Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 58



Phúc Nhạc và Joe ăncơm xong liền đi thông báo cho một vài người bạn, cái bình hoa Harenhoàn toàn chỉ đến góp vui, Whorf và Lauth mới thật sự là nhân lực chính, Joe cũng gọi một vài thú nhân, Phúc Nhạc cảm thấy bọn họ rất quen mặt,giống như là những người đã nói chuyện với Joe rất lâu vào hôm tổ chứchôn lễ, hình như lớn hơn Joe vài tuổi, có vẻ vô cùng chín chắn.

Bởi vì Phúc Nhạc phải trồng thảo dược, cho nên vườn được kéo ra rất rộng,còn phải xây một căn phòng khám bệnh ở ngay bên cạnh, cho nên cần rấtnhiều đá, mọi người phân chia công việc xử lý vận chuyển, Lauth thì nhổsạch hết toàn bộ cỏ dại xung quanh.

Tuy ở đây không có cái gì gọi là làm móng (nhà), nhưng mà khi xây nhà các thú nhân vẫn như cũ đào một cái hố sâu bỏ trụ cột vào rồi chôn lại, mà bởi vì phong cánh kiến đỏ vô cùng chắc chắn, cho nên không cần làm móng, những căn nhà này cũng cóthể chịu được mưa bão gió nắng, bộ lạc cũng rất ít khi xuất hiện bãotáp. Chỉ cần không phải do thú nhân cố ý phá hoại, căn nhà rất ít khi bị đổ sụp.

Thú nhân càng nhiều thì tốc độ càng nhanh, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi liền vận chuyển hết số đá cần dùng.

Nhờ người khác giúp đỡ đương nhiên phải mời khách, sáng sớm Phúc Nhạc liềnkéo Jin và Haren trở về nhà để chuẩn bị đồ ăn cho thú nhân, bởi vì buổichiều còn phải tiếp tục làm việc, cho nên mọi người cũng không về nhà,bình thường đều là chủ nhà mang đồ ăn đến tự nhiên tụ tập lại ăn mộtbữa.

Phúc Nhạc tuy biết, nhưng mà cảm thấy nếu đem thịt luộc ướpmuối ra mời người ta thì rất kỳ cục, liền quyết định làm một chút đồ ănngon đãi mọi người, dù sao thì cũng là bạn của Joe.

Ngoại trừ nấu một nồi canh thịt to ra, thịt làm nhân bánh lúc sáng vẫn còn một ít,Phúc Nhạc dứt khoát lấy thêm thịt làm nhiều đồ ăn chút.

“Bánh này rất ngon nha, khi bọn họ đi tuần tra cũng có thể mang theo.” Jin đứngđối diện Phúc Nhạc nói. Khi đi tuần không được tự ý rời khỏi phạm viđứng của mình, khi đói cũng chỉ có thể nhịn, nếu như có thể mang theocái này thì tốt rồi, cũng không giống thịt nướng khiến cho cả người toàn là dầu mỡ.

Phúc Nhạc gật đầu, nhân bánh cậu làm sắp lớn giốngcái mặt rồi, nhân bánh bên trong vừa đủ, thịt ba rọi cũng có, mặt vỏbánh bên trong còn quét một tầng dầu, lại bỏ thêm một ít rau để tránhngấy, cắn một miếng hương thơm liền được giữ lại trong miệng.

Nghĩ đến việc ở đây đều là thú nhân, Phúc Nhạc lại làm thêm một nồi thịt kho tàu, dù sao thì bọn họ cũng không sợ ngán, không cần lo lắng đến việcăn quá nhiều thì không tốt cho tiêu hóa.

Thịt kho tàu tuy không khó làm, nhưng nếu muốn kho béo mà không ngán thì lại là chuyện khác.

Để lửa nhỏ, sao một nồi nước sốt tương thơm nồng, rửa sạch thịt ba chỉ bỏvào chiên, cho một số lượng vừa phải hành với gừng, lại bỏ thêm vào cácloại gia vị, một nồi thịt kho tàu mê người liên đại công cáo thành rồi.

Jin và Haren hít hít mũi nuốt nước miếng, hai mắt vẫn luôn không rời khỏi cái nồi thịt đang nấu, mỏi mắt mà chờ đợi.

Phúc Nhạc sợ thức ăn không đủ, nghĩ một lát liền bắt đầu tráng một chồngbánh tráng, xào một ít thịt trộn hành gừng giữ lại để cuộn ăn với bánhtráng.

Đợi đến khi Joe quay trở về cầm đồ ăn, nhìn thấy Phúc Nhạc làm mấy nồi đồ ăn đầy tràn, nhịn không được co rút khóe miệng, dở khócdở cười nhìn bạn lữ nhà mình: “A Nhạc, không cần làm nhiều như thế đâu.” Nồi đồ ăn thịnh soạn nhà mình có bao lớn, Joe và Phúc Nhạc đều rất rõràng, cho dù có 7, 8 thú nhân, bọn họ cũng không thể ăn hết được.

Phúc Nhạc sờ mũi có chút xấu hổ, cậu làm sốt tương quá nhiều rồi, liền làmthêm một nồi thịt kho tàu, thật không ngờ lại nhiều như vậy.

“Không sao, bọn họ cũng mệt rồi.” Phúc Nhạc cười nói: “ Em đã giữ lại một ít,anh đem qua cho mọi người đi.” Jin và Haren đã sớm không nhịn được sựthèm ăn mà ăn vụng không ít, cậu đắc ý giữ lại một phần lớn. Joe gậtđầu, rồi bưng thức ăn đi.

Ôm nồi thịt kho tàu quay trở lại, mộtthú nhân ở xa liền dùng sức ngửi ngửi, đột nhiên đứng đậy, nhìn xungquanh: “Cái gì vậy, thơm quá.”

Mọi người nhìn anh ta: Vậy mà cũng ngửi ra được.

Joe rất nhanh liền xuất hiện, ánh mắt thú nhân đó phát sáng, chỉ nhìn chằmchằm vào cái nồi lớn dùng da thú bao lại đang được Joe ôm trong lòng—mùi vị là từ đó mà ra.

“Ăn thôi.” Joe gọi

Mọi người một hàng dài vây lại, tay nghề bạn lữ Joe tất cả mọi người đều đã nếm qua, cũng rất hiếu kỳ Phúc Nhạc làm cái gì.

Joe cũng không nói gì, đặt nồi thịt kho tàu xuống liền quay trở lại lấy đồăn còn lại, hy vọng khi hắn trở về, bọn quỷ tha kia sẽ không gặm luôn cả nồi.

Phúc Nhạc lo lắng Joe không tranh được với bọn họ, liền đểcho Joe ăn trước một ít lót dạ rồi đem đồ ăn qua, Joe thưởng thức mộtđống đồ ăn của bạn lữ nhà mình, tâm tình mới vui vẻ mà đem đồ ăn đến.

Buổi chiều khi Phúc Nhạc đi qua chỗ bọn họ, quả nhiên ánh mắt của mọi ngườiđều không giống, ánh mắt lấp lánh giống như ánh mắt của con chó nhỏ nói: “Tiểu tế ti, sau này có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ nhất định phảinói cho chúng tôi biết.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người phụ họatheo, Lauth và Whorf ngược lại lại không nói gì hết, tiếp tục làm việctrên tay, trong lòng không ngừng đắc ý, bạn lữ nhà mình cũng học đượckhông ít kỹ thuật, mỗi ngày đều có thể ăn được thức ăn ngon.

Phúc Nhạc đổ mồ hôi, trong lòng nghĩ mời mọi người giúp đỡ thì tôi lại phảichịu mệt như bây giờ à, giống như nồi thịt kho tàu lần này lớn như vậy,cậu đã phải phân làm nhiều lần, nếu không thì liền trở thành một nồithức ăn lớn nhất định là ăn không ngon.

Joe không muốn bạn lữ nhà mình cực khổ, trừng mắt cảnh cáo mấy người đó, bất đắc dĩ một vài thúnhân không còn trẻ, da dẻ và tuổi tác là tỷ lệ thuận, cười mỉm khôngbiết làm sao.

“Bạn lữ của mọi người cũng có thể theo Phúc Nhạc học tập.” Haren đứng ở một bên nói: “Học được rồi thì lúc nào cũng được ăn.”

Mấy thú nhân đó đều sửng sốt, giống như tỉnh mộng mà hung hăng vỗ tay một cái bốp, đúng nha, sao lại không nghĩ đến nhỉ.

“Cái này có thể nha.” Phúc Nhạc mỉm cười nói: “Chỉ cần tôi làm được, đều cóthể dạy cho bạn lữ mọi người.” Cậu lại không có ý định mở tiệm ăn, taynghề này cũng không cần phải che giấu, đem ra để thay đổi cuộc sống củamọi người cũng rất tốt.

“Vậy thì như vậy đi.” Mấy thú nhân đó cũng không khách sáo, ngay lập tức nói, Phúc Nhạc nhanh chóng gật đầu.

“Sau này có vấn đề gì cứ tới tìm chúng tôi.” Vị thú nhân từ sớm đã ngửithấy hương thơm vẫn còn đang gặm bánh mơ hồ không rõ nói: “Tuy rằng Joerất lợi hại, chúng tôi không thể giúp được việc gì lớn, nhưng mà chỉ cần chúng tôi làm được, chúng tôi nhất định giúp đỡ.”

Những ngườikhác cũng đều đồng ý gật đầu, đang nghĩ khi nào thì có thể đưa bạn lữnhà mình đi học làm cái món thịt vừa nãy, mỗi khi nghĩ đến sau này mỗingày đều có thể đồ ăn ngon như vậy khiến trong lòng như nở gan nở ruột.

Cũng có thể là thịt kho tàu của Phúc Nhạc phát huy tác dụng, tiến độ buổichiều càng nhanh hơn, tất cả đá đều đã được xử lí ổn thỏa, bị cắt thànhnhững hình lập phương, phong cánh kiến đỏ cũng đã được chuẩn bị tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi mọi người săn bắn trở về đều lần lượt đi quatiếp tục thi công, Phúc Nhạc cũng không có yêu cầu gì với căn nhà, không bị dột mưa lọt gió là được rồi, cho nên hình dạng cũng giống như nhàngười khác, là nhà trệt vuông vắn, xung quanh cái sân trước nhà PhúcNhạc đều trồng cây, mà toàn trồng các loại thảo dược trừ sâu diệt rắn,như vậy vào mùa hè có thể ngăn ngừa bị muỗi quấy phá. Jin và Haren nghexong cũng cảm thấy đây là một bảo bối, mỗi người lấy một ít hạt giốngđem về sau này trồng. Nhà chú Kanya đã trồng từ lâu, đã cao lên rồi, chỉ là bây giờ đang là mùa đông cho nên không thể nhìn thấy hiệu quả.

Xây nhà đối với thú nhân mà nói là cực kỳ đơn giản, từ lúc bắt đầu khởicông cho đến lúc hoàn thành tổng cộng chỉ mất có ba ngày, 5 căn phòngtrước sau, nhà bếp, phòng khách, phòng dành cho khách và phòng khám, còn có một căn phòng dự phòng, đương nhiên, không thể thiếu tầng hầm rồi.

Sân vườn nhà Phúc Nhạc cũng có một vòng hàng rào giống nhà mọi người, nhưng không có tường xây, dù sao thì tường xây cũng không ngăn được ai, cònkhiến mọi người cảm thấy kín mít, phong bế, thôi thì bỏ đi.

PhúcNhạc đứng trước nhà mới của mình, gật đầu đầy vừa lòng, phong cánh kiếnđỏ lấy từ thiên nhiên không bị ô nhiễm, đá cũng được rửa rất sạch sẽ,cho nên cả ngôi nhà không có mùi khó ngửi. phúc Nhạc còn kêu Joe lên núi khiêng hai cái cây trở về, đều là cây giống nhỏ cao hơn cả người, mộtcây hoa quế một cây không biết tên nhưng sau khi lớn lên tán lá nhấtđịnh sẽ rất rậm rạp, thích hợp để làm cây che mát.

Trước khichuyển nhà, Phúc Nhạc đặc biệt làm một bàn đồ ăn, cho cả nhà ăn ngon một bữa, tuy rằng rời đi không xa, nhưng mà trong lòng Phúc Nhạc có biếtbao nhiêu thương cảm.

“Cảm ơn chú Kanya và chúa Casar lúc đầu đãthu nhận cháu.” Trước khi ăn cơm, Phúc Nhạc trịnh trọng làm một cái lễcho Kanya và Casar mà chỉ có khi con trai thành niên đối với ba mẹ mình, đại biểu cho sự cảm ơn và thân tình.

Hai người đều đối với mìnhy như con ruột, từ trước đến giờ không có ghét bỏ hay là không kiênnhẫn, cho dù bản thân mình làm những việc lạ lùng kỳ quái, họ đều sẽkhông có ngăn cản hay sợ hãi bài xích, luôn tin tưởng mình, chú Casarmỗi ngày đều trưng ra bộ mặt không thích nói chuyện, nhưng khi nóichuyện với mình biểu tình luôn luôn ôn hòa, chú Kanya luôn quan tâm mình mỗi ngày khám bệnh có mệt không có bận không……. Phúc Nhạc thật lòng cảm thấy, bọn họ giống như ba mẹ yêu thương con cái mình.

“Chúng tacũng rất thích tiểu Nhạc.” Kanya sờ sờ cổ Phúc Nhạc tràn đầy yêu thươngnói: “Cháu là đứa trẻ tốt, chúng ta tất nhiên cũng phải đối tốt với cháu rồi. Nếu như thằng nhóc Joe dám khi dễ cháu, liền lại đây nói cho chúbiết, chú liền bảo Casar đánh nó.”

Joe bất đắc dĩ, mình làm saocó thể khi dễ Phúc Nhạc đây? Càng dở khóc dở cười hơn chính là, đạt phụnhà mình còn thật sự gật đầu nữa……

Phúc Nhạc lúc đầu còn có mộtchút thương cảm cũng vì lời nói của Kanya mà biến mất không thấy tămhơi, nhịn không được nở nụ cười : “Cháu biết rồi, chú Kanya yên tâm, Joe sẽ không khi dễ cháu đâu.”

Bộc lộ tình cảm xong rồi, cả nhà liền vui vẻ mà ăn cơm. Nói thật, Kanya vẫn luyến tiếc, sau này muốn ăn đồ ăn Phúc Nhạc nấu cũng không có tiện như vầy nữa.

Đồ của Phúc Nhạcvà Joe không nhiều, nữa buổi sáng thì đã chuyển xong rồi, Phúc Nhạc chỉcó một thùng thuốc nhỏ và vài bộ quần áo giày dép mà Kanya cho, cái khác cũng chỉ có thịt muối và lạp xưởng.

Phúc Nhạc còn nhớ bản thânmình vội vã như vậy là vì để thử nghiệm một chút về giường lò, nếu nhưcái này có thể thành công, thì để cho chú Kanya và bọn Haren mở rộng nơi ở của bọn họ, dù sao thì cũng là nhà của mình, muốn làm thế nào thìlàm.

Nhưng mà trước đó, Dacide và Masen đã quay trở lại.

Lần quay trở lại này của Dacide đã thu hút sự chú ý của nhiều người — việc chuyển chỗ ở đã được quyết định rồi sao?

Tuy rằng không có lợi ích gì với mình, nhưng mà rất nhiều người cảm thấyhiếu kỳ về thú tộc Hadar, đối với hàng xóm mới tốt bụng bọn họ vẫn rấthoan nghênh.

Sau khi Dacide và Barre nói chuyện xong, hai người đều vui cười rạng rỡ đi ra ngoài.

Phúc Nhạc từ sớm đã bị Haren và Jin kéo qua vây xem tình hình, vì lúc đầu là người tham dự vào chuyện thuyết phục, hai vị này vô cùng quan tâm sựtình tiến triển như thế nào rồi.

“Tiểu Nhạc!” Dacide từ xa đã hướng Phúc Nhạc ngoắc tay: “Còn có Haren và Jin.”

Ba người đều nhanh chóng đi qua, Phúc Nhạc quan tâm hỏi: “Mắt chú vẫn tốt chứ?”

“Không sao.” Dacide nháy mắt mấy cái cười nói: “Có chuyện càng tốt hơn muốn nói cho mấy người.”

“Muốn chuyển qua đây sao.” Haren hỏi, nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của Dacide liền biết kết quả sẽ rất tốt.

“Ừ.” Dacide gật đầu: “Tộc trưởng đồng ý rồi, tộc trưởng Barre nói bất kỳ lúc nào cũng có thể để bọn chú chuyển vào bộ lạc, chú đã bảo bạn đi cùngquay trở về thông báo rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Haren cũng cười: “Sau này mọi người có thể thường xuyên đi tìm các chú.”

“Vô cùng hoan nghênh.”

“Đúng rồi, tiểu Nhạc.” Đi đến nhà Masen, Dacide mời mọi người vào trong ngồi: “Chú đã nhờ tộc trưởng để một vài thú nhân và giống cái giỏi về làmcông cụ qua đây trước, đến lúc đó, cháu nói cho mọi người biết cách làmlà được rồi.”

Phúc Nhạc vừa nghe rất kinh hỷ: “Nhanh như vậy? Cảm ơn chú, chú Dacide.”

“Không có gì, còn có sắt mà cháu nói…… Bất kỳ lúc nào chú cũng có thể đưa cháu đi xem.” Dacide mỉm cười nói.

Nếu bọn họ đã muốn gia nhập vào bộ lạc này, thì y tự nhiên cũng nên thực hiện lời hứa hẹn.