Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới

Chương 4: Đêm Đã Khuya, Không Muốn Tiếp Khách



Đây là đan dược do chính cô điều chế, vừa có thể trừ độc, có thể trị sẹo, lại đẹp da, rất phù hợp với gương mặt nàng lúc này.

Suy nghĩ một chút, Vân Nhược Nguyệt vươn tay cầm thuốc giải, mở ra.

Cô uống thêm vài lọ thuốc chống viêm và lấy vài miếng băng gạc, sau đó thì tỉnh lại.

“ Vương phi, người đang ngủ sao? Nước lạnh, nô tỳ mang thêm nước nóng cho người, nếu không người sẽ bị cảm lạnh mất.”

Lúc này, âm thanh của Phượng Nhi truyền đến bên tai Vân Nhược Nguyệt

Nàng kinh hãi mở mắt, liền thấy Phượng Nhi bê một thùng nước nóng đổ vào bồn tắm của nàng.

Cô nhìn lại vào tay mình, thấy rằng mình thực sự đang cầm loại thuốc mà cô đã uốc trong giấc mơ trước đó.

Cô lập tức kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô không thể tin, nhìn chằm chằm vào đan dược trong tay, hô hấp ngưng trệ, toàn thân căng thằng, ngay cả lỗ chân lông cũng dựng đứng.

Vừa rồi cô có thể lấy ra những thứ trong phòng thí nghiệm chỉ bằng một ý nghĩa, chẳng lẽ phòng thí nghiệm cũng đồng hành cùng cô, còn tồn tại trong không gian ý thức của cô.

Nói cách khác, cô hiện tại có cả hệ thống không gian y tế trước đó, thật là kỳ quái.

Trên thế giới này có rất nhiều điều kỳ diệu, ngay cả linh hồn của cô ấy cũng có thể xuyên vào cơ thể người khác, cả hệ thống y tế của cô cũng vậy a.

Nghĩ đến đây, Vân Nhược Nguyệt hưng phấn đến run người.

Nàng quay qua Phương Nhi nói:” Ta không tắm rửa nữa, ngươi đi ra ngoài trước, ta có thể tự mình mặc quần áo.”

“Vương phi, người không cần nô tì giúp người mặc quần áo sao?” Phượng Nhi hỏi



“Không, ta thích tự mình mặc.”

Phượng Nhi sửng sốt một chút, nàng có thể cảm nhận được, từ sau khi tiểu thư nhảy xuống hồ tỉnh lại, tính cách cũng thay đổi, trở nên khác trước rất nhiều.

*****

Sau khi Phượng Nhi ra ngoài, Vân Nhược Nguyệt lê cơ thể mệt mỏi của mình đứng dậy, cơ thể của cô vẫn còn rất yếu, và cô đã bị nhiễm lạnh khi nhảy xuống hồ, vì vậy bây giờ cô rất sợ lạnh, toàn thân run rẩy như bị sốt cao vậy.

Quần áo của người xưa rất phức tạp, không có người trợ giúp thực sự rất khó mặc, sau khi mặc xong quần áo, Vân Nhược Nguyệt vội vàng ngồi trước gương trang điểm và sắp xếp các loại thuốc vừa lấy từ hệ thống y tế.

Cô nhìn vào bên phải khuôn mặt của mình, thấy rằng chất độc đã lắng đọng rất sâu trong đó, nên sẽ cần nỗ lực một chút để giải độc.

Cô làm sạch khuôn mặt bên phải trước, sau đó bôi thuốc chống viêm lên đó, lại bôi thêm thuốc giải độc làm đẹp. Cuối cùng, cô đắp một miếng gạc lên mặt, nếu có máu độc chảy ra từ khuôn mặt, miếng gạc này có thể giúp hút máu độc.

Thuốc giải này được cô ấy đặc biệt phát triển, nó khác với những loại thuốc thông thường. Chỉ cần một đêm là có thể giải độc cho cô, cô rất mong chờ sáng mai bộ mặt này sẽ như thế nào.

Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh kinh hãi của Phượng Nhi:” Vương gia, Vương phi đang tắm rửa, người không thể vào.”

Phượng Nhi thực sự sợ rằng Lệ vương sẽ hành hạ chủ nhân của cô.

Giọng nói của Chu Hiên Thần lạnh lùng và độc địa:” Ngươi nghĩ rằng bản vương muốn bước vào nơi quái quỷ này? Bản vương chỉ muốn nhìn xem vì ssoa cô ta lại không chết?”

Vân Nhược Nguyệt vội vàng đeo khăn che mặt, lạnh lùng cong môi, đi tới cửa, ra lệnh cho Phượng Nhi đang canh giữ bên ngoài:” Phượng Nhi, bẩm báo vương gia, đêm đã khuya, bản vương phi rất mệt mỏi, không muốn tiếp khách.”

Ngụ ý là cô đang ra lệnh cho Chu Hiên Thần cút đi.

Nghe vậy, Chu Hiên Thần cho rằng mình nghe nhầm, người phụ nữ này không phải muốn anh vào phòng nhất sao? Cô không từ thủ đoạn đánh thuốc hắn, muốn hắn nằm trên giường của cô, hiện tại việc gì phải giả vờ kiêu ngạo?”