗ tai, nhưng lại nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, thậm chí bị người ta chửi bản thân cũng đều nghe không hiểu, chính Triệu Nhan bây giờ cũng cảm thấy chỉ số IQ của mình bị làm nhục, hận không thể lập tức đứng dậy rời đi, chớ đừng nói tới khí cao ngạo của những công tử con nhà giàu tự cao tự đại kia.

Nghe đám người Tô Thức nói chuyện, Triệu Nhan cảm thấy giống như lại đang trở về thời học đại học lúc học toán cao cấp trên lớp, bên lỗ tai giống như có mấy trăm hòa thượng đang tụng kinh, vốn nghe không hiểu đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu càng lúc càng trầm lắng, trong nhất thời chỉ có một cảm giác buồn ngủ.

Triệu Nhan không lên tiếng, sức chú ý của Tô Thức cùng những người khác đều đang tập trung vào Tiết Ninh Nhi, cho nên đa số người đang ngồi đều không để ý tới Triệu Nhan, nhưng Vương Sân vẫn luôn chú ý Triệu Nhan, lúc gã thấy đối phương bắt đầu buồn ngủ đối với những lời tranh luận giữa mình với đám người này, trong lòng không khỏi vui mừng, bỗng lập tức mở miệng nói:

- Tử viết: ngươi làm quân tử nho, không làm tiểu nhân nho, không biết quận vương Quảng Dương đối với câu này có cảm tưởng thế nào?

Triệu Nhan đang lúc ngủ gật bỗng nghe thấy có người kêu tên mình, lập tức giật mình ngẩng đầu lên nói:

- Cái gì? Cảm tưởng cái gì?

Lúc này đám người Tô Thức cùng những người khác mới nhớ đến bên cạnh còn có vị Triệu Nhan quận vương này, chẳng qua nội dung thảo luận của bọn họ lúc này từ thơ văn chuyển qua phương diện nho học, càng thêm sâu sắc hơn so với văn thơ, không ngờ Vương Sân lại lấy vấn đề nho học này để hỏi Triệu Nhan, rõ ràng là muốn Triệu Nhan xấu mặt, chỉ có điều thủ đoạn này có chút cố ý, khiến Tô Thức, Tiết Ninh Nhi cùng những người khác đều cau mày nhíu mặt, cảm thấy tính khí của Vương Sân có phần quá hẹp hòi.

- Theo câu Quân tử làm nho để khai sáng thêm, tiểu nhân làm nho, thì kiêu căng vì danh tiếng. Không biết Vương phò mã nghĩ như thế nào về câu trả lời thiếp thân?

Tiết Ninh Nhi bỗng giải vây thay Triệu Nhan nói, nói thế nào đi nữa nàng và Triệu Nhan cũng là cùng nhau đến, hơn nữa lúc nãy Triệu Nhan còn đồng ý nhờ phác họa nàng, cho nên Tiết Ninh Nhi không phiền chuyện giúp Triệu Nhan.

- Câu trả lời của Tiết hành thủ quả thật tinh xảo, chỉ có điều bổn Phò Mã lại muốn nghe thử quận vương điện hạ có cao kiến như thế nào?

Vương Sân vẫn không buông tha, gã vốn dĩ vô cùng chán ghét Triệu Nhan, bây giờ thấy nữ tử tài sắc vẹn toàn như Tiết Ninh Nhi lại cũng bao che cho hắn, càng khiến trong lòng gã thêm căm tức, đều không để ý tới tính khí độ lượng cố tình giả vờ của ngày thường.

Thấy Vương Sân truy vấn lần nữa, còn đem cả thân phận Phò Mã ra, Tiết Ninh Nhi không còn cách nào khác đành lắc lắc đầu, đồng thời trong lòng cũng khinh bỉ tính khí hẹp hòi của Vương Sân, Tô Thức và Lý Công Lân cùng những người khác bên cạnh cũng đều nhíu chặt mày lần nữa, cảm thấy Vương Sân trước mặt có sự khác biệt xa so với Vương Sân ngày thường.

Lúc này Triệu Nhan mới phản ứng, hóa ra là Vương Sân dùng vấn đề quân tử nho và tiểu nhân nho làm khó mình, tuy nhiên điều này lại làm hắn cười thầm trong lòng, lập tức cười lớn một tiếng nói:

- Khác biệt của quân tử tiểu nhân nho có. Quân tử nho, trung quân ái quốc, theo chính ghét tà, truy đến cùng cái sai lúc ấy, lưu danh đời sau. Còn người tiểu nhân nho, chỉ bút cùn tài mọn, chuyên công văn chương, làm lính thanh xuân, tuổi cao chí càng cao; dưới ngòi bút tuy có ngàn lời, trong tâm thực tế không có một chữ. Giống như Vương Hùng dựa vào danh thế văn chương, mà khuất thân lỗ mãng, không tránh được ngưỡng cửa cái chết, cái gọi tiểu nhân nho này, tuy theo lời Nhật Phú Vạn, cũng chẳng qua là biểu thị ngữ khí!

Nếu là những vấn đề khác, Triệu Nhan thật sự có lẽ không thể phản bác lại được, nhưng vấn đề quân tử nho va tiểu nhân nho lại là một ngoại lệ, ở đời trước của hắn thích nhất xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, thích nhất đoạn Gia Cát Lượng khẩu chiến đàn nho trong đó, Gia Cát Lượng chính là nhờ vào đoạn văn trên này, bắt bẻ khiến nhà nho Giang Đông cứng họng, Triệu Nhan đã xem nhiều lần, tự nhiên cũng thuộc lòng đoạn văn này, đúng lúc dùng đến.

Lời Triệu Nhan vừa thốt ra, chẳng những sắc mặt Vương Sân biến sắc, ngay cả Tô Thức và Lý Công Lân cùng những người khác cũng đều lộ vẻ xấu hổ, bởi vì dựa theo cách nói của Triệu Nhan, thì hầu như những người nổi tiếng dựa vào thi họa thơ văn đều bị xếp vào hàng tiểu nhân nho, hơn nữa bọn họ lại còn không tìm được lời nào để phản bác lại. Ánh mắt Tiết Ninh Nhi cũng lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu lại để đánh giá lại vị quận vương điện hạ trước mặt này, lời nói coi thường thiên hạ gia nho này, nhìn thế nào cũng đều không giống vị quận vương không học vấn mà có thể nói ra được những lời này.

Triệu Nhan cũng biết uy lực của đoạn văn mình nói, thấy Tô Thức và Vương Sân cùng những người khác trợn mắt há mồm, hắn thấy mình cần phải đả kích một chút cho bọn họ biết, sau đó lập tức đứng dậy hừ lạnh một tiếng nói:

- Nho gia, làm vua phải gầy dựng cái tâm, lập mệnh vì dân sinh, vì kiến thức bị thất truyền của thánh nhân, vì muôn đời tiếp diễn thái bình.

Triệu Nhan nói xong, dường như khinh thường Vương Sân cùng những người đang ngồi cùng này, lập tức xoay người đi khỏi đây. Thực ra Triệu Nhan cũng biết, tích trữ trong bụng của mình cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi, nếu chẳng mau Tô Thức cùng những người này lại truy vấn, hắn có thể sẽ bị lộ tẩy, hơn nữa dựa vào biện luận quân tử nho và tiểu nhân nho bên trên, hơn nữa đặt thêm bốn câu thiên cổ nổi tiếng truyền lại của Trương Tải nhà nho của Đại Bắc Tống, đã đủ làm cho bọn Tô Thức kinh ngạc, đồng thời cũng dựng lên hình đtượng cao quý của bản thân, cho nên vốn không cần phải nán lại thêm nữa.

- Vua là phải gầy dựng cái tâm, lập mệnh vì dân sinh, vì kiến thức bị thất truyền của thánh nhân, vì muôn đời tiếp diễn thái bình.

Tô Thức chậm rãi dùng ngữ khí nói lại bốn câu này, cảm thấy khí thế của mấy câu này to lớn, người có thể nói ra được mấy câu này, nhất định có tấm lòng rộng rãi, nghĩ tới đây, gã không những ngẩng đầu nhìn Triệu Nhan rời đi, trong nhất thời cảm thấy vị công tử bột quận vương trong truyền thuyết này hình như trở nên cao hơn.

Không chỉ Tô Thức, Lý Công Lân cùng những người khác cũng đều thưởng thức bốn câu sau cùng của Triệu Nhan, đồng thời trong lòng cũng đều đang hoài nghi, Triệu Nhan thật sự không ra gì giống như trong truyền thuyết nói sao? Trong đôi mắt đẹp của Tiết Ninh Nhi cũng là tia sáng lấp lánh, từ lúc đầu nàng đã cảm thấy Triệu Nhan có chút khác thường, bây giờ biểu hiện của đối phương không những đã chứng thực suy đoán của nàng, mà còn vượt xa với dự đoán của nàng, có điều nàng vẫn không hiểu, tại sao Triệu Nhan lại có thay đổi lớn như vậy?

Mặc dù Triệu Nhan đã rời khỏi phạm vi của đám người Vương Sân này, nhưng không có đi xa, mà là đến một chỗ nghỉ ngơi gần chỗ bọn người Vương Sân, mặc dù lúc nãy hắn nói thư họa là tiểu nhân nho, nhưng cho là tiểu nhân nho, ở phương diện này Triệu Nhan đã đánh bại Vương Sân triệt để, chỉ có đánh đại bại đối phương từ chỗ kiêu ngạo nhất của gã, mới khiến Vương Sân sau này khi gặp Triệu Nhan sẽ không có bất cứ sức mạnh nào.

Trong đình nghỉ mát vốn có vài tên sĩ tử, nhìn thấy Triệu Nhan quận vương điện hạ đi vào, trong chốc lát nhốn nháo bỏ đi, đây cũng đúng ý của Triệu Nhan, hắn lập tức ngối xuống ở trong đình nghỉ mát, Tiểu Đậu Nha theo sát sau lưng hắn, lần này Tiết Ninh Nhi ở xa không có theo tới, chắc vẫn đang kinh ngạc trước biểu hiện của Triệu Nhan.

- Tiểu Đậu Nha, lấy bàn vẽ và giá đỡ ra đây, nơi này khá thanh tĩnh, đúng lúc có thể dùng để tác họa!

Triệu Nhan cười ha ha nói với Tiểu Đậu Nha sau lưng, hội yến tiệc bây giờ cũng đã tiến hành sắp xong, theo như quy củ mà Tào Dĩnh nói với hắn, cuối cùng của hội yến tiệc Vương Sân sẽ cùng với Lý Công Lân và những người khác tác họa, mọi người sẽ tự mình phác một bức họa miêu tả sự vật, phải mất không ít thời gian, cho nên bắt đầu sớm chút là tốt nhất.

Tiểu Đậu Nha đáp một tiếng, lập tức lấy giá đỡ và bàn vẽ trên lưng để xuống, ở nhà Triệu Nhan thường xuyên muốn phác họa, cho nên sớm đã kêu người làm xong bàn vẽ và giá đỡ, lúc nãy khi mang tới, Tào Tung còn nghĩ rằng Triệu Nhan dùng để làm vũ khí đánh Vương Sân, đã khuyên bảo hết một hồi muốn Triệu Nhan đặt ở bên ngoài, đáng tiếc đã bị Triệu Nhan từ chối.

Thấy Tiểu Đậu Nha cố định xong giá đỡ và bàn vẽ, Triệu Nhan mới tự tay lấy một trang giấy Tuyên cố định lên bàn vẽ, sau đó lại lấy bút than, dao nhỏ và bánh bao để xóa ra. Vị trí của lương đình này rất tốt, trong tầm mắt có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình của phía Vương Sân đó, góc độ cũng vô cùng tốt, vừa đủ để phác họa, đây cũng chính là nguyên nhân Triệu Nhan chọn tới nơi này.

Triệu Nhan nhìn về cảnh tượng phía Vương Sân cách đó không xa, sau đó lại trầm tư hồi lâu trước bàn vẽ, cuối cùng trong đầu cũng đã phác ra một bức họa, sau đó mới cầm bút than lên, trầm ngâm một lúc chậm rãi vẽ một đường bút đầu tiên, Tiểu Đậu Nha đứng sau lộ vẻ mặt sùng bái, bởi vì nàng cảm thấy quận vương lúc này thật sự khiến người ta mê muội.

Trong thời gian này Triệu Nhan vẫn luôn khổ luyện phác họa, khiến kỹ thuật phác họa của hắn đã sớm đột phá trình độ ban đầu, sự tiến bộ lớn này cũng làm hắn cảm thấy hết sức vui mừng, thực ra điều này cũng không có gì lạ, đời trước của Triệu Nhan vốn rất thiên phú, mặc dù đã qua một khoảng thời gian rất lâu không có cầm bút họa, nhưng đã trải đời hơn nhiều, dưới sự tích lũy lâu ngày, trình độ hội họa của hắn cũng đã gia tăng nhanh chóng, nhiều chỗ không hiểu lúc trước cũng đã thông hiểu hết, lúc cầm bút cũng cảm thấy cánh tay đúng như ý muốn, mọi thứ đều cực kỳ thông thuận.

Nhưng đang lúc Triệu Nhan vùi đầu phác họa lại không phát hiện ra, Tiết Ninh Nhi vốn dĩ đang ngồi cùng Tô Thức và những người khác, không biết từ lúc nào lại đứng ở sau lưng hắn, lúc Tiết Ninh Nhi nhìn thấy bức tranh vẽ trước mặt của Triệu Nhan, trên nét mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ đờ đẫn.