Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 67: Thơ từ không hay như vậy chứ



Tào Dĩnh mặc dù nàng nói không thích sĩ tử vô bệnh, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không hiểu được thơ từ, hoàn toàn ngược lại, nàng từ nhỏ đã là nữ tử quý tộc được dạy bảo rất tốt, tuy rằng nữ tử không cần đem thơ từ ca phú làm môn bắt buộc giống như nam tử, nhưng năng lực thưởng thức cơ bản là nên có, huống chi Tào Dĩnh có khiếu thông minh dị thường, đối với thơ từ ca phú cũng có trình độ tương đối, khả năng làm tác phẩm lưu truyền thiên cổ thì không ra, nhưng bình thường cùng đám tiểu tỷ muội thi hội thơ từ, cũng thường thường được giải nhất.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên đối với Tào Dĩnh năng lực thưởng thức rất cao, khi nghe Triệu Nhan đọc “Giang Thành Tử”, trong lúc nhất thời cả người đều bị cái không khí réo rắt thảm thiết này nhuộm lấy, tinh thần và thể xác rơi vào trong đó không thể tự kiềm chế, thậm chí không kìm được lặp lại vài lần câu “Nhìn nhau không nói, chỉ có lệ ngàn hàng”, cuối cùng bỗng nhiên cái mũi cay cay, nước mắt không ngờ chảy xuống.

Triệu Nhan cũng không nghĩ được mình đọc thuộc bài thơ của lão Tô, lại khiến Tào Dĩnh khóc, điều này làm cho hắn không khỏi có chút buồn bực, chính mình ở tiền thế khi thuộc bài này, tuổi cũng không hơn Tào Dĩnh là mấy, nhưng lúc đó hắn chỉ cảm thấy bài này đọc không suông miệng, căn bản không có biện pháp lĩnh hội vẻ réo rắt thảm thiết trong thể loại tình cảm này, loại năng lực thưởng thức này của nàng đúng là tốt hơn hắn lúc đó nhiều.

- Này, thế nào, bổn vương là một thiên tài thơ từ nhỉ, chỉ mới một bài thơ ngắn, đã khiến cho nàng khóc như hoa rơi nước chảy rồi, nếu làm thêm bài nữa, nàng không nhào vô ôm lấy ta đấy chứ?

Triệu Nhan cố ý cười đùa với Tào Dĩnh.

Tào Dĩnh lúc này vẫn chưa thoát ra khỏi bầu không khí réo rắt thảm thiết từ bài thơ, nghe Triệu Nhan trêu đùa, liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê gặp mưa lên trừng mắt nhìn hắn, vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bỗng nhiên biến sắc, hình như là nghĩ đến điều gì, lập tức vẻ mặt căm tức trừng mắt Triệu Nhan nói:

- Bài thơ này căn bản không phải là người viết được, người sao chép từ đâu à?

- Hừm!

Triệu Nhan trên mặt nở nụ cười nghe lời của Tào Dĩnh, lập tức giống như con vịt bị người nhéo ở cổ tắc lại ở đâu đó, không nghĩ ra Tào Dĩnh làm sao biết bài này là mình sao chép được? Nhưng hắn kịp phản ứng rất nhanh, mặt dày lên giải thích:

- Sao chép cái gì, bài này chính là ta viết đấy, chẳng lẽ trước kia đã nghe qua bài thơ này, hay nàng gọi tác giả của bài thơ này ra cùng ta đối chất đi?

Khi Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, lại lo lắng mười phần, bài này là Tô Thức làm kỷ niệm vợ y đã chết, tính đến bây giờ Tô Thức vẫn chưa tới ba mươi tuổi, vợ của y cũng sống rất tốt, cho nên bài này khẳng định vẫn chưa xuất hiện, thế nên Triệu Nhan căn bản không lo lắng Tào Dĩnh sẽ tìm Tô Thức cùng hắn đối chất.

Tuy nhiên điều khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là, chỉ thấy Tào Dĩnh một chút nước mắt trên mặt, hai con mắt cảnh giác giống như mèo nhỏ theo dõi hắn, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:

- Bài này thiếp đích xác chưa từng nghe qua, hơn nữa cũng là tác phẩm xuất sắc đủ truyền hậu thế, tuy nhiên phu quân khả năng không phát hiện bài này là một nam tử làm khi thương tiếc một người nữ tử, hơn nữa dựa theo ý thơ, nữ tử kia đã chết mười năm rồi, xin hỏi phu quân một chút, mười năm trước người bao nhiêu tuổi ạ?

- Ách?

Triệu Nhan nghe đến đó sửng sốt, hắn vừa rồi chỉ muốn bù lại một chút khi phạm sai lầm “Ngu Mỹ Nhân” phía trước, tùy tiện chọn ra một bài của Tô Thức, thật không nghĩ đến trong bài này vẫn còn lỗ hổng lớn như vậy.

Nhìn Triệu Nhan sững sờ, Tào Dĩnh càng thêm thừa nhận phỏng đoán trong lòng, liền vừa cười nói:

- Mặt khác trong bài còn một câu, “Túng sử tương phùng ứng bất thức, trần mãn diện, tấn như sương”, chỉ là thân thiếp muốn hỏi một câu, trên đầu người có một sợi tóc bạc nào không, nếu như không có tóc bạc, lại lấy đâu ra tóc mai như sương?

Được rồi, Triệu Nhan nhận thua, hắn vốn định dùng thơ lão Tô lấy một chút thể diện, nhưng không nghĩ Tào Dĩnh tuổi không lớn lắm, nhưng khôn khéo lợi hại, đã tìm ra mấy từ sơ hở, tuy nhiên Triệu Nhan cũng không có nhụt chí, mà mặt vẫn dày như cũ nói:

- Ha ha, kỳ thật bài này là từ một người vô danh làm ra, cùng giống bài “Ngu Mỹ Nhân” của Lý Dục, đều là vi phu muốn đùa nương tử một chút, bài thơ dưới đây mới chính là bài của ta sáng tác.

Triệu Nhan nói tới đây rất nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vốn thơ từ trong bụng hắn không nhiều lắm, hơn nữa lại phải chọn một bài thơ mà Bắc Tống vẫn chưa xuất hiện, cái này có thể có chút khó khăn, hơn nữa bên cạnh Tào Dĩnh vẫn cười theo dõi hắn, cho nên áp lực tinh thần của Triệu Nhan rất lớn, kết quả càng sốt ruột càng không nghĩ ra được, cuối cùng mồ hôi trên trán nhanh chóng xuất hiện.

- Hì hì, phu quân nghĩ không ra được cũng đừng có suy nghĩ, dù sao ngài thân là Quận vương, làm không ra thì cũng không ai dám chê cười ngài!

Tào Dĩnh lúc này cười mở miệng nói, thật ra đối với Giang Thành Tử vừa rồi, nàng cũng không tin tưởng lời của Triệu Nhan lắm, có thể làm ra bài thê lương bi ai buồn bã như vậy, làm sao có thể là một người vô danh? Chỉ là Triệu Nhan không chịu mở miệng giải thích, nàng cũng không thích hỏi lại.

Bị người khác coi thường thì không tính, nhưng đàn ông tuyệt đối không thể để bà xã của mình coi khinh, cho nên Triệu Nhan nghe thấy lời của Tào Dĩnh, lập tức hết sức tức giận nói:

- Ai nói ta làm không ra, nàng hãy nghe cho kỹ, ta lại làm một bài thơ nữa cho nàng nghe!

Triệu Nhan nói tới đây, trong đầu hắn vừa hiện lên một bài thơ hiện tại vẫn chưa xuất hiện, hắn cũng mặc kệ bài này có lỗi hay không, dù sao đọc ra trước đã rồi nói sau, cho nên lập tức mở miệng nói:

- Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, khinh giải la thường, độc thượng…

- Ha ha ha ha.

Bài “Nhất Tiễn Mai” của Lý Thanh Chiếu này Triệu Nhan vừa mới đọc đoạn mở đầu, kết quả Tào Dĩnh liền ôm bụng trên ghế cười thành một tràng, không kiêng nể hình tượng Vương phi của nàng chút nào, điều này làm cho Triệu Nhan tức giận vỗ bàn một cái vô cùng ảo não nói:

- Cười cái gì mà cười, còn không để người ta làm thơ à?

Rút cục Triệu Nhan vừa thốt lên, Tào Dĩnh càng cười lợi hại hơn, cả người vừa co vừa kéo nằm trên bàn trà cười, giống như là ăn kẹo cao su của hậu thế, căn bản là không dừng được. Triệu Nhan nhũn nhặn cũng không đọc thơ nữa, ngồi lên ghế sinh hờn dỗi, bởi hắn cảm giác mình giống như nhận lấy nỗi nhục nào đó, càng đáng giận là hắn đến giờ vẫn không hiểu được rốt cục mình đã bị nỗi nhục gì?

Chỉ thấy Tào Dĩnh cười lớn một hồi, cuối cùng lúc này mới ngẩng đầu lên trên bàn trà sắc mặt đỏ đỏ, thấy bộ dạng Triệu Nhan sinh hờn dỗi, lúc đó, không kìm nổi lại bật cười một tiếng khúc khích, nhưng lần này nàng rất nhanh ngưng âm thanh cười, sau đó mở miệng nói:

- Phu quân chớ trách, chỉ có điều thân thiếp có chút không rõ, phu quân là một nam tử, áo đâu mà la… la thường, ha ha.

Khi Tào Dĩnh nói đến “la thường”, lại không kìm nổi mỉm cười, Triệu Nhan nghe đến đó vẫn không hiểu nói:

- La thường làm sao, không phải là một bộ y phục ư, có cái gì quái lạ đâu?

Triệu Nhan thật sự không hiểu, ở tiền thế những bài thơ này đọc đều là ứng phó với cuộc thi, rất nhiều đều là qua loa đại khái, dù sao biết cái ý nghĩa qua loa đại khái là được rồi, tuy nhiên cứ như vậy, trước mặt Tào Dĩnh lại thành trò cười, chỉ thấy Tào Dĩnh vất vả ngưng miệng cười nói:

- La thường dùng chỉ váy lụa của nữ tử, hơn nữa bài thơ này phu quân tuy chỉ đọc vài câu, nhưng cũng hiển lộ ra đậm sắc khí phấn son, cho nên rõ ràng là bài do nữ tử làm, làm sao phu quân có thể làm ra được?

Triệu Nhan nghe đến đó, mới hiểu ra được rốt cuộc mình sai như thế nào, điều này cũng làm hắn cũng không thuận nên có chút nhụt chí, vốn muốn mượn bài thơ từ đời sau đọc lên ra vẻ tinh tướng, thật không nghĩ đến chuyện ra vẻ tinh tướng này cũng là kỹ thuật sống, đọc liền ba bài đều bị Tào Dĩnh bắt lỗi, làm cho hắn bị đả kích lớn, thậm chí đang suy nghĩ mình có phải nên rời khỏi hàng ngũ thanh niên văn nghệ, từ nay về sau cách biệt với thơ từ không.

Nhìn đến vẻ ảo não trên mặt Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng hiểu được phỏng đoán của mình không lầm, chỉ thấy nàng cười cười rồi nói tiếp:

- Bài thứ nhất phu quân đọc là thơ của Lý Dục, bài thơ thứ hai của Giang Thành Tử cũng không thể kém hơn Lý Dục, về phần bài thứ ba, mặc dù mới là đoạn đầu, nhưng cũng lộ ra phong cách quý phái, nghĩ đến cũng đúng là một bài kiệt tác thiên cổ, không biết phu quân là từ đâu có được hai bài thơ này?

- Không phải ta đã nói rồi sao, bài thứ hai là một người vô danh làm, về phần bài thứ ba…

Triệu Nhan có chút chột dạ ngẫm nghĩ một chút, bài thứ ba là một nữ nhân viết đấy, nhất định không thể lại đẩy cho người vô danh nữa, bất quá sau đó hắn lại nói có chút vô lại:

- Bài thơ thứ ba còn lại là thê tử của người vô danh viết đấy, cái này đối với phu thê họ là ta ở thế giới trong mộng mà gặp được, có được tài hoa tuyệt thế cũng không để người ngoài biết, ta cũng là cơ duyên trùng hợp mới đạt được một số bài thơ của bọn họ.

Đối với lời nói hươu nói vượn của Triệu Nhan, Tào Dĩnh hiển nhiên không tin, nhưng nàng cũng không trực tiếp nghi ngờ, ngược lại vẻ mặt mỉm cười nói:

- Vậy cặp vợ chồng vô danh này là nhân vật xuất hiện ở thế giới trong mộng của phu quân, điều này nói cũng thông, chỉ có điều bài thơ đầu Ngu Mỹ Nhân cũng là của hậu chủ Lý Dục, chẳng lẽ người ở thế giới trong mộng còn được gặp Lý Dục?

- Cái này…

Vấn đề này Triệu Nhan đối với Tào Dĩnh nhất thời có chút nghẹn lời, nhưng rất nhanh hắn lại có chút nhanh trí nói:

- Ở thế giới trong mộng hiển nhiên không có Lý Dục, chẳng qua ta trước kia cũng đọc qua một số bài thơ của Lý Dục, vừa rồi trong lúc nhất thời mơ hồ mà thôi.

- Thật sao?

Tào Dĩnh cười dài nhìn chằm chằm Triệu Nhan, tuy ngoài miệng chưa nói, nhưng trên mặt cũng tràn ngập vẻ “ta không tin”, Triệu Nhan bị nàng nhìn chăm chú tất có chút chột dạ, dù sao đây cũng liên quan đến sự thật hắn xuyên việt từ thế giới đời sau đến, đặc biệt là bí mật về việc hắn không phải Triệu Nhan lúc đầu, không ngờ chỉ bởi vì mấy bài thơ, lại đưa Tào Dĩnh tới ngờ vực vô căn cứ.

Chỉ thấy Tào Dĩnh nhìn chằm chằm Triệu Nhan một hồi lâu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười nói:

- Phu quân, những thơ từ này chỉ là đường mòn, hiểu hay không đều không có quan hệ gì, sau này đừng ở trước mặt người khác tùy tiện biểu diễn, tránh bị người nhìn ra sơ hở!

Nhìn Tào Dĩnh cũng không có truy hỏi gốc ngọn bài thơ, điều này cũng làm Triệu Nhan nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi hắn nghe Tào Dĩnh dặn dò câu sau, lại làm cho hắn cảm giác Tào Dĩnh giống như đoán được cái gì, nhưng không biết vì sao lại không nói rõ, hơn nữa nhìn bộ dạng của nàng, giống như cũng không tính theo đuổi vấn đề này quá miệt mài, điều này làm Triệu Nhan vừa không yên vừa cảm động.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ngoài tiền sảnh truyền đến một hồi ồn ào, ngay sau đó Mịch Tuyết chạy như một cơn gió vào bẩm báo:

- Quận vương, Vương phi, đám người Thọ Khang Công chúa đã trở lại!