Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 39



Tần Nhu không thèm để ý đến bà ta, từ khi dọn đến căn phòng nhỏ bé này, Tần Uyển Nhàn cứ động một cái là phải mắng cô ta vài câu hả giận, lạnh mặt vào phòng ngủ của mình.

Tần Uyển Nhàn thấy cô ta hờ hững như vậy, coi bà ta không khí như , “Bộp” một cái chụp ở trên vai Trình Hiểu Diệp, miệng đầy từ ngữ độc ác, “Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Nếu không phải mày không biết cố gắng, sao phải gặp những ngày khổ sở như vậy? Lại khóc, tao ném mày đi! Xem ai còn tới hầu hạ mày!”

Trình Hiểu Diệp bị hoảng sợ không dám động, chịu đau, cũng chịu đựng không khóc ra tiếng, thút tha thút thít nức nở, tủi thân đứng một chỗ.

Thấy cậu nhóc như vậy, Tần Uyển Nhàn càng giận sôi máu, đứng dậy đi tới phòng Tần Nhu. Cửa phòng đóng lại nhưng bởi vì phòng ở quá mức cũ, khoá cửa đã sớm hỏng rồi, bà ta hơi  dùng chút sức đã mở được cửa ra.

“Hôm nay mày đến trường học cầu xin hiệu trưởng thế nào? Ông ta thu hồi quyết định cho mày thôi học không?” Tần Uyển Nhàn lớn tiếng hỏi.

Tần Nhu vẫn không có đáp lời như cũ, bà ta tiến lên dùng một tay túm cô ta lên, “Tao hỏi mày, mày câm hả? Tao hỏi mày, này còn có thể đi học không?”

Tần Nhu cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng hỏi lại: “Có Thẩm Dực với người nhà Thẩm gia nhúng tay, còn có tiện nhân Trình Hiểu Cát kia, bà cảm thấy có khả năng sao?”

Nụ cười này khiến Tần Uyển Nhàn phát điên lên, không nhịn được cho cô ta một cái tát, sau đó hung tợn hỏi cô ta: “Mày cười là có ý gì? Cười nhạo tao sao? Hả?”

Mặt Tần Nhu lộ vẻ châm chọc, “Nếu không phải bà, sao bây giờ bị đuổi ra ngoài hả? Sống cuộc sống không bằng heo bằng chó?”

Tần Uyển Nhàn rống to, “Mày trách tao? Tao còn chưa trách mày đâu! Nếu không phải mày lên cơn, đi câu dẫn Lục Nhất Phương! Chúng ta đến nỗi thành bộ dáng như này sao?”   mật khẩu chương 41-42-43 là traxanhdanglam

Vừa nói, vừa đem tóc cô ta túm trong tay, hung hăng giật mạnh, “Chính mày tự cho là thông minh, hiện tại học cũng không học tiếp được, mày tính sao bây giờ? Hả? Muốn giống tao sao?”

Tần Nhu chết lặng chịu đựng bà ta lôi kéo tóc, “Giống như bà sao? Tôi có chết cũng không bao giờ giống bà!”

Lúc này, Trình Hiểu Diệp khóc lóc chạy vào, bảo vệ Tần Nhu, “Mẹ mẹ, đừng đánh chị tiểu Nhu, về sau con sẽ ngoan, con không khóc. Con xin mẹ!”

“Đi ra ngoài!” Tần Uyển Nhàn lấy một chân đá cậu nhóc ngã ngồi dưới đất, cậu nhóc cố gắng nhịn không có khóc.

Tần Nhu không màng đau đớn, một phen đẩy bà ta ra, lớn tiếng kêu to: “ Hết thảy đều là Trình Hiểu Cát tạo thành, tôi muốn cô ta phải trả giá tất cả!”

Kêu gào xong, không màng Tần Uyển Nhàn mắng chửi, tông cửa xông ra ngoài.

Tần Nhu nhất thời xúc động chạy ra khỏi cửa, hiện tại một nơi để đi cũng không có, lang thang không có mục tiêu khắp nơi trên đường, cô ta về tới trường học, gọi điện thoại cho Lương Thành.

Lương Thành đang ở phòng ngủ chơi game, nhận được điện thoại Tần Nhu, chột dạ nhìn nhìn Thẩm Dực, Thẩm Dực cũng nhận thấy được ánh mắt cậu ấy, ánh mắt dò hỏi.

“Là điện thoại của Tần Nhu.” Lương Thành xấu hổ giơ điện thoại, màn hình hiện lên quả thật là Tần Nhu.

“Nhìn tao làm gì? Nghe đi.” Thẩm Dực không lộ quá nhiều cảm xúc, đối với con nhỏ này này, cậu không thể vui, nhưng cũng không thể can thiệp chuyện nhà người ta phải không?

Lương Thành lúc này mới ấn nghe điện thoại, ngữ khí lãnh đạm: “Đang chơi game, có gì thì nói nhanh."

Ngày thường điện thoại cô ta, Lương Thành đều giây tiếp đã nghe, hơn nữa nhiệt tình chu đáo, hôm nay lại lạnh lùng như vậy, Tần Nhu không thích ứng  được, không muốn mất mặt cũng không nói nên lời cầu xin người khác, “Không có việc gì, chính là muốn cùng anh nói tiếng xin lỗi, chuyện trước đây, là em có lỗi với anh.”

Lương Thành vốn tưởng rằng Tần Nhu  sẽ giống như trước, đối với cậu ấy vênh mặt hất hàm sai khiến, thế nhưng cô ta lại xin lỗi cậu ấy, này có phải cô ta chỉ là nhất thời bị che mắt? Cậu ấy nhẹ nhàng nói, “Không có việc gì, việc này đã sớm qua, anh không trách em, nhưng thật ra em, hiện tại tính làm sao bây giờ?”

Tần Nhu bị cho thôi học, cậu ấy đương nhiên biết, vẫn rất lo lắng, một cô gái tuổi còn trẻ không đọc sách thì có khả năng làm gì?

Lương Thành nói, làm Tần Nhu rất là xấu hổ, giọng nói của cô ta cứng đờ trả lời: “Chuyện này không phải chuyện của anh.”

Nói xong, cúp điện thoại.

Để lại Lương Thành ngơ ngác, cậu ấy nói sai cái gì? Nhưng trải qua việc này, Lương Thành cũng nhận rõ một chút chuyện, chính là làm lốp xe dự phòng trăm triệu không thể tiếp tục ……...

Thấy Thẩm Dực nhìn kỹ cậu ấy, Lương Thành tự giác khai báo, “Tần Nhu tìm tao, xin lỗi tao, Không có chuyện gì nữa, tao thấy cô ấy cũng rất đáng thương, chỉ quan tâm vài câu, cô ấy tắt luôn điện thoại.”

Thẩm Dực không cảm xúc nói, “Bị thôi học nên đang hoang mang, nó tìm mày, hơn phân nửa là muốn lợi dụng mày.”

Lương Thành càng thêm khó hiểu, ngón trỏ chỉ vào chính mình, hỏi: “Tao còn có cái gì có thể lợi dụng?”

“Mày còn có tao là bạn cùng phòng có thể lợi dụng.” Thẩm Dực cảm thấy bất lực, với chỉ số thông minh này, lại bị lợi dụng tám lần mười lần cũng không phải không có khả năng, thấy cậu ấy không phản ứng tiếp tục nói: “Tao đem chuyện này nói với người nhà tao, nên mẹ tao yêu cầu khai trừ Tần Nhu.”

Lương Thành cuối cùng hiểu, “Cho nên cô ấy muốn lợi dụng tao, cầu xin cho cô ấy?”

Thẩm Dực gật gật đầu.

Lương Thành thất bại đấm đấm cái bàn, “Tao nhìn dễ lợi dụng như vậy?”

Thẩm Dực lại lần nữa gật đầu.

Lương Thành:……

***

Bệnh viện thành phố, Thẩm Diệc Hàm cùng với Lục Nhất Phương cùng khoa,  y tá Văn  thấy cô ta xinh đẹp người lại dễ ở chung, sau cơm trưa sau, nhiệt tình mời cô ta cùng nhau đi dạo, Thẩm Diệc Hàm tự nhiên rất vui đi cùng.

Dọc theo đường đi, y tá Văn lại bắt đầu bát quái: “Diệc Hàm, em có bạn trai chưa?”

Thẩm Diệc Hàm lắc đầu.

“Vậy em đã kết hôn sao?”

Thẩm Diệc Hàm lại lần nữa lắc đầu.

Y tá Văn lo lắng nói: “Vậy sao em lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy, muốn tới khoa cấp cứu?”

Thẩm Diệc Hàm khó hiểu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề lớn! Khoa cấp cứu cơ bản không có ai, cơ bản có chủ hết rồi, tìm đối tượng vô cùng khó khăn!” Y tá Văn cảm thấy bản thân nói sai rồi, nhìn nhìn Thẩm Diệc Hàm, lại bổ sung nói: “Đương nhiên, Diệc Hàm xinh đẹp như vậy thì không lo. Chị nói chuyện có chút thẳng, em đừng để ý.”

*****